Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

quyển 2 chương 7-4: quyết định đại hôn (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ có điều… lúc này Vân Ngạo Thiên còn không nghĩ đến chuyện đó, hắn lấy được, hoặc nói Vân Lan và Bắc Ưng lấy được, mãi không kết thúc ở đây!

Gần giờ Tuất, kiệu hoa của Vân Lan đã dừng trước cửa phủ thành chủ, Bắc Ưng mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, cũng không thô lỗ vội vàng đẩy nhanh tốc độ như trong tưởng tượng của mọi người, đồ cưới tinh tế này, vốn đã làm xong từ sớm! Võng sờ sờ lỗ mũi, được rồi, thật ra thì hắn và Phàm nhìn trúng mua được trên đường định cất giấu sau này dùng, hôm nay thấy đại hôn gấp rút, liền cống hiến ra trước… Được rồi, thật ra chủ tử nói, về sau nàng sẽ tìm thứ tốt hơn cho bọn hắn…

(Tứ Nguyệt 【ánh mắt kinh hãi】: mấy người bị gạt! này này, ai biết sau này Cổ Nhược Phong sẽ tốt hơn?!

Võng và Phàm 【đáng thương nhìn Cổ Nhược Phong】: Chủ tử… người kia nói thật sao?

Cổ Nhược Phong【 ánh mắt khi dễ】: các ngươi tin ta hay tin kẻ quái dị này?

Võng và Phàm【 ánh mắt kiên định】: đương nhiên là chúng ta tin chủ tử!

Tứ Nguyệt uất ức: ngươi… ngươi, ngươi nói ta là kẻ quái dị! Hừ hừ! Bà đây không viết! Một mình ngươi đơn độc đi!

Chúng độc giả 【 ánh mắt uy hiếp 】: Tứ nguyệt ngươi dám!)

Bắc Ưng nhảy xuống ngựa, bởi vì nội lực thâm hậu, dáng người to lớn có vẻ vô cùng phóng khoáng, cho dù đã là người ba mươi mấy tuổi, dưới bộ trang phục đỏ, tinh thần khác thường!

Bốn phía bày đầy dạ minh châu lớn chừng quả đấm! Dĩ nhiên, không ai dám táy máy! Đây chính là của Huyết Vương phi, ai dám? Ai dám?!

Nơi này không khác gì ban ngày, ánh sáng tận trời bao phủ khắp phủ thành chủ, ở đây không giống với hôn lễ của Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng mười dặm hồng trang, sau lưng Vân Lan không có của hồi môn gì, nhưng đồ cưới lớn như vậy ở phủ thành chủ, đã trở thành hôn lễ mà các khuê nữ ở đại lục Thiên Phượng hướng tới!

Bắc Ưng nhẹ nhàng đá cửa kiệu một cái, sau đó chìa một tay vào, bàn tay to run run vì kích động chỉ ổn định lại cho đến khi nắm lấy bàn tay nhỏ run rẩy không thôi! Đây là tay Vân Lan, hắn biết, ba năm trước đây lúc cứu nàng chính là cảm giác như vậy, ba năm, hắn chưa bao giờ quên!

Phủ thành chủ đầy ắp người, ngoài miệng mỗi người đều nói lời chúc mừng, Bắc Ưng cầm tay Vân Lan bước vào phủ thành chủ, đi qua hành lang gỗ lim, xuyên qua rừng cây mai, dưới sự dẫn dắt của tơ lụa màu đỏ bày ra ở đó, rốt cuộc đã tới phòng khách phủ thành chủ!

Lúc này có ba người đang ngồi, được rồi, nhưng làm sao lại có cảm giác hơi quái dị.

Rốt cuộc Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đã đổi chiếc ghế dựa nhìn khó coi thành ghế dựa hai người, hai người nhàn nhã ngồi ở bên trái.

Mà phía bên phải chính là Vân Ngạo Thiên, đang kích động thấp thỏm không yên trong lòng! Ngồi cùng với Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, die.eendaa.nleeq/yuudonn đó là bao nhiêu vinh dự! Từ nay về sau nói ra ai lại không nhường Vân Ngạo Thiên hắn ba phần!

Giờ Tuất đã đến, tân nhân bái đường!

“Nhất bái thiên địa!” Lễ quan hắng giọng kích động hơi run rẩy! Đời này hắn chưa từng thấy đại hôn ban đêm có ba lạy! Còn nữa, hôn lễ này do Huyết Vương gia và Huyết Vương phi làm chủ! Trời ơi! Bây giờ hắn còn cảm giác giống như mình đang nằm mơ!

Vân Lan cùng Bắc Ưng quỳ lạy về phía trời đêm, dạ minh châu chói lọi khiến toàn bộ vẻ hạnh phúc của Bắc Ưng hiện ra trong mắt quần chúng!

“Nhị bái cao đường!” Vân Ngạo Thiên vui mừng gật nhẹ đầu, hôn sự của Vân nhi coi như xong! Mặc dù liên lụy tới vị trí gia chủ của hắn ở Vân gia, hắn cũng vui vẻ! Về sau có hai cây đại thụ Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, còn ai dám khi dễ Lan nhi!

“Phu thê giao bái!” Đối diện tức là cả đời, đợi ba năm, mong ba năm, có lẽ trong một khắc kia đã nhận định nhân duyên này. Khăn đỏ, lụa dài, ba lễ, nhất định cả đời.

Cổ Nhược Phong nhìn hai người đang mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, suy nghĩ tới thời điểm khi mình gả cho Phong Huyết Lân.

Đó là bọn họ, không có hôn lễ khoe khoang, không thật lòng chúc phúc, thậm chí, bị tất cả mọi người cười nhạo trong kế hoạch của…

Nàng, nên tức giận hay đố kỵ chứ? Dù sao đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi nữ tử!

Nhưng mà, nàng có Lân, là nam tử dùng tính mạng của mình mà bảo vệ! Cho nên, mặc dù người trong thiên hạ không coi trọng hôn lễ của bọn họ thì như thế nào? Nàng chính là để cho người trong thiên hạ nhìn xem, Cổ Nhược Phong nàng nắm tay Phong Huyết Lân cả đời không xa không rời đấy! Khiến tất cả những người đã từng cười nhạo họ thấy rõ ràng, thế giới này, không người nào có thể chia rẽ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cho dù là người trên chín tầng trời cao cao tại thượng!

Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt nhẹ nhàng rời đi của Cổ Nhược Phong, vầng sáng nhạt nhẽo nơi đáymắt ngừng trên đôi tân nhân kia, dường như trong lòng hiểu ra nàng đang suy nghĩ gì, tay phải ôm chặt Cổ Nhược Phong, nghiêng đầu đến gần bên tai nàng: “Phong nhi không phải nàng nói nàng có đồ đưa cho bọn họ sao?”

Cổ Nhược Phong mạnh mẽ định thần lại, đối diện với cặp mắt màu máu tràn đầy đau lòng hơi hối tiếc, trái tim, cứ được an ủi như vậy rồi, nhếch miệng lên cười vừa lòng: “Lân không nói ta lại quên mất!”

Phong Huyết Lân cưng chiều sờ đầu Cổ Nhược Phong, con mắt màu máu xẹt qua chút tính toán: “Vậy… ta có phần thưởng gì?” Conmắt màu máu sâu hơn, nhìn không ra cảm xúc.

Lực chú ý của Cổ Nhược Phong đều tập trung tới chuyện sắp xảy ra, đương nhiên không chú ý tới toan tính nhỏ bé của Phong Huyết Lân, theo lời của hắn hỏi “Chàng muốn phần thưởng gì?” Trong đầu nghĩ có phải hắn cũng quá keo kiệt không, không phải chỉ nhắc nhở như vậy, liền đòi phần thưởng, không biết Cổ Nhược Phong nàng là nô lệ của tiền tài sao? Nếu hắn dám đề cập tới chuyện tiền bạc hắn nhất định không xong với nàng!

Nhìn khóe mắt Cổ Nhược Phong lóe lên “Hung dữ”, bản thân mình càng hiểu rõ nàng, khóe miệng Phong Huyết Lân kéo mạnh mẽ ra, tức giận sôi trào cuồn cuộn bị đè nén, hít sâu một hơi, rất tốt! Tối tăm mù mịt nơi đáy mắt chuyển động, nếu như vậy thì đừng trách hắn…

“Phong nhi gả cho ta cũng đã hơn hai tháng? Hình như chúng ta… còn chưa động phòng… Phần thưởng à, ta nghĩ như vậy là được rồi!”

“Rầm!” Cổ Nhược Phong đang tính toán… đầu óc trống rỗng, mặt trắng xanh đỏ ửng lên có thể so với khăn trùm đầu của tân nương!

“Đưa vào động phòng!” Vừa đúng lúc này, giọng hùng dũng của lễ quan truyền đến, mọi người nhất thời náo động lên!

“Khụ khụ… Chờ một chút!” Rốt cuộc Cổ Nhược Phong đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nhưng trong đáy lòng vẫn bị câu nói kia của Phong Huyết Lân làm tắc nghẽn, tròng mắt vốn không dám nhìn Phong Huyết Lân, Puckdiê endaanle equuyd ônnn chỉ có thể cột chặt trên người Vân Lan và Bắc Ưng!

Phong Huyết Lân tốt bụng không hề kích thích nàng nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, hắn biết chuyện này phải từ từ, dường như Phong nhi không phải chậm chạp bình thường trong chuyện này! Chỉ có điều… như vậy cũng tốt… Nhếch miệng lên nở nụ cười quỷ dị, cho tới bây giờ Phong Huyết Lân không phải là kẻ quân tử! (Tứ Nguyệt hô to: Tiểu Phong Phong phải cẩn thận! Mỗ Lân 【 ánh mắt uy hiếp 】: ngươi nói cái gì? Tứ Nguyệt: Không, không có gì… ngài tiếp tục…)

Bởi vì một câu nói của Cổ Nhược Phong, tất cả mọi người đều ngừng lại, cặp mắt nhìn Cổ Nhược Phong chằm chằm, người ta đã muốn động phòng, ngài còn muốn mang tới náo nhiệt gì?!

Dù da mặt Cổ Nhược Phong đủ dày, nhưng vào lúc này cũng không khỏi muốn đào một cái lỗ để chôn mình, không phải bởi vì nhiều người chăm chú nhìn như vậy, mà nguyên nhân ánh mắt khiển trách của bọn họ —— động phòng!

Ra sức trợn mắt liếc nhìn Phong Huyết Lân, đều do hắn, nếu không phải hắn nàng sẽ bỏ lỡ thời cơ ngăn bọn họ trước khi xảy ra việc này sao?!

Phong Huyết Lân vô tội sờ mũi, dường như bởi vì người nào đó tự nhiên thất thần chứ? Chỉ có điều, nàng nguyện ý trách hắn hắn cầu còn không được! Ai bảo hắn cam tâm tình nguyện gánh chuyện này đây?! Chỉ cần chuyện có liên quan tới Phong nhi, ngoại trừ không thương hắn, hắn đều có thể tiếp nhận!

Rốt cuộc sau khi Cổ Nhược Phong trợn mắt nhìn Phong Huyết Lân đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, tâm trạng bình thản rồi, đáy lòng thầm nghĩ, quả nhiên, càng trừng mắt càng khỏe mạnh, vui vẻ nên xây dựng trong sự đau khổ của người khác! (Tứ Nguyệt nhắc nhở: khụ khụ, suy nghĩ biến thái các bạn không quan tâm…)

Dưới ánhmắt nhìn chăm chú của trăm người, Cổ Nhược Phong lấy ra một xấp giấy thật dày ở trong tay áo, nếu mấy đại trưởng lão quản sự Vân gia ở đây, vừa nhìn là có thể nhận ra: đó không phải là khế ước đất đai giấy mua bán nhà đã mạnh mẽ đoạt đi từ trong tay bọn họ thì là gì?!

“Các ngươi đại hôn, Vương gia cùng bổn Vương phi không có gì để tặng, bây giờ coi như mấy tờ giấy này là quà đại hôn đi.”

Một câu nói nhẹ nhàng, ngoài Vân Ngạo Thiên, người thứ hai biết rõ nội tình Vân gia đang tham dự hôn lễ của Vân Lan là tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ trợn to hai mắt trong phút chốc! Vốn không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung kích động trong lòng!

Những người ở đây cách khá xa cũng không biết rõ tình hình, nhưng nhìn vẻ mặt Vân Ngạo Thiên, trong lòng cũng ít nhiều biết được mấy tờ giấy trong tay Huyết Vương phi sợ rằng là đồ tốt hiếm thấy!

Bắc Ưng là một trong số những người gần Cổ Nhược Phong, đương nhiên biết đó là khế ước nhà đất giấy tờ mua bán nhà, dieendaanleequuydonn nhìn xấp dày như thế, cho dù chỉ là một tờ khế ước, vậy đã là giá trị không ít! Vừa định quỳ xuống tạ ơn, chỉ thấy Vân Ngạo Thiên đứng lên từ trên ghế, quỳ thẳng xuống trước mặt Cổ Nhược Phong: “Thảo dân thay mặt Lan nhi Bắc Ưng tạ ơn Vương gia, Vương phi! Sau này nếu có chỗ dùng đến Vân Ngạo Thiên, Vân Ngạo Thiên không chối từ!”

Bắc Ưng thấy động tác của Vân Ngạo Thiên cũng biết sợ rằng xấp giấy trong tay Cổ Nhược Phong càng quý trọng hơn mình tưởng tượng! Kéo Vân Lan hai người cùng quỳ xuống! Lúc này Vân Lan là tân nương, vẫn không thể nói chuyện, một mình Bắc Ưng mở miệng: “Bắc Ưng cảm tạ Vương gia, Vương phi! Đại ân không lời cảm tạ nào hết được, cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần Vương gia Vương phi có lệnh, Bắc Ưng tuyệt đối không hai lời!”

“Vậy cũng không cần, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt thành Cố Bắc, chính là báo ân lớn nhất rồi!” Cổ Nhược Phong cười nhạt, hai người nàng và Phong Huyết Lân còn có Huyết Nguyệt sơn trang và Vũ Văn sơn trang, lại thêm vô số tiểu quỷ, ngược lại không cần bọn họ lên núi đao xuống biển lửa làm gì!

Nhưng, Cổ Nhược Phong lại không biết, ngày nào đó sau này thật sự cần hai người Bắc Ưng và Vân Lan trợ giúp! Vả lại, không phải bọn họ thì không thể!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio