Tất cả mọi người bị việc tuyển cử hấp dẫn lực chú ý, bao gồm cả Vũ gia và Hứa gia.
Người bên Vũ gia sau khi nghe Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương phân biệt báo bình an xong liền triệt để yên tâm, không giống người Hứa gia đến nhìn một chút mới yên tâm, bởi vì Vũ gia cách khá xa, mà trong lòng anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa cũng đều rất rõ ràng, nếu là chuyện mà Vũ Khánh Cương có thể giải quyết, vậy hắn nhất định là bình an vô sự; nếu là chuyện mà ngay cả Vũ Khánh Cương cũng không dẹp yên được, vậy nói với bọn họ cũng vô ích, bọn họ cũng không có năng lực giúp một tay.
Điều bọn họ có thể làm được, chỉ là có thể bảo vệ một cái hậu phương an ổn cho Vũ Khánh Cương, chuẩn bị cho hắn một cảng tránh gió, một ngày kia nếu Vũ Khánh Cương có gặp rủi ro, hắn còn có cái nhà, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Bây giờ bên cạnh Vũ Khánh Cương có Hứa Tư Văn, thành gia lập nghiệp, Hứa Tư Văn thoạt nhìn chính là rất tốt, nhiều ít cũng có thể giúp đỡ Vũ Khánh Cương, ngược lại khiến hai người lớn Vũ gia thầm giảm không ít sức ép.
Hiện tại vừa tuyển cử vừa tổ chức nội các, tuy rằng hai người lớn Vũ gia không hiểu lắm, cơ mà không liên quan, thằng con lớn với con dâu đều ở nhà, vừa vặn đảm nhiệm bình luận viên.
Bây giờ Adela có thể ở chung với chị dâu Thúy Hoa cực kỳ tốt!
Bên ngoài náo náo nhiệt nhiệt toàn dân bỏ phiếu tham dự tổng tuyển cử, vụ án vốn dĩ bị chú ý cũng thành hoa cúc ngày hôm qua rồi, cho nên lúc mở phiên toà, ngay cả một cái truyền thông cũng không có đến!
Vốn dĩ Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn còn thật sự lo lắng thân phận bị người ta khui ra ánh sáng, dù sao thì ầm ĩ lên, cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể khống chế, nếu thực sự làm cho khui ra ánh sáng cũng không phải là không thể được.
Vốn dĩ không bị đem ra ánh sáng, đó là bởi vì Vũ Khánh Cương và Bách Lý Hãn Mạc đồng thời đè lên, có điều bọn họ đè lên đều là truyền thông chính quy, nhiều người chú ý, hai người bọn họ cũng không chắc chắn được là không có sơ hở nào.
Hiện tại tốt rồi, lo lắng hoàn toàn là người mù đốt đèn phí công!
Lúc mở phiên toà, luật sư bên phía bọn họ chính là Trương Triêu Dương, thằng nhóc này thoạt nhìn rất không đứng đắn, nhưng mặc vào âu phục thắt caravat, còn rất ra dáng!
Lời này là Vũ Khánh Cương nói!
“Triêu Dương là luật sư, lúc ra toà án biện hộ, đương nhiên phải nghiêm túc, anh nói người ta thế nào vậy hả!” Hứa Tư Văn buồn cười vỗ nhẹ Vũ Khánh Cương, người này thật là, chính là không nhìn được bộ dạng nghiêm túc của người khác, nhất định phải tổn hại người ta hai câu mới dễ chịu.
“Anh chỉ là cảm thấy sao người này vừa phủ thêm một lớp da, liền thay đổi hình dạng vậy? Giống như mang theo mặt nạ ấy, ừm, giả vờ đứng đắn!”
“Đi đi đi! Anh ít nói xỏ người ta hai câu đi!”
Sau khi mở phiên toà, không thể tán gẫu nữa.
Miệng Trương Triêu Dương vừa mở ra thực sự là sắc bén như dao, bọn họ chuẩn bị đầy đủ, tội trạng khởi tố từng cái từng cái nhân chứng vật chứng đầy đủ, cứng rắn nói cái hoa đào nát Trương Lam Tương thành phần tử nguy hiểm, nếu không nhốt lại, quả thực gây trở ngại cho hòa bình thế giới!
Mà luật sư bào chữa của đối phương thì sao?
Cũng chỉ là luật sư bình thường!
Không phải là luật sư chuyên dụng của Trương gia!
Trương Triêu Dương vẫn là rất chờ mong giao thủ với luật sư chuyên dụng của Trương gia, kết quả đối phương không cho hắn cơ hội, dùng luật sư mà tư pháp an bài để bào chữa, không có một chút chỗ đặc biệt nào, lời nói biện hộ cũng khô cằn một chút sức thuyết phục cũng không có.
Lại nhìn Trương Lam Tương.
Vũ Khánh Cương không chú ý tới, nhưng Hứa Tư Văn liếc mắt nhìn sang liền thiếu chút nữa không nhận ra được!
Lúc này mới mấy ngày không gặp, sao Trương Lam Tương liền từ hình tượng một em gái điên cuồng, biến thành em gái nghèo túng chán nản mặt mày xám xịt rồi?
Cơ mà Trương Lam Tương như vậy, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, lần đầu tiên không còn loại chấp nhất não tàn kia nữa, rốt cuộc khôi phục chút bình thường, chán ghét nhìn Hứa Tư Văn, đối với Vũ Khánh Cương thì lại là xoắn xuýt.
Nếu cô ta còn dùng ánh mắt hoa si mà nhìn Vũ Khánh Cương, thì Hứa Tư Văn thật sự là không có biện pháp, cũng đã bị kiện lên tòa luôn rồi, mà còn có thể khăng khăng một mực với nguyên cáo, vậy Trương Lam Tương liền không phải là não tàn, mà là bị bệnh!
Hội chứng Stockholm!
Cũng có người gọi cái này là “hội chứng tiện nhân”…
Đến lượt bị cáo thuật lại, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn đều thẳng người, bộ dạng bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hết cách rồi, đứa nhỏ não tàn Trương Lam Tương này thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, lần nào cũng có thể làm mới điểm mấu chốt về não tàn của bọn họ.
“Vũ Khánh Cương đã cứu tôi trong một ngõ hẻm ở sau phố ca hát, khiến tôi miễn bị bắt nạt. Tôi cảm thấy chúng tôi rất có duyên phận, hắn chính là Romeo trong lòng tôi!” Trương Lam Tương kéo ánh mắt hâm mộ xoạt xoạt tản bộ trên người ông chủ Vũ.
“Cô có thể dẹp đi!” Vũ Khánh Cương không biết ở trên tòa án không thể xen mồm, hắn chỉ là không nghe được loại lời nói buồn nôn tưởng bở của Trương Lam Tương: “Ngày đó tui chỉ là muốn quẹo đường tắt về nhà ăn cơm sớm một chút, căn bản không ngờ sẽ đụng phải chuyện gì, nếu không phải ba người ở giữa đường lằng nhà lằng nhằng cản đường tui, tui mới không quản việc không đâu! Chết một người thì mang ra, chết hai người thì xách ra, mẹ nó nếu cả ba đều xong hết, vậy tiền mua chỗ hỏa táng còn có thể bớt được!”
Mặc kệ là đoàn phán xét hay là bồi thẩm, đối với lời nói của ông chủ Vũ đều trợn mắt há mồm!
Còn có người nhịn không được bật cười ha ha!
Tòa án vốn dĩ trang nghiêm không còn sót lại chút gì!
“Yên lặng!” Quan tòa mặt buồn rầu quát lạnh.
“Em có chỗ nào không tốt? Bàn luận tướng mạo bàn luận gia thế, điểm nào khiến anh không hài lòng?” Đây là môt cái gai trong lòng Trương Lam Tương!
Cô ta cũng đã bị Vũ Khánh Cương đả kích cho không còn tự tin rồi, trước đây người khác đều nói cô ta tốt, nhưng cái tốt này tới trước mặt Vũ Khánh Cương liền triệt để thành trang trí!
Cô ta thật sự không cam lòng!
“Cô chỗ nào cũng không tốt!” Vũ Khánh Cương bĩu môi, biểu tình vô cùng ghét bỏ: “Nói thành thật, từ trước đến bây giờ, tui cũng không biết bộ dạng cô thế nào đâu! Mặt mũi trét đầy phấn, heo mẹ cũng có thể thành Điêu Thuyền. Lại nói, từ lúc tui bắt đầu có tâm tư với Tư Văn, tui liền quyết định đời này sống với em ấy, đổi thành người nào khác đều không được! Vậy mà cô cứ luôn để tâm tới là có ý gì hả? Cô bị ma chướng đi? Yêu đến mức hận không thể giết chết tui à? Rốt cuộc là cô thích tui hay là hận tui vậy?”
“Nếu như không có Hứa Tư Văn…” Ánh mắt Trương Lam Tương phẫn hận lập tức chuyển hướng về phía Hứa Tư Văn.
�
“Mọe kiếp…!” Vũ Khánh Cương muốn vỗ bàn, bị Hứa Tư Văn dùng sức đè tay xuống, đây chính là trên tòa án, Vũ Khánh Cương lại nhiều lần lên tiếng, đó là bởi vì bị cáo Trương Lam Tương chủ động tiếp lời với hắn, hắn lên tiếng tuy rằng không thích hợp, nhưng có lý do lên tiếng, quan tòa cũng sẽ cho hắn ba phần mặt mũi.
Nhưng nếu Vũ Khánh Cương nổi nóng, vậy chính là coi rẻ tòa án, cái này liền phải nói khác.
Lại nói, Hứa Tư Văn cũng không muốn để cho Vũ Khánh Cương ra mặt đối phó với Trương Lam Tương, y không phải là người dễ bắt nạt.
“Nếu như không có sự tồn tại của tôi, cô cảm thấy cô và Vũ Khánh Cương có thể sao?”
“Đương nhiên!” Trương Lam Tương ngẩng mặt: “Trương Lam Tương tôi muốn tiền có tiền muốn diện mạo có diện mạo, gia thế cũng tốt hơn so với anh.”
“Đầu tiên, nếu như không có sự tồn tại của tôi, anh ấy sẽ không tới Lan châu bên này, bởi vì gốc gác anh ấy ở Đông châu, ở Đông Bắc, chứ không phải là Lan châu cả đời không quen thuộc, anh ấy không tới đây, cũng sẽ không gặp được cô; thứ hai, dù cho hai người may mắn gặp gỡ, cô cảm thấy anh ấy sẽ để ý cô sao? Cô biết ba cô Trương Hải Thiên tới tìm Vũ Khánh Cương đi? Cô biết lúc đó anh ấy hình dung cô như thế nào không?” Hứa Tư Văn cong khóe miệng lên.
Vũ Khánh Cương hết sức ăn ý đem những từ ngữ ngày đó hình dung nói lại một lần, mọi người nghe được sắc mặt đặc biệt đặc sắc! “Đã nghe chưa? Ấn tượng mà cô cho anh ấy, chính là như vậy.” Hứa Tư Văn nhìn Trương Lam Tương trợn mắt lên không thể tin được: “Hơn nữa, cô biết làm cơm sao?” “Đương nhiên biết! Spaghetti tôi làm rất thuần thục, còn có cơm cà ri, sushi cũng rất tuyệt!” Mẹ Trương Lam Tương ngược lại dạy cho cô ta không ít tay nghề bếp núc. “Anh ấy có một cái dạ dày vô cùng yêu nước, ăn cơm tây một lần liền đau bụng! Ăn cà ri một lần liền liên tiếp đánh rắm, sushi và vân vân, ăn không đủ no. Theo lời của anh ấy mà nói, cơm ăn không no phải chôn sống!” Hứa Tư Văn nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ tiếp tục hỏi vị nhân sĩ não tàn đối diện: “Cô biết trông con nít không? Biết giặt quần áo chỉnh lý nhà cửa cho anh ấy không?” “Đó đều là việc của bảo mẫu!” Trương Lam Tương cho rằng Hứa Tư Văn xem cô ta như bảo mẫu mà đối xử, ở trong lòng cô ta, bảo mẫu giống như hạ nhân, tùy tiện sai khiến không cần khách khí. “A phi!” Vũ Khánh Cương hung hăng phun ngụm nước bọt: “Đó đều là chuyện mà hai người sống chung phải làm!” “Em có thể thuê một thậm chí là nhiều bảo mẫu, một người chuyên giặt quần áo, một người chuyên chỉnh lý nhà cửa, anh không thích ăn cơm tây, liền tìm một đầu bếp làm đồ ăn phương bắc tới không phải được rồi sao? Tại sao phải để em làm?” Trương Lam Tương ủy khuất muốn chết, cái này không giống như suy nghĩ của cô ta! “Tiền cô trả ha?” Câu hỏi của Vũ Khánh Cương gần như khiến khóe miệng tất cả mọi người giật giật. “A?” Trương Lam Tương bị hỏi ngẩn ngơ: “Đó, đó đương nhiên là anh trả! Em đã gả cho anh, anh làm sao có thể không nuôi em?” Tiền riêng và tiền tiêu vặt của cô ta cũng chẳng có bao nhiêu, mẹ cô ta xem tiền còn quan trọng hơn cả mạng, nhưng lúc giáo dục Trương Lam Tương, lại dạy Trương Lam Tương không xem tiền tài làm trọng, không thể mở miệng ngậm miệng đều là tiền tiền tiền, chờ sau khi kết hôn rồi, tự nhiên có chồng nuôi cô ta.
Điều này làm cho Trương Lam Tương không có khái niệm gì với tiền tài, chỉ có điều sau khi lớn rồi, thì ngược lại biết được chỗ tốt của tiền tài.
Nhưng mà trong tay cô ta cũng không có tiền bạc gì, hơn nữa tình huống trong nhà thế nào cô ta rất rõ ràng, bằng không bác cả cũng sẽ không muốn để cô ta đến Lan châu, sau khi Triệu gia ở Lan châu rơi đài, tài chính Trương gia liền giật gấu vá vai hơn rất nhiều. “Dù tui nuôi một con chó, cũng không cần nuôi cái đồ phụ nữ phá của như cô!” Vũ Khánh Cương thực sự là phục cô ta rồi: “Nuôi con chó còn biết trông nhà giữ cửa, nuôi cô thì rất phí tiền, cô cho rằng cô là ai hả?” “Nhưng mà em yêu anh mà!” Trương Lam Tương cảm thấy tình yêu của mình bị hơi tiền làm bẩn. “Nếu người khác đều yêu tui giống cô, có phải là tui đều phải nuôi hết không?” Vũ Khánh Cương vỗ bàn một cái: “Cô yêu tui tui phải cưới cô nuôi cô, người khác yêu tui tui cũng phải nuôi người đó đúng không? Cô yêu tui liền mẹ nó lái xe đụng tui vào chỗ chết, nếu người khác cũng giống cô, tui còn có thể sống hay không?” “Em chỉ là muốn khiến anh chú ý mà thôi! Ai bảo ngay cả cửa anh cũng không để cho em vào! Dựa vào cái gì nói là lỗi của em! Em chỉ là yêu anh mà thôi!” Bệnh cố chấp hoa si của Trương Lam Tương lại phát tác. “Chỗ chúng tôi là nơi làm việc, cơ mật thương nghiệp không biết có bao nhiêu, cô là thân phận gì? Dựa vào cái gì cho cô vào? Cô muốn khiến anh ấy chú ý, liền có thể tổn hại mạng người, ở trên đường cái lái xe đấu đá lung tung sao? Nếu không phải là xe anh ấy rắn chắc, hiện tại anh ấy chính là không chết thì cũng là người thực vật!” Trương Lam Tương hoa si điên cuồng, Hứa Tư Văn cũng nổi giận: “Đừng dùng cái cớ ‘yêu’ làm thước đo, bắt cóc điểm mấu chốt của người khác! Cô có quyền yêu anh ấy, anh ấy cũng có quyền từ chối cô! Cô hỏi chúng tôi dựa vào cái gì nói là cô sai hả? Vậy cô dựa vào cái gì nói yêu anh ấy thì anh ấy nhất định phải tiếp nhận?”
Hết chương