Chuyện mua nhẫn kết hôn cũng không thể lập tức thực hiện, bên An Hách sắp đến cuối kỳ, mỗi ngày phải quan sát kỹ càng đám học sinh, có khi nghỉ học rồi mà vẫn có học sinh vẻ mặt cực kỳ bi thảm chạy đến phòng cố vấn ở tầng bốn để đổ rác.
Có điều Na Thần cũng không sốt ruột, rảnh rỗi chút là lại đến dạo coi cửa hàng mấy vòng, chụp ảnh mấy cái nhẫn xong gửi cho An Hách để y chọn lựa.
An Hách chẳng có chút khái niệm gì đối với mấy cái này, nhìn chỉ thấy chẳng có gì là khác biệt, nhất là nam giới càng không có nhiều họa tiết hoa văn như vậy, tất cả đều là một vòng tròn, vòng to vòng nhỏ, vòng to lồng vào vòng nhỏ…
Buổi sáng, Na Thần gửi trên QQ một tấm hình.
Hôm qua mới thấy, quên mất gửi cho anh, đẹp không?
An Hách ngồi trong văn phòng nhìn chằm chằm màn hình máy tính năm phút liền, trả lời, cái này không phải giống với cái hôm kia cậu cho tôi coi à?
Đại gia, anh mau đi sắm một cái kính lão đi, mắt gì thế hả!
Không giống sao?
Thôi, anh khỏi coi nữa đi.
Avatar của Na Thần tối đi, chắc là cảm thấy bức xúc với y, An Hách lại nhìn cái nhẫn một hồi, có cảm giác chỉ lát nữa tắt khung chat đi, y lập tức sẽ không nhớ rõ hình dạng cái nhẫn này thế nào.
“Sếp… Sếp An,” Bên cạnh có người nhỏ giọng khụ một tiếng, “Sếp An.”
An Hách vẫn nghiêng đầu nhìn màn hình, không chú ý tới bên cạnh, lúc nghe thấy tiếng gọi liền giật mình, vội tắt khung chat đi, quay đầu lại nhìn thấy đại diện lớp chính trị của y.
“Trương Giai Duy, chuyện gì thế?” An Hách hỏi, phát hiện ánh mắt cậu nhóc này vẫn quan sát màn hình máy tính của y, vì thế y đưa tay huơ huơ trước mặt màn hình.
“Bài tập thu rồi ạ,” Trương Giai Duy có chút ngượng ngùng cười khẽ, “Còn Trương Lâm là chưa nộp, nó kêu chiều mới sửa bài.”
“Lại bổ sung, đúng là sở trường của nó, may vá bổ sung suốt cả ngày,” An Hách thở dài, “Được rồi, thầy biết rồi.”
Trương Giai Duy đứng ở bên cạnh bàn không có ý định đi, An Hách nhìn cậu ta một cái: “Còn có việc gì à?”
“Sếp An, thầy…” Trương Giai Duy chỉ chỉ vào máy tính, “muốn kết hôn à?”
“Hả?” An Hách ngẩn người, trong lòng nảy lên một cái, việc này nói y hoàn toàn không quan tâm chút nào là không có khả năng, nhất là trước mặt học sinh.
“Cái nhẫn kia, là nhẫn cưới ạ?” Trương Giai Duy nhỏ giọng hỏi.
An Hách nhanh chóng nhớ lại trong đầu một chút, trừ bỏ hình ảnh cái nhẫn kia hẳn là không có cái gì khác, hôm nay Na Thần cũng không phát điên gọi y là bà xã, y hàm hồ đáp: “À, xem thử thôi.”
“Ồ,” Trương Giai Duy đẩy chồng vở bài tập đến trước mặt y, “Em đi ạ.”
Nhìn Trương Giai Duy bước nhanh ra khỏi văn phòng, An Hách lại mở khung chat lên xem xét, rất bình thường, nick của Na Thần cũng không phải thuộc nhóm thiếu não, đổi thành “bàn tay vàng nấu ăn”, lời nói cũng không có gì khác người.
An Hách nhìn thoáng qua cửa văn phòng, bình thường Trương Giai Duy là một cậu nhóc nói rất nhiều, rất sáng sủa, theo ấn tượng của An Hách, vừa nãy cậu ta hẳn sẽ giống như Trương Lâm, ít nhất cũng phải truy hỏi thêm vài câu, vậy mà chẳng nói gì nữa cứ thế mà xoay người đi.
An Hách cân nhắc trong chốc lát, không nghĩ ra được là vì sao.
Giữa trưa y ăn qua loa cho xong bữa, Na Thần gọi điện thoại đến, hai người tán dóc mấy câu, nghe Na Thần oán giận chị gái nấu cơm ở căn tin bọn hắn trước kia có thể là nuôi heo.
“Còn hai ngày nữa là sinh nhật anh, vừa hay đúng cuối tuần,” Na Thần vừa ăn vừa nói, “Đến lúc đó hai ta đi ăn một bữa nhà hàng cao cấp đi, tranh thủ làm cho xong chuyện này.”
“Làm chuyện gì?” An Hách ngẩn người.
“Mua nhẫn kết hôn, đại gia, ngài đây sao vậy, anh không có bảo hiểm y tế hả, nhanh đi mua chút DHA đi,” Na Thần thở dài, “Hai ta trao đổi đúng là càng ngày càng vất vả mà, lỡ hai mươi năm sau anh lú lẫn thì làm sao đây.”
An Hách cười thật lâu: “Thế lỡ tôi bị lú thật thì sao.”
“Vậy có thể làm sao được nữa, cắn răng chịu đựng thôi, còn có thể đá văng anh sao,” Na Thần uống một ngụm nước, “Dù sao đến lúc đó tôi cũng già đi, hầu hạ anh xem như là rèn luyện thân thể.”
Tiết đầu buổi chiều, An Hách ôm laptop xông thẳng vào phòng lớp , khi thấy ánh mắt ngơ ngác của học sinh phía dưới, y mới nhớ tiết này y dạy ở lớp mình, chắc phải đi mua chút DHA thật rồi.
“Xin lỗi, chắc là thầy nhớ các em quá.” An Hách xoay người ra khỏi phòng trong tiếng cười ầm của đám học trò, quay sang lớp mình.
Thời điểm đặt laptop lên bục giảng, y thấy trên bàn có một hộp lớn được gói ghém cẩn thận.
“Gì thế này?” Y chỉ chỉ vào cái hộp, đặt laptop qua một bên.
“Sếp An sinh nhật vui vẻ…” Các học sinh kéo lê giọng ra.
“Ơ,” An Hách vui vẻ, y không ngờ học sinh có thể biết được sinh nhật của y, “Cảm ơn các em.”
“Cảm động không thầy?” Trương Lâm ở bên dưới kêu lên, “Tiết này đổi thành tiết tự học nhé thầy?”
“Tưởng bở thế, chỉ bằng một câu chúc sinh nhật vui vẻ còn chưa thèm luyện tập của tụi em mà đòi đổi thành lớp tự học để ngủ à?” An Hách cúi đầu vừa mở cái hộp vừa nói, “Thế là lấy một đổi mười rồi.”
Món quà là một bình hoa thủy tinh lớn, bên trong có rất nhiều quả bóng vải nhiều màu, trên mỗi quả bóng đều được viết một câu chúc cùng tên của một học sinh, An Hách ôm cái bình nhìn thật lâu, còn ôm rất cẩn thận.
“Cảm ơn,” An Hách đặt cái bình xuống, tay chống lên bàn, “Rất bất ngờ, thật sự rất cảm động, nhưng thật sự không thể tự học được.”
Sau khi tan học An Hách đi về văn phòng, lúc băng qua sân thể dục Trương Lâm từ sau đuổi tới: “Sếp An!”
“Ừ?” An Hách quay đầu lại, thấy Trương Lâm cầm một cái túi trong tay, “Gì thế?”
“Đây là em tặng thầy,” Trương Lâm đưa cái túi cho y, xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng, “Mẹ em bảo em phải tặng quà riêng cho thầy, em cũng thấy vậy, cảm ơn thầy một năm qua luôn… quan tâm tới em.”
“Là gì thế?” An Hách nở nụ cười, mở túi ra nhìn nhìn, còn một lớp báo nữa.
“Làm bằng đất, hồi trước em nặn cho Hứa Tĩnh Diêu, nhưng nhỏ thà chết cũng không chịu nhận, nên em đắp thêm một lớp to nữa bên ngoài để tặng thầy.”
“Em…” An Hách nhịn cười không được, “Sao em lại thành thật thế chứ.”
“Haiz, không phải là em sợ thầy sau đó không cẩn thận vấp ngã, vừa mở ra coi thì chẳng còn đâu à.” Trương Lâm cười hì hì mấy tiếng.
“Thầy sẽ không ngã đâu, yên tâm đi,” An Hách vỗ vỗ vai cậu chàng, “Cảm ơn.”
“Em về lớp đây.” Trương Lâm xoay người chuẩn bị đi.
“Đợi đã,” An Hách gọi Trương Lâm lại, “Sao các em biết sinh nhật của thầy?”
“Trương Giai Duy nói, thằng này làm lớp trưởng là liền làm hết phận sự.”
“Trương Giai Duy?” An Hách có chút bất ngờ đối với chuyện này, nhưng ngẩn người một lát sau trong lòng liền giật nảy lên, lại gọi Trương Lâm đang chuẩn bị về lớp.
“Sếp An, sắp vào lớp rồi, em còn muốn tranh thủ đi vệ sinh đấy.” Trương Lâm rầu rĩ nhìn y.
“Một vấn đề cuối cùng thôi, em kiên trì một chút,” An Hách cười khẽ, “Cái thư bày tỏ vào lễ độc thân năm trước, ai viết?”
“Cái này thì em không thể nói.” Trương Lâm trả lời rất kiên quyết.
An Hách nhìn cậu ta không nói gì. Trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, Trương Lâm có chút chịu không nổi: “Sếp An, thầy là muốn đòi nợ sao?”
“Không phải chỉ đùa một chút thôi sao, thầy tính nợ cái rắm gì, chỉ hỏi chút thôi.”
“… Trương Giai Duy viết,” Trương Lâm nhảy lên chạy về nhà vệ sinh, “Đừng nói em kể ra nha.”
“Thầy không đi tìm cậu ta đâu, lo đi tiểu đi.” An Hách phất phất tay.
An Hách trở về văn phòng uống nửa ly trà, cảm thấy có lẽ mình hiểu ra điểm kỳ lạ rồi. Đang muốn tranh thủ đi vệ sinh, điện thoại trong văn phòng lại vang lên, chủ nhiệm lớp dưới lầu tìm y, nói lát nữa đưa học sinh tới phòng tư vấn để trò chuyện. An Hách đồng ý xong liền tới nhà vệ sinh trước rồi đi thẳng lên tầng bốn.
Mấy ngày nay y dành rất nhiều thời gian trên phòng tư vấn, cuối kỳ trong sở đưa người tới thanh tra, ý của thầy hiệu trưởng là muốn ra sức chuẩn bị làm một buổi dạy mẫu, mỗi ngày An Hách đều phải ngâm mình ở đây để sửa lại tài liệu. Nếu không phải vụ việc tấm ảnh lần trước được thầy hiệu trưởng âm thầm xử lý khiến An Hách thật cảm động, y cũng đã không bán mạng như vậy, thời gian tư vấn được tính theo tiền lên lớp, còn phải thêm một đống thời gian ngoài giờ, quả thật là rất lỗ.
Cậu học sinh lớp này cũng không có vấn đề gì to tát lắm, là do thành tích hồi cấp hai tuy rằng bình thường nhưng không có gì trở ngại, lên cấp ba đột nhiên phát hiện thành tích của mình chỉ từ bậc trung trở xuống, nên nhất thời có cảm giác thất bại bao phủ.
Giờ có rất nhiều đứa trẻ như vậy, bởi được bảo bọc quá mức mà trở nên yếu ớt, từ nhỏ đến lớn không thể chịu được cái gì gọi là không chiếm được, khi đột ngột phát hiện chính mình không đạt được thứ mong muốn, liền ngã xuống.
Nếu giống như mình… An Hách cười khẽ, như mình thì đương nhiên là quá cực đoan, nhưng từ nhỏ đã tiếp nhận chút suy sụp sẽ càng gia tăng thêm năng lực thừa nhận.
Tâm sự cùng học sinh này hơn nửa tiết, trên khuôn mặt trò ấy là vẻ đầy mờ mịt cùng bừng tỉnh luân phiên biểu hiện ra ngoài, An Hách lại bồi thêm một câu: “Lúc nào em cũng có thể đến tìm thầy.”
Vừa định rót nước uống, cửa phòng tư vấn lại bị đẩy ra, An Hách cầm ly: “Lúc nào cũng có thể đến của em cũng nhanh quá đấy.”
“Sếp An.” Người đi vào gọi y một tiếng, giọng lại không phải là học sinh trước đó.
An Hách quay đầu lại, thấy Trương Giai Duy.
“Trương Giai Duy?” An Hách nhìn đồng hồ, giờ là tiết tự học.
“Em không trốn học đâu ạ, tại em muốn tới tâm sự.” Trương Giai Duy ngồi xuống sofa.
“Ừ, làm sao thế?” An Hách ngồi xuống đối diện cậu chàng.
Trương Giai Duy không nói gì, một lát sau mới mở miệng nói một câu: “Thầy thật muốn kết hôn ạ?”
“Ừ?” An Hách lên tiếng, chút kỳ lạ trước đó liền nổi lên rần rần trong đầu, y sửa lời lại một chút, “Còn chưa đâu.”
“Vậy… dù sao thì thầy đã chọn được người muốn kết hôn rồi ạ?” Trương Giai Duy nhìn y.
“Ừ, phải.” An Hách gật đầu.
Trương Giai Duy thở dài một hơi, tựa vào trên sofa không nói. An Hách nhìn cậu ta nửa ngày, cậu ta cũng không có ý mở miệng nhưng nhìn phản ứng này của cậu ta, An Hách cảm thấy suy đoán của mình có khả năng không tính là thái quá, tuy rằng y rất giật mình.
“Thầy còn nhớ lá thư năm ngoái không?” Trương Giai Duy rốt cuộc lại mở miệng.
“Ừ, rất khí phách.” An Hách gật đầu.
“Là em viết, em dùng chân để viết.” Trương Giai Duy chỉ vào mình, lại chỉ xuống chân mình.
An Hách vốn rất nghiêm túc, nghe vậy lại không nhịn được bật cười, bật ngón cái lên: “Chân rất siêu, thầy nghĩ sao lại còn xịt cả nước hoa, là che mùi hả?”
“Chân em không thối,” Trương Giai Duy cũng cười, cười chốc lát lại cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em là muốn nói với thầy, đó không phải là nói đùa, tuy rằng trông có vẻ rất giống như đùa.”
“Cảm ơn.” An Hách nói, y cảm thấy suốt trưa hôm nay mình nói cảm ơn hơi bị nhiều.
“Cảm ơn? Cảm ơn cái gì?” Trương Giai Duy ngẩng đầu.
“Cảm ơn em đã thích thầy.” An Hách nói thật nghiêm túc.
“Thật không… Em còn tưởng thể nào thầy cũng phải khó chịu một chút đấy.” Trương Giai Duy cười khẽ.
“Có người thích là chuyện rất đáng vui mừng, vì sao phải khó chịu.”
Trương Giai Duy bóp tay: “Thế nhưng em lại có chút khó chịu, thầy vậy mà sắp kết hôn rồi.”
Đối với An Hách mà nói, đối mặt với Trương Giai Duy trong trạng thái như vậy cũng không có quá nhiều áp lực, Trương Giai Duy tới đây trò chuyện cùng y rất khác với học sinh khác, cậu ta không có vấn đề gì quá lớn, tính cách cũng tốt, lại tự tin cởi mở, điều An Hách cần làm chỉ là tỏ thái độ sau đó giúp cậu ta ổn định lại những rối loạn trong thời kỳ trưởng thành này.
“Nếu thầy không kết hôn cũng không có nghĩa là hai thầy trò ta có thể,” An Hách cười khẽ, “Có điều tuy rằng thầy rất giật mình nhưng vẫn thật vui vì em có thể nói ra, không để kiềm nén ở trong lòng.”
“Cảm ơn sếp An,” Trương Giai Duy nhìn y, “Hôm nay em đến đây cũng không phải là muốn thổ lộ cái gì, chỉ là muốn nói ra cho thoải mái chút.”
Hôm nay Na Thần tan ca sớm, đặt nhà hàng xong thì về nhà.
Chuyện đưa An Hách ra ngoài tổ chức sinh nhật hắn cũng chẳng lừa để gây bất ngờ làm gì, cho dù An Hách thiếu DHA cũng có thể đoán được hắn sẽ không bỏ qua sinh nhật này. Nhưng có điều khác hắn vẫn phải chuẩn bị kỹ càng, như nhẫn chẳng hạn. Hắn đã đo cỡ tay của An Hách, không định đợi An Hách chọn nữa, người này tuổi cao đã lẫn đến cùng cực rồi, coi bộ cái nhẫn có hình dạng gì chắc An Hách cũng chẳng còn nhớ được nữa. Hắn tự đi đặt một đôi, lại bảo khắc chữ, chờ đến mai là có thể đến lấy.
Còn một giai đoạn quan trọng, hắn đứng ở trên ban công, nếu chuyển thứ này đến trước mặt An Hách trực tiếp như vậy, chắc An Hách sẽ cảm thấy bệnh thần kinh của hắn còn chưa chữa khỏi. Nhưng không có cách giải quyết khác, hắn vỗ vỗ lên cái giá nhỏ đặt trên ban công, nhe răng: “Thì cứ vậy đi, đời người có mấy lần điên đâu.”
Sinh nhật An Hách là vào chủ nhật, Na Thần đặt bàn ăn trước một ngày, sắp xếp vào thứ bảy, như vậy về sau sẽ không đến mức sinh nhật và ngày kỷ niệm trùng nhau, có thể chúc mừng nhiều lần.
“Hôm nay cậu đi trực hả?” An Hách gọi điện thoại cho hắn.
“Không, đang ở nhà,” Na Thần cười khẽ, “Nhớ tôi hả?”
“Đúng vậy, nhớ cậu muốn chết, cậu không qua đây tôi chẳng có gì ăn, có thể không nhớ sao,” An Hách cười nói, “Cậu không đi trực thì ở nhà làm gì đấy?”
“Anh thiệt là, không phải người ta vẫn nói trước khi động phòng hai vợ chồng không được gặp mặt trước sao, ngài chịu vất vả trước một chút đi,” Na Thần nằm trên giường, “Ngày mai tôi sẽ thương anh nhiệt tình.”
“Mặt dày quá ha, tôi nói trước này, bữa cơm ngày mai cậu đừng làm gì khoa trương cho tôi nhé, tôi lớn tuổi rồi, tim không thể chịu nổi hoạt động mạnh đâu.”
“Yên tâm đi, lúc làm tình trái tim nhỏ của anh nhảy lên thình thình cũng không có vấn đề gì đâu, còn có thể bớt thì giờ ra rên rỉ lên đấy…a…ưm” Na Thần ngửa đầu lên thở gấp liên tục, còn rên lên, “Đừng dừng…”
“Lẳng lơ, cậu cứ lẳng lơ vậy đi,” An Hách cười, “Tôi nói với cậu này, giờ cậu lẳng một lần, tôi lại ghi thêm vào sổ, đến lúc đó đòi cả vốn lẫn lãi về, cậu đừng chịu không được mà khóc nhè nhé.”
“An Hách tôi cảnh cáo anh,” Na Thần hừ hai tiếng, “Anh mà dám chơi vớ vẩn, tôi dám làm anh tại chỗ đến tận bình minh đấy.”
An Hách cười nửa ngày: “Cục cưng, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu.”
“Ai nửa đường bị làm đều chẳng nói như vậy.”
“Cậu làm qua nhiều người rồi sao?”
“Anh xem anh kìa,” Na Thần cười nửa ngày, “Ở trong mơ tôi đã sớm làm anh một trăm tám mươi năm trước rồi, người Hồi cũng chẳng nặng.”
Cùng An Hách nói chuyện lung tung đến khi lỗ tai nóng cả lên mới chịu cúp điện thoại, Na Thần liếc nhìn giờ, cũng cả gần hai tiếng.
Hắn không phải người thích nói nhiều, khi ở chung với bọn Lý Phàm, đều là người quen thân vậy mà gần như phần lớn thời gian là hắn đều ngồi nghe, lúc có hứng lắm thì cũng chỉ ầm ĩ trong chốc lát, giống như một hơi trò chuyện cả hai tiếng đồng hồ ngay cả cổ họng cũng hơi khàn đi, độ khó này chỉ khi cùng với An Hách mới có thể làm được.
Tình yêu, tình yêu đúng là điều thật kỳ diệu, nói cả đời chưa hết, chỉ có hai tiếng này chẳng là gì, quay đầu muốn tổng kết lại chủ đề trong lòng đều tìm không ra được.
Na Thần đi tắm rửa một cái, lên giường nằm rồi gọi điện thoại cho Lý Phàm: “Tiểu Phàm Tử, ông đã hỏi người ta chuẩn bị đến đâu rồi chưa?”
“Sao mày dong dài thế, người ta chuyên nghiệp chuẩn bị “phá khúc” còn phải xác nhận lại sao, tao đã bảo kêu Nghiêm Nhất đi mày lại không cần, tao tìm người cho mày lại không an lòng,” Lý Phàm phỏng chừng đã ngủ, bị đánh thức nên giọng còn ngái ngủ, nhưng ngược lại ăn nói thật lưu loát , “Hay mày tự lên đi.”
“Giờ tôi còn căng thẳng đây này, cả đời chỉ có một lần thôi, lại không thể tập luyện.” Na Thần nằm ở trên giường ôm gấu trắng, chôn nửa mặt vào lông của nó.
“Thật không dùng bọn tao đi giữ thể diện cho mày à?”
“Ừ, lại không có gì đa dạng, An Hách nói không muốn bị hoảng sợ.”
“Vậy xong việc thì phải đi đánh một bữa nhé, tao có quà muốn đưa cho hai người,” Giọng Lý Phàm có chút cảm khái, “Na Thần, thật không ngờ đấy.”
“Hửm?”
“Quen mày cũng lâu vậy rồi, thật không ngờ sẽ có một ngày mày sẽ như vậy, thật bất ngờ, lúc trước tao còn cảm thấy An Hách quá sâu sắc, không đáng tin cậy đấy.”
“Hoa quý hiếm gì thì cũng sẽ có một cái chậu để trồng ở dưới thôi.” Na Thần vỗ mông gấu.
“Nói ai thế? Nói An Hách hả?”
“Ừ.”
“Túm lại nói mày là người rất thích hợp chứ gì,” Lý Phàm cười lớn, “Cái loại hoa lạ như mày phải có cái chậu sâu như An Hách đấy…”
“Tôi nghe sao sao ấy… Anh Phàm, có phải vợ anh giờ chỉ nhìn chứ không thể đụng nên anh mới nghẹn vậy không.” Na Thần cười nói.
“Mợ!” Lý Phàm sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, “Không nói với mày nữa, vợ tao vẫn còn sờ được đấy, tao đi sờ đây, chúc hai người hạnh phúc trước.”
“Cảm ơn.” Na Thần nhắm mắt lại, nằm trên giường mỉm cười với trần nhà cả nửa ngày.
—
Phá khúc: kiểu nhạc phổ từ thơ, nhưng nó không có ca từ mà phối nhạc sau đó múa để thể hiện nội dung. vd: Khúc Lương Châu từ bài Lương Châu từ