Bốn bề thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc liên tục của hai người trong xe.
An Hách ghé vào ghế, Na Thần vẫn nằm trên lưng y, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên eo y, hơi thở vấn vương lướt nhanh qua cổ y.
“An đại gia,” Na Thần khẽ liếm vành tai y, “Thích không?”
“Cậu có thể đứng lên trước được không?” An Hách thở dài, khẽ giật cánh tay, “Tôi sắp bị cậu đè bẹp dí rồi.”
“Tôi không muốn dậy.” Na Thần cọ cọ sau lưng y mấy cái rồi lại nằm sấp bất động.
“Vậy có thể cho tôi kéo quần lên trước không?” An Hách thật bất đắc dĩ, “Tuy giờ bảo thời tiết đang ấm dần nhưng đêm hôm gió máy vẫn thấy lạnh, chưa kể lỡ có người đi qua… Hai cái mông của chúng ta vểnh ngay ở cửa xe, rất dễ khiến người ta chú ý.”
Na Thần nằm sấp trên lưng y, cười cả nửa ngày rồi mới chậm chạp đứng thẳng dậy, kéo quần lên cho y xong thì cúi đầu chỉnh trang lại cho bản thân: “Sao chẳng có tí tình cảm gì thế này, làm xong rồi tôi chẳng phải nên an ủi anh một chút à, rút súng xong liền quẩy mông đi không phải phong cách của tôi.”
“… Cảm ơn,” An Hách vừa cài nút áo vừa nói, “Đến lúc tôi đòi nợ xong, tôi sẽ an ủi cậu tử tế, cúc dại à.”
“Đi đâu?” Sau khi sửa sang ổn thỏa, Na Thần nhảy lên ghế điều khiển, cầm vô lăng hỏi An Hách.
“Cậu lái hả?” An Hách chuyển qua bên ghế phó lái, “Về ngủ đi, cũng không phải cuối tuần, mai còn phải đi làm đấy.”
“Tôi qua chỗ anh nhé? Tôi ngủ nhờ một đêm, từ chỗ anh qua nhà tang lễ gần hơn chút.” Na Thần nổ máy.
“Ừ,” An Hách sờ mặt hắn, “Giờ cậu đang thực tập ở đó hả?”
Na Thần gật đầu: “Giúp mấy việc lặt vặt thôi, vừa thực tập vừa học, nhiều quy tắc lắm.”
“Thế quen được chưa, có đáng sợ lắm không?” Trước mắt An Hách lại vụt qua hình ảnh Na Thần mặc đồ màu đen che dù cũng màu đen, ngược lại trông khá anh tuấn.
“Có gì đâu mà sợ, tôi còn trực đêm một mình đấy, cách nhà xác có hai mươi mét à,” Na Thần cười, “Còn có bọn con gái trang điểm cho di hài ngay sát vách, nếu mà sợ thì chỉ có tụi nó sợ thôi.”
“Vậy…” Nhắc tới đây, An Hách nhìn thoáng qua hắn nhưng vẫn không đem lời nói ra.
“Ông ngoại anh cũng sẽ được sửa soạn lại một chút, bọn họ chu đáo lắm, không cần lo đâu.” Na Thần chuyển xe sang Tứ Hoàn.
An Hách mỉm cười, tựa đầu vào cửa kính xe, nương theo ánh đèn đường nhìn một bên mặt Na Thần, mấy tháng không gặp, không biết có phải do ảnh hưởng của hoàn cảnh công tác không mà Na Thần dường như chín chắn hơn nhiều.
Có điều chín chắn chắc cũng phải xem trường hợp, vừa vào tới cửa nhà An Hách, vẻ chín chắn của Na Thần liền biến mất tiêu. Đầu tiên là làm vài hiệp trên sofa, xong cái bổ nhào vào phòng ngủ lăn trên giường mấy vòng cuối cùng chạy qua phòng bếp. Lúc An Hách thay quần áo từ phòng ngủ đi ra, Na Thần đứng trong bếp cầm một cái nồi, nhoẻn miệng cười với y: “An đại gia, đây chính là bằng chứng cho việc khả năng nấu nướng của anh đột nhiên tăng mạnh à?”
“Sao thế, nồi chưa kịp rửa nữa, nếu cậu còn nhiều sức lực thế thì chịu khó rửa giúp tôi đi.” An Hách rót một ly nước ấm rồi uống một hớp.
“Cái này mà rửa sạch nổi à, thôi ném đi, cái này ít nhất cũng phải bị cháy ba lần rồi,” Na Thần chọt chọt vào đáy nồi đen sì, “Có muốn chà cũng chẳng chà nổi.”
An Hách thở dài: “Tại muốn xào khoai tây, bào xong thì bỏ vào, lúc để trên bếp chắc tại hơi quá lửa tí.”
“Xào khoai tây sao mà cháy thành như vậy được,” Na Thần bỏ cái nồi sang một bên, “Với lại khoai tây không thể bào ra mà phải xắt…”
“Thôi dẹp đi, mới bào thôi mà tôi đã mất cả nửa tiếng, còn phải xắt thì chắc khỏi ngủ luôn quá,” An Hách vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, “Sáng mai ăn gì?”
“Ăn tôi.” Na Thần không chút nghĩ ngợi vỗ lên đũng quần mình.
“Mơ à.” An Hách đóng cửa phòng tắm lại, Na Thần ở bên ngoài dựa vào cửa cười nửa buổi.
Hôm nay An Hách không ngâm bồn, dội nước ào ào cái liền về phòng, nằm trên giường cầm điện thoại muốn gọi cho mẹ, ngẫm lại lại cúp, gửi tin nhắn qua.
Mẹ đáp lại hai chữ, ngủ rồi.
An Hách bỏ điện thoại sang một bên, gối lên cánh tay nhìn đèn trên trần nhà.
Mỗi tối trước khi ngủ, y đều nhìn bóng đèn chốc lát, trong đầu cũng không nghĩ ngợi gì hết mà chỉ đơn giản là ngây ra. Hôm nay trong đầu thật đầy, nhưng cái cảm giác chật cứng này lại khiến y cảm thấy thoải mái, cả người đều rã ra thật dễ chịu.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Na Thần quấn khăn ngang eo, cầm một khăn khác lau mái tóc ướt sũng bước vào. Thân thể với những đường cong xinh đẹp cùng khuôn mặt còn vương giọt nước, An Hách thích nhìn Na Thần như vậy, y vỗ vỗ tay, nằm trên giường giang hai tay về phía Na Thần: “Đến đây để đại gia ôm một cái.”
Na Thần vuốt tóc trên trán ra sau, quan sát y vài giây rồi đột nhiên kéo cái khăn quấn ngang eo xuống, trần trụi bước tới gần. Không đợi An Hách né tránh, hắn đã bổ nhào lên người An Hách, hôn xuống mặt An Hách một cái thật vang dội, kêu lên: “Đại gia!”
“Đi xuống!” An Hách nghẹn một hơi, kêu lên, “Cẩn thận tôi ói đầy cơm ăn ở Nhã Viên lên mặt cậu đấy, tin không!”
Na Thần cười, ở trên người y trượt xuống, chui vào trong chăn, vòng tay qua ôm y rồi bắt đầu sờ soạng trên bụng y: “Bình thường trông anh rất có phong phạm một nhà giáo, thế quái nào lại có thể nói ra lời ghê tởm như vậy?”
“Còn phải xem nói với ai,” An Hách thò tay tắt đèn đi, gác chân lên đùi Na Thần, “Không sấy tóc cho khô hả? Bị cảm đấy.”
“Không sao đâu, thỉnh thoảng có lần à, lười lắm,” Na Thần ôm sát y, “Giờ tôi chỉ muốn ở bên anh.”
“Ngủ đi, ngủ ngon.” An Hách nhéo cánh tay hắn.
“Ngủ ngon,” Na Thần gác cằm lên vai y, nhắm hai mắt lại, “Ngủ ngon.”
Lần này ngủ rất say, đồng hồ sinh học của An Hách cũng không nhạy, Na Thần túm tay kéo ngồi dậy trên giường rồi y mới hi hí mắt khó chịu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi,” Na Thần mở tủ quần áo của y ra, “Anh mặc bộ nào?”
“Thế nào cũng được, cứ chọn đại một áo sơmi đi.” An Hách lười biếng duỗi eo xuống giường, hướng cửa phòng ngủ bước được hai bước lại lùi về, nắm cằm Na Thần hôn lên chóp mũi hắn, sau đó mới xoay người đi rửa mặt.
“Lát nữa đưa tôi đến trạm xe buýt nhé.” Na Thần đi theo tới cửa phòng tắm nói.
“Ừ,” An Hách đang đánh răng, miệng toàn bọt, mơ hồ đáp, “Giờ cậu vẫn chạy cái xe ba bánh đó đi làm hả?”
“Không.” Na Thần lắc đầu.
“Vậy cậu đi xe buýt hả?” An Hách nhổ bọt ra lại hỏi, từ nhà An Hách qua nhà tang lễ không gần, ngồi xe buýt dù không kẹt xe cũng phải mất một tiếng.
“Tôi mua xe điện rồi,” Na Thần búng ngón tay thật kêu, “Ít thải cacbon, bảo vệ môi trường.”
An Hách ngẩn người, trong chốc lát không tài nào tưởng tượng được Na Thần chuyển mông từ Bombardier sang xe điện nhỏ xinh như vậy sẽ như thế nào, chỉ là thấy hơi buồn cười: “Bữa nào chạy cho tôi xem cái.”
“Được, tôi còn thể chở anh chạy thử một vòng đấy.”
“Tôi xem là được rồi, hai ta gần cả trăm năm mươi kí, tôi e là ngồi lên rồi bánh xe bé tí kia lăn không nổi.”
An Hách ngồi ở cạnh bàn chờ Na Thần đưa bữa sáng lên cho, trong suốt mấy tháng qua đây vẫn là lần đầu y có thể nhàn nhã ngồi chờ ăn như vậy, cảm giác thật tuyệt diệu.
“Hôm nay tôi cũng dậy trễ,” Na Thần đặt đồ ăn sáng xuống bàn, “Trong tủ lạnh của anh chỉ còn mỗi khoai tây, thôi ăn tạm đi.”
Một đĩa khoai tây xào, một nồi cháo thịt bằm còn có màn thầu, nhìn thì rất đơn giản nhưng An Hách vừa ngửi cái bụng liền sôi lên sùng sục. Đây đúng là sự chênh lệch giữa đầu bếp và người có kỹ năng bếp núc dở level max mà.
An Hách càn quét ba bát cháo cùng hai cái màn thầu, cuối cùng ngay cả tí nước trong đĩa khoai tây xào cũng khiến y lấy màn thầu ra chấm sạch.
“Chiều nay lúc anh về thuận đường ghé siêu thị mua chút bột mì nhé, tôi xong việc sẽ qua làm bánh nướng cho anh, nếu không biết mua thì cứ hỏi nhân viên trong siêu thị bột làm bánh nướng là người ta chỉ cho.” Na Thần nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, vừa mặc áo khoác vừa dặn y.
“Ừ, còn cần gì nữa không?” An Hách gật đầu, trong nháy mắt y có cảm giác là mình đang “sống”.
“Đường cát, anh muốn ăn có nhân thì mua nhân về, đậu xanh đậu đỏ cơm dừa nạo, anh tự chọn,” Na Thần huýt sáo, “Tôi sẽ cho anh thấy cái gì gọi là bánh nướng.”
An Hách cười mở cửa đi ra ngoài, Na Thần theo sau y, lúc bước vào thang máy đột nhiên thấp giọng nói: “Mai là thứ bảy đấy.”
“Ừ, sao?” An Hách ấn thang máy đi xuống.
“Mai tôi định tới viện thăm mẹ,” Na Thần nhìn lên cửa thang máy, “Anh… đi không?”
“Đi, mấy giờ?” An Hách nhớ tới lần đưa Na Thần tới bệnh viện số trước đây, khi đó Na Thần dường như không muốn cho y thấy mẹ hắn.
“Buổi sáng, mấy giờ cũng được, tôi qua đón anh nhé?” Na Thần nhìn qua rất vui. An Hách cười khẽ, khoanh tay nhìn hắn: “Quá giả dối, tối nay cậu làm xong bánh nướng mà chịu về sao?”
“Đánh chết cũng không đi,” Na Thần cười toe toét, dùng lực vỗ lên vai y, “An đại gia, anh đúng là hiểu tôi mà.”
Hôm nay An Hách chỉ có một tiết, ngồi trong văn phòng uống trà nghe đồng nghiệp tám chuyện, song chỉ một lúc sau, cô Dương nãy giờ vẫn không tham gia vào lại đột nhiên quay sang nhìn y nói: “Thầy An còn chưa có bạn gái nhỉ?”
An Hách không ngờ một người luôn nghiêm túc đứng đắn, thường nghĩ y rất tùy tiện với học sinh như cô Dương lại đột nhiên hỏi mình câu như vậy, y ngẩn người ra chút mới đáp: “… Dạ chưa.”
“Tuổi thầy cũng không nhỏ nữa, hai mươi tám hay hai mươi chín rồi nhỉ?” Cô Dương nhìn y, “Con gái hàng xóm nhà tôi vừa mới hoàn thành nghiên cứu sinh…”
An Hách nhìn cô Dương, không dám xác định ý tứ của cô, thấy Trình Vũ đứng ở sau lưng cô Dương xua tay nên y mới nhanh chóng cắt lời cô Dương: “Em cũng không gấp, cảm ơn cô Dương, em… em chờ hai năm nữa mới tính tới.”
Cô Dương còn muốn nói gì đó, nhưng chuông chuyển tiết vang lên: “Ai, tôi lên lớp trước.”
Nhìn cô Dương ra khỏi văn phòng, An Hách nhẹ nhàng thở ra, nhìn Trình Vũ: “Sao cô Dương lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?”
“Đừng nói nữa, chỉ có mỗi cô nàng nhà hàng xóm của cô ấy thôi mà đã giới thiệu khắp cho các thầy chưa lập gia đình bên trường mình rồi đấy,” Trình Vũ nhỏ giọng nói, “Hồi đầu thì giới thiệu cho thầy Trịnh mới về bên tổ toán, người ta là người mới đương nhiên phải nể mặt thôi, thầy ấy đi gặp thử nhưng chỉ nửa tiếng sau là chạy mất dép. Cái cô kia cứ mở miệng là vật lý lượng tử, cực kỳ nghiêm túc giảng cho thầy ấy nửa tiết luôn… Nè, An Hách, anh thích kiểu nào, em tìm trong đám bạn học mấy người cho anh xem thử nhé?”
“Thôi cô tha cho anh đi,” Đầu An Hách muốn phình lên, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “Hay là anh tìm trong đám bạn học vài người giúp cô nhé, cô sắp rồi phải không?”
“Anh có thể đừng nói vậy nữa được không! Hài…” Trình Vũ thở dài thườn thượt, quay qua bắt đầu than phiền với các đồng nghiệp khác là con cái bạn bè đều biết đọc thuộc lòng Mộc Lan Từ cả rồi mà cô vẫn chưa đâu vào đâu.
An Hách cầm ly chạy ra ngoài, lên phòng tư vấn ở lầu bốn. Hôm nay rất nhàn, ít tiết, buổi chiều cũng không có học sinh đến phòng tư vấn đổ rác, chỉ có mỗi Trương Lâm vào tiết cuối chạy tới, khóa cửa lại bắt đầu mò tìm thuốc lá ra châm.
“Này!” An Hách chụp một bàn tay lên tay cậu chàng, “Ngài đây thật chẳng khách khí, trốn đễn chỗ tôi để hút thuốc hả?”
“Em thất tình rồi! Sếp An, thầy phải thông cảm cho em chút chứ!” Trương Lâm xoa tay kêu lên.
“Thất tình? Em đã quen ai đâu mà thất tình…” An Hách cầm tay dúi điếu thuốc của cậu chàng cho tắt ngúm.
“Hứa Tĩnh Diêu chính thức từ chối em rồi, lại còn dõng dạc bảo em thối không biết xấu hổ,” Trương Lâm ngồi trên sofa vẻ mặt đầy đau khổ, “Sếp An, thầy nói em có phải rất thảm không?”
“Cô bé cũng đâu có nói sai, em chính là thối mà không biết xấu hổ,” An Hách nén cười, “Em khó chịu hả?”
“Khó chịu chứ! Sao lại không khó chịu! Ngay cả hút thuốc trước mặt thầy em còn dám, thầy lại hỏi em khó chịu không!” Trương Lâm cau mày.
“Em là do thèm thuốc lá mới lên đây,” An Hách rót nước cho Trương Lâm, “Chẳng qua em bày đặt học theo phim tình cảm sến súa, lúc này nam chính nên nặng nề hút một điếu thuốc, rồi lại nhìn tàn thuốc mà cõi lòng tan nát thành một trăm mảnh…”
“Sếp An,” Trương Lâm bị y chọc cười lên, “Sao thầy lại nói thế?”
“Thầy đâu có nói sai.”
“Nhưng mà rất buồn bực, không phải sao?”
“Thì buồn bực, cố gắng theo đuôi suốt hai học kỳ song lại bị người ta mắng vào mặt, giờ thì mất hết sĩ diện còn gì,” An Hách ngồi xuống cạnh Trương Lâm, “Em giữ lại sự nhiệt tình của mình chút được không, em nên dùng nó cho tương lai của mình, cho dù là Hứa Tĩnh Diêu, ngoại trừ nhiệt tình thì em còn cái gì? Cả người em có gì đáng giá khiến người ta gật đầu?”
Trương Lâm nhìn y một cái, không nói chuyện, một lát sau mới nhỏ giọng than: “Thật đả kích người ta.”
“Dù sao em cũng có đủ năng lực để chịu đả kích,” An Hách cười khẽ, “Còn việc gì không, không có thì mau về lớp đi.”
“Sếp An,” Trương Lâm không nhúc nhích, “Tâm trạng thầy hôm nay tốt thế, đã lâu không thấy thầy như vậy rồi.”
“Là rất tốt,” An Hách cầm ly qua uống một hớp nước, “Không quen hả?”
“Là vì tình cảm thuận lợi à?” Trương Lâm dõi theo y, “Hình như người nào đang yêu đều như vậy.”
An Hách chỉ cười chứ không nói gì.
“Là… người lần trước em gặp ạ? Anh… thôi em không hỏi nữa,” Trương Lâm đứng dậy, cầm điếu thuốc bị An Hách dụi tắt lên lại, “Chỉ một điếu này thôi để em trở lại như trước.”
“Đừng trốn vào nhà vệ sinh hút.” An Hách nhìn Trương Lâm.
“Vầng, em đã biết.” Trương Lâm nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng.
An Hách lười biếng duỗi người tựa vào sofa. Đúng là tâm trạng y đang tốt, tốt đến mức y thậm chí không vì suy đoán của Trương Lâm mà khẩn trương. Hoặc là nói… y đã không còn để ý như trước nữa. Có chút chuyện đang được mở trói từng chút một, không thắt chặt lấy y cũng không còn khiến mỗi một bước đi của y phải cẩn thận dè dặt nữa.
Mở trói chính mình, mới có thể mở trói cho người khác.
Thản nhiên đối mặt chính mình, mới có thể thản nhiên đối mặt với hết thảy.
An Hách gõ nhẹ lên cái ly, cảnh giới tư tưởng thật sự là càng ngày càng cao.
Trước khi tan làm, y đi dạo quanh lớp một vòng, bạn học Trương Lâm bởi vì thất tình mà đau khổ chạy tới đòi được hút thuốc trước mặt giáo viên chủ nhiệm giờ đang nằm sấp trên bàn, thấy y đứng ngoài cửa sổ, vài đứa liền dựng cuốn sách lên che, cúi đầu bất động.
“Biết vì sao có luật giao thông không? Không phải vì để phạt tiền các em, cũng không phải vì để các em đấu trí đấu sức cùng cảnh sát, với camera hay với electronic dog mà là vì tính mạng của các em,” An Hách đứng ở cửa, “Dùng chút chỉ số thông minh mấy em lôi ra để đối phó với tôi ngẫm lại đi.”
Lúc xoay người xuống lầu, chuông di động vang lên, An Hách lấy ra xem, là tin nhắn của Na Thần.
Đừng quên bột mì bột mì bột mì bột mì bột mì bột mì.
Y cười khẽ, bấm trả lời, biết rồi biết rồi biết rồi biết rồi biết rồi, không quên đâu.
An Hách đến siêu thị mua bột mì, lại chọn nửa ngày mua thêm một gói cơm dừa nạo, mới ngày nào chỉ vì muốn mua một cái bánh nhân dừa mà y có thể cắn răng chịu đựng một cái bạt tai của mẹ để xin tiền. Nghĩ đến mẹ, y thở dài, ngày ông ngoại hoả táng là vào thứ hai, do dì hai xem lịch rồi chọn, tình trạng trước mắt của mẹ như vậy không biết có thể đi hay không.
Y mở túi bột mì ra đổ một ít vào bát, thêm chút nước rồi nhào thành một cục tròn, nhéo một miếng ra nặn, muốn ra cái hình song tốn mất cả hai mươi phút sau mãi vẫn là hình tròn.
Còn đang thở dài thì Na Thần gọi điện thoại đến: “Ra cửa sổ đi!”
“Làm gì? Cậu đến hả?” An Hách đi đến bên cửa sổ kéo màn ra.
“Không phải anh muốn thấy xe điện đẹp trai của tôi hả, thấy không?”
An Hách cúi đầu xuống nhìn, sắc trời đã khá tối, chỉ có thể thấy Na Thần cưỡi trên con xe màu trắng, ngẩng đầu nhìn lên trên, y vẫy tay: “Màu trắng hả?”
“Ừ, lẳng lơ không?” Na Thần cười nói.
“Thấy không rõ.”
“Anh đợi đã,” Na Thần cúi đầu.
An Hách thấy trong tay Na Thần có ánh lửa lóe một chút, sau đó bắt đầu phát ra những tia sáng màu vàng, nhảy lên như những đốm lửa nhỏ.
“Mợ!” An Hách sửng sốt, “Sao cậu có pháo hoa?”
“Tết mua chưa đốt,” Na Thần ngẩng đầu giơ cây pháo hoa lên xoay vòng, “An Hách.”
“Sao?”
“Tôi yêu anh.”
An Hách không đáp, chỉ nhìn chằm chằm những tia sáng vàng rực rỡ, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, sống mũi cũng cay xè.
“Sao không nói gì thế? Khóc hả?” Na Thần cười hỏi, bắt đầu dùng pháo hoa vẽ lên không trung.
An Hách thấy không rõ quỹ đạo ánh sáng song khi Na Thần vẽ ra nét bút đầu tiên y đã nhìn ra là I, chữ tiếp theo không cần nhìn cũng biết là chữ gì.
Y hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Tôi yêu cậu.”