Edit: Sữa Mật Ong
Tầm mắt rủ xuống bốn mươi lăm độ, trước mắt là cánh tay to lớn của đàn ông, rồi sau đó là cánh tay trắng nõn của phụ nữ. Trong đầu Trần Dần toát ra ý nghĩ đầu tiên, chính là nhà hắn có trộm.
Trộm hết đồ đạc rồi tranh thủ làm một phát!
Ý nghĩ này xuất hiện nửa giây, sau phút, người đàn ông trên ghế salon ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi đao đóng chặt trên mặt Trần Dần.
Trầm Phùng An người này, nhiều năm giả trang tu thành chính quả, bên trong thì hào hoa, bề ngoài lại trấn định như núi. Cho dù lúc này mới vừa vận động xong, vẫn như cũ có thể mặt không biến sắc tim không đập nhanh chất vất người ta.
"Ai cho mày chìa khóa?"
Trần Dần tập trung nhìn vào, trong lòng tắc nghẽn, sợ đến chân đều mềm nhũn.
Không phải trộm, nhưng so với trộm càng đáng sợ hơn.
Hắn vừa muốn mở miệng kêu ba, ánh mắt lướt qua cô gái Trầm Phùng An dùng thân thể ngăn trở.
Cô từ phía sau anh trườn ra nửa gương mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị ửng đỏ.
Trần Dần ngừng thở.
Trong đầu như có gì đó nứt vỡ, ong ong tựa hồ có hàng vạn con ong mật vây quanh tai.
Dại ra một lúc, Trần Dần xoay người liền đi ra ngoài. Tay cùng chân suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Nhất định là hắn nhìn lầm. Nguyễn Nhu làm sao có thể ở nơi này.
Cảnh tượng trước mắt quá đáng sợ, hắn nhận định chính mình nhất định là bị ảo giác, liều mạng la lên, vội vàng bỏ chạy ra phía cửa chính.
Ở ngoài cửa hít thở sâu một hơi, dùng sức lắc đầu, cuối cùng cũng thanh tỉnh. Một lần nữa lấy chìa khóa mở cửa, làm bộ như vừa rồi hắn cái gì cũng chưa thấy qua.
Mở cửa.
Hình ảnh giống hệt như trước. Như thế lặp lại ba lần, Trần Dần lần thứ tư mở cửa ý đồ muốn nhìn thấy hình ảnh không giống như vậy, Trầm Phùng An nhịn không được, mở miệng hô: "Mày bệnh tâm thần à?"
Trần Dần triệt để lấy lại tinh thần, cuối cùng một điểm tỉnh táo cuối cùng bị Trầm Phùng An vô tình lãnh khốc triệt phá tận gốc.
Nội tâm gần như sụp đổ.
Đúng là Nguyễn Nhu.
Đúng là ba hắn.
Nguyễn Nhu, cùng ba hắn?!?
Lượng tin tức quá lớn, trong chốc lát hắn không thể nào tiếp thu được.
Trần Dần muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình tắt tiếng, cảm xúc chấn động vì hai người trong phòng, hồn lại ném ra ngoài phòng. Không dám trở về vị trí cũ, cũng không thể quay đi.
Trầm Phùng An đứng lên, thân ảnh cao lớn vừa vặn chặn tầm nhìn của Trần Dần triệt để. Hai tay anh chống nạnh, chau mày: "Nhìn đủ chưa?"
Trần Dần cúi mắt, bả vai run nhè nhẹ, lảo đảo mấy bước, chạy trối chết.
Lúc này đây, hắn không có ý định thử mở cửa lần nữa. Bởi vì hắn biết, dù cho có mở cánh cửa kia ra bao nhiêu lần, cảnh tượng phía sau cửa đều chỉ có một loại – đó là hình ảnh ba hắn cùng Nguyễn Nhu triền miên.
Trần Dần đi ra cửa chính không được mấy bước, ngồi phịch ở trên bậc thang, môi mỏng khẽ mở, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm khoảng trống hư vô phía trước.
Hắn đây mẹ nó gặp phải chuyện gì!
Người bên ngoài biệt thự sợ đến hồn phi phách tán, người trong biệt thự không chút hoang mang mà bắt đầu chỉnh lý trang phục.
Nửa giờ sau, Trầm Phùng An mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn cô gái đang tô son môi bên cạnh. Cô từ đầu tới cuối chưa từng hỏi một câu, nên làm nũng thì làm nũng, nên mặc quần áo thì mặc quần áo, hoàn toàn không đem động tĩnh mới vừa rồi coi ra gì.
Trầm Phùng An trong tâm cảm khái, từng gặp qua nhiều loại bình tĩnh, cũng chưa từng thấy qua người bình tĩnh giống như cô vậy. Gần như sắp đuổi kịp ba mươi sáu năm công lực của anh rồi.
Bọn họ cứ theo lẽ thường muốn đi ra ngoài ăn.
Nguyễn Nhu khom lưng buộc dây đeo giày cao gót, bỗng trước mắt xuất hiện một bóng người, Trầm Phùng An chặn ngang ôm cô, đẩy cô ngồi xuống ghế salon, thanh âm lạnh lùng: "Em trước cứ ngồi xuống đi."
Nói xong, Trầm Phùng An cầm lấy điện thoại, chỉ vang một tiếng, thanh âm Trần Dần liền xuất hiện. Không có gọi ba, ngữ khí chán chường, có vẻ vô lực: "Con đây."
Trầm Phùng An ra lệnh: "Mày đi xa chưa? Tới đây một chuyến."
Vừa dứt lời, cửa chính phát ra thanh âm leng keng. Có người cuối cùng cũng biết học cách bấm chuông.
Trầm Phùng An sững sờ, không nghĩ tới Trần Dần ở ngoài cửa, nói với đầu điện thoại bên kia: "Vào đây."
Phòng khách.
Dáng đứng giống nhau, thần sắc giống nhau, bất đồng duy nhất, chính là trang phục của Nguyễn Nhu. Cô mặc váy chữ V, dáng vẻ xinh đẹp, Trầm Phùng An nhịn không được đưa tay chỉnh lại cổ áo của cô.
Trầm Phùng An hồi thần, bị người phá hư chuyện tốt, ý nghĩ đầu tiên không phải tức giận không phải khó chịu, mà là hối hận lần này không để cho cô mặc đồng phục y tá. Tốt xấu còn có thể che kín một chút.
Trầm Phùng An mặt không chút thay đổi chỉ về phía Nguyễn Nhu, hướng Trần Dần giới thiệu: "Đây là Tiểu Nguyễn."bg-ssp-{height:px}
Trần Dần đứng không nhúc nhích. Như trước hốt hoảng ngây ra như phỗng.
Cô hào phóng vươn tay, mỉm cười gật đầu, lễ độ chu toàn.
Trầm Phùng An nhẹ nhíu mày, cuối cùng cũng không lên tiếng để Trần Dần chủ động hướng cô chào hỏi. Anh đang do dự những chuyện khác.
Trần Dần đang ở trạng thái tự do bỗng mở miệng, phảng phất khám phá được tâm tư Trầm Phùng An, bắt được sự lo lắng của anh, thẳng thắn thay anh làm rõ.
Sớm nên kêu một tiếng "Ba", nghẹn đến bây giờ mới có thể nói ra.
Nói ra một tiếng "Ba" đầy khí phách, hai cha con không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyễn Nhu.
Nguyễn Nhu cười đến đẹp đẽ, tiếp được ánh mắt Trầm Phùng An: "Đây là con trai anh sao?"
Trầm Phùng An thấy cô không ngạc nhiên, cũng lười che đậy: "Ừ, con anh."
Nguyễn Nhu cười nói: "Dáng dấp rất tốt. Giống như anh."
Cô tiếp thu được nhanh như vậy, nửa điểm khác người cũng không có. Trầm Phùng An hài lòng xoa tay cô, đem chuỗi phật châu đeo trên cổ tay Nguyễn Nhu, thả nhẹ giọng nói, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Trước không phải thiếu em một bí mật sao? Ngày hôm nay coi như còn một nửa."
Trầm Phùng An quen bạn gái, coi trọng việc không để lại dấu vết, rất ít giới thiệu với người trong nhà, không cần thiết. Ngày hôm nay không biết tại sao, như bị ma quỷ ám ảnh, chẳng những nói ra việc mình từng giải phẫu, còn cố ý gọi Trần Dần đi nhầm trở vào.
Anh vốn có thể đem sự tình cho qua. Ngược lại nam nữ hoan ái, toàn dựa vào gặp dịp thì chơi.
Trầm Phùng An mở miệng nhắc nhở Trần Dần: "Thất thần cái gì, chào hỏi đi."
Bầu không khí trầm mặc ba giây.
Trần Dần thanh âm khàn khàn, nói năng lộn xộn: "Xin chào, tôi là con trai của ba tôi."
Trầm Phùng An vừa định nói gì, chuông điện thoại di động vang lên, là thương vụ trọng yếu. Anh cầm lấy điện thoại đi lên lầu, bỏ lại một câu: "Các người nói chuyện trước."
Trầm Phùng An vừa đi, Nguyễn Nhu vỗ vỗ vị trí bên người, cong môi cười nhạt: "Lại đây, ngồi."
Trần Dần đi qua ngồi xuống.
Giữa hai người cách nhau nửa cánh tay, Trần Dần đôi mắt gắt gao nhìn chăm chú Nguyễn Nhu, giống như là muốn đem cô nhìn thấu.
Hắn nghĩ, cô có chuyện muốn nói, có lẽ là nổi giận chất vất hỏi hắn vì sao ở đây, hoặc là hốt hoảng cầu xin hắn đừng nói ra quan hệ trước đây của bọn họ.
Cặp chân dài của cô gác lên, lười biếng giãn người ra tựa vào phía sau, tùy ý dùng mũi giày đá đá hắn: "Aiz, anh ngồi sát lại một chút."
Trần Dần đưa tai tới gần.
Cô thanh âm mềm mềm mại mại, khí như u lan, nói: "Trần Dần, gọi mẹ."
Trần Dần sắc mặt trắng bệch.
Cô là cố ý.
Cô sớm biết đó là ba hắn, cô không cần hắn vì cô che giấu.
Mắt Trần Dần nhanh chóng trừng đến đỏ, cắn răng bỏ một câu: "Bạn trai mới của em, chính là ba tôi? Nguyễn Nhu, tôi thật không nghĩ tới em lại có lá gan này."
Lúc này cô liền tỏ ra vô tội nói: "Các người một người họ Trầm, một người họ Trần, tôi làm sao biết đó là ba của anh, còn có, anh không phải luôn nói ba mình đã chết rồi sao?"
Trần Dần cứng đờ. Cổ tay bị cô cầm chặt, căn bản không thể động đậy.
Hắn buồn bực đến hít thở không thông, không chờ Trầm Phùng An xuống lầu, đã rời đi trước. Lúc đi Nguyễn Nhu tiễn hắn ra ngoài, từ trong ví tiền lấy ra đô đập lên ngực hắn, giọng nói trưởng bối nghiêm chỉnh nói: "Dì Tiểu Nguyễn của con vừa mới làm việc, chưa tích góp được nhiều, chút tiền ấy con cầm, coi như là lễ gặp mặt."
Trần Dần tức đến lạnh run, chặn ví tiền trong tay cô, lục soát bên trong lấy hết sạch sẽ, vò đã mẻ lại sứt: " sao đủ, phải mới thích hợp."
vò đã mẻ lại sứt: vò mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
Nguyễn Nhu một điểm dấu hiệu nổi nóng đều không có, cô cười nói ra ba chữ: "Thật nghịch ngợm."
Cô so với hắn thấp hơn một đoạn, lúc này mang dép lê đứng trước mặt, cả người kiễng chân mới có thể sờ được đầu hắn, cô sờ sờ, yêu thương nói: "Đợi lần sau dì Tiểu Nguyễn cho con tiền tiêu vặt, nghe lời."
Trần Dần hất tay cô ra, nổi điên xông ra ngoài, đi được một khoảng, quay đầu hung hăng liếc nhìn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, đáy mắt của cô tỏa ra vô số ánh sáng, một đôi con ngươi đen linh động, lúc này đứng khoanh tay, dáng vẻ thướt tha, ý cười dào dạt.
Hắn hô hấp trì trệ, vội vàng thu hồi tầm mắt, chạy trối chết.
-
Tác giả báo chương kế tiếp:
Trầm Phùng An không nói hai lời mở video call, giao phó người bên kia cho Trần Dần: "Trần Dần, chăm sóc tốt mẹ Tiểu Nguyễn của mày."
Ps: Cái cảm giác người yêu cũ biến thành mẹ mình thật sự rất thú vị ha ha ha