Chương : Hiện trường trực tiếp
Ngay lúc Mạc Du Hải vừa đi, điện thoại di động của Hạ Nhược Vũ đặt ở trên tủ đầu giường liền vang lên, âm thanh thanh thủy lộ ra một chút gấp gáp.
Hạ Nhược Vũ nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình điện thoại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Trong nháy mắt cả người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trượt điện thoại chậm rãi trả lời.
“Hạ Nhược Vũ, gần đây con đang làm gì vậy? Cho tới tận bây giờ con cũng không lộ mặt ở công ty. Trên tay Hạ Minh Viễn cầm một chiếc bút máy nhập khẩu vừa nhìn thấy điện thoại được kết nối, sức lực trên tay liền không tự chủ được tăng thêm mấy phần.
Trước kia cảm thấy Hạ Nhược Vũ là một đứa bé ngoan, nhu thuận, hiểu chuyện, gần đây đặc biệt là sau khi tiếp xúc với người nhà gia đình họ Mạc, cả người dường như trở nên thất thường, điện thoại thì hầu như không nghe máy.
Gương mặt Hạ Nhược Vũ xuất hiện nụ cười gượng gạo, sau khi nghe tiếng giận dữ của ba Minh Viễn thì cả đầu cô liền là tiếng ù ù ông ông vang lên, cô không thể không di chuyển điện thoại ra xa một chút.
“Ba ơi, con gái xin nghỉ phép nha, ba không nhìn thấy ghi chép của bộ phận nhân sự sao?” Cho đến khi điện thoại trên tay đã yên tĩnh lại, Hạ Nhược Vũ mới nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy âm thanh thăm dò, vì sợ vô tình giẫm phải sấm sét.
Hạ Minh Viên đóng tập tài liệu trong tay lại, nhìn biên bản nghỉ phép đặt trước mặt, cảm giác u ám trên gương mặt càng thêm trầm trọng: “Hạ Nhược Vũ, con đây là thực sự nghỉ bệnh sao?”
Chính xác mà nói là nghỉ ốm cộng với nghỉ việc riêng, thế nhưng lúc đó là không còn lựa chọn nào khác, trong lòng Hạ Nhược Vũ lẩm nhẩm một trận, nhưng ngoài miệng lại ngàn vạn lần không dám nói ra như vậy.
“Đúng vậy, ban gần đây con ngã bệnh, ba nói xem, ba đã không quan tâm gì đến con, ngược lại bây giờ lại còn mắng con bừa bãi, này…”
Hạ Minh Viễn ngả người ra sau, nhìn đèn trùm, nhưng biểu cảm trong mắt có chút khó giải thích được: “Hạ Nhược Vũ, gửi vị trí của con qua đây, ba hiện tại đi xem một chút đến cùng bệnh tật của con là như thế nào?”
Trong lòng Hạ Nhược Vũ không khỏi lộp bộp một tiếng, nhìn chính mình trên màn hình ti vi, cô muốn đi chết mất, trong lúc nhất thời không tìm được lý do chính đáng để qua loa: “Ba, ba bận trăm công nghìn việc như vậy, con sẽ tự chiếu cố tốt chính mình mà”
“Hoặc là nói vị trí của con, hoặc là ngày mai con phải quay lại làm việc.”
Cửa phòng làm việc bị gõ vang nhẹ nhàng, Hạ Minh Viễn nhìn thư kí đang tiến vào, Đám mây đen trên mặt cũng không có ý định biến mất, đứa nhỏ này cho dù thế nào nếu không quản lý được, từ nay về sau này xem chừng thì phải như thế nào đây. Hạ Nhược Vũ sau khi nghe xong tối hậu thư của cha Minh Viên, khuôn mặt rưng rưng khóc không ra nước mắt, khóe miệng hơi kéo xuống, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai con sẽ đi làm, thưa ngài chủ tịch.”
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, lúc này Hạ Minh Viễn mới cất điện thoại di động đi, nhìn thư kí đang ôm cả một đống tài liệu, ông cũng không nói nhiều lời, chỉ chỉ trên mặt bàn, sau đó mở một tập tài liệu mới ra.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nhược Vũ xốc chăn bông trên người lên, nhấc cái chân đang bị thương của cô lên, vẻ mặt của cô lúc này so với khóc còn khó coi hơn, nhưng cô vẫn cố gắng đi xuống giường..
Bầu trời bên ngoài tươi sáng khiến tâm trạng của Hạ Nhược Vũ nhẹ nhõm hơn một chút, trong lòng cô đang suy nghĩ chỉ còn một ngày nữa thôi cố nên. giải thích làm sao về nguyên nhân mình không thể làm việc được cho bố mẹ.
Nếu như ăn ngay nói thật, thì hậu quả gần như không tưởng tượng nổi, liền lấy mức độ chiều chuộng của ba Viễn đối với cô, không chừng sẽ lo lắng đến
mức độ nào đâu, mà lại vừa nghĩ đến vẻ mặt kiên quyết của Mạc Du Hải, trải tim của cô không khỏi lại trầm xuống một chút.
Ngoài cửa vang lên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng chậm chạp đã phá vỡ dòng suy nghĩ vẩn vơ của Hạ Nhược Vũ, một bóng dáng thon gây xinh đẹp
chậm rãi đi vào trong phòng, giày cao gót dưới chân phát ra thanh âm thanh thủy, tiếng cộc cộc rung động đi về hướng Hạ Nhược Vũ.
Quay đầu lại, Hạ Nhược Vũ liền thấy được một khuôn mặt quen thuộc, một bộ dáng mà cô không nguyện ý thấy nhất: “Cô Bảo Nhi, dải băng lụa trên cổ cô thật sự rất đẹp mắt.”
Đúng dịp quản gia quay lại đây, trên gương mặt của Tân Bảo Nhi chỉ lộ ra nụ cười cứng nhắc, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, mở cửa sổ ra, nhìn xuống bể bơi cực lớn phía dưới, trong mắt lóe lên tia âm u, độc ác.
“Quản gia, ông đi xuống trước đi, tôi có vài lời riêng tư muốn nói cùng cô Nhược Vũ.”
Tần Bảo Nhi nói xong, liền dùng hết cả chín phần sức lực mà nắm lấy hai tay của Hạ Nhược Vũ.
Sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu của Hạ Nhược Vũ, quản gia liền lặng lẽ lui ra ngoài, vẫn không quên đóng cửa phòng lại, trong nháy mắt cả phòng. liền chìm vào yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn hai tia ánh mắt chăm chủ muốn tiếp tục câu chuyện.
“Cô Nhược Vũ, từ sau khi chia tay đến tận bây giờ cô vẫn bình an vô sự nha” Sau khi quản gia rời đi, Tân Bảo Nhi liền trực tiếp cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, nghênh ngang mà bước đến bên giường, không nói hai lời liền trực tiếp ngồi xuống, tiện tay cầm một quả nho lên bắt đầu ăn.
Nhìn thấy động tác tùy ý của người phụ nữ này, trong lòng Hạ Nhược Vũ nổi lên một trận chửi bới, ngược lại đem ánh mắt một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một trận tiếng cười như chuông vang, Tần Bảo Nhi nhìn Hạ Nhược Vũ đang đứng phía trước của số như pho tượng, trên
mặt lộ ra vẻ căm hận: “Làm sao nào, thì ra cô cũng chỉ là một con tôm, là người tàn tật vừa điếc lại vừa mù nha.”
Vừa nghe được lời chế giễu, trào phúng của Tần Bảo Nhi, Hạ Nhược Vũ không nhịn được trợn tròn mắt, chậm rãi quay người lại, nhìn thoáng qua bộ dạng đang ăn say sưa ngon lành của Tần Bảo Nhi, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt: “Õ, vừa rồi tôi ăn những trái nho kia hơi chua, liền phun ra một ít, cô sẽ không ăn phải chứ?”
Động tác ăn uống của Tần Nhi Bảo cứng lại, cái miệng đang nhai của cô ta nháy mắt ngừng lại, không khỏi xuất hiện cảm giác muốn nôn mửa, không nói một lời liền trực tiếp chạy thẳng về phía nhà vệ sinh, nhưng giày cao gót quá cao khiến cô ta không cẩn thận mà ngã thẳng xuống mặt đất nền đá cẩm thạch.
Nhìn Tần Bảo Nhi đang quỳ gối thẳng tắp trước mặt mình, Hạ Nhược Vũ ung dung nói: “Ô, vẫn còn chưa tới ăn tết đầu, đối với đại lễ của cô tôi cũng không có gì xì đỏ tặng quà cho cô như vậy đâu.”
Tân Bảo Nhi tức giận hổn hển nhìn Hạ Nhược Vũ đang nói lời châm chọc, cởi bỏ giày cao gót, chạy vào phòng vệ sinh, nhất quyết muốn ép hết toàn bộ số nho vừa ăn ra ngoài. Nghe được tiếng cửa phòng vệ sinh vang lên, Hạ Nhược Vũ liếc qua sác mặt của Tân Bảo Nhi có chút tái nhợt, ngay cả lớp trang điểm tinh xảo đều có chút không thể che lấp được, không khỏi thấp giọng cười một tiếng: “Cô Bảo Nhi thực sự rất đáng yêu.”
“Đồ tiện nhân khốn khiếp Hạ Nhược Vũ, quả nhiên cô là cái đồ mệnh tiện khó chết, đã để cô trốn thoát được mấy lần” Sắc mặt Tần Bảo Nhi hiện lên tia ngoan độc, hung ác nhìn Hạ Nhược Vũ đang ngồi ở trên sa lông, giọng nói lộ ra sát ý lạnh lùng.
Một tay chống cắm, Hạ Nhược Vũ nhìn Tần Bảo Nhi đứng trước mặt, trên mặt không hề lộ ra vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng: “Tân Bảo Nhi, nói cách khác sự cố cống thoát nước, hay cả sự cố xe tắc xi ngày hôm đó, đều có liên quan đến cô?”
“Đó cũng đều là lễ vật mà tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì cô mà đặt riêng, thế nhưng con tiện nhân khốn nạn nhà cô vẫn có thể trốn thoát.” Vừa nói, sắc mặt Tần Bảo Nhi càng trở nên méo mó, vặn vẹo, hai tay không khỏi năm thành nắm đấm.
Hạ Nhược Vũ vỗ tay, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tần Bảo Nhi, không mặn không nhạt nói: “Ngày đó, tại sao cô lại nghĩ đến việc dùng tay của tôi để chém một nhát đao lên cổ cô vậy?”
“Cô thật là khờ khạo đến đáng thương” Nhìn xuống Hạ Nhược Vũ, trên mặt Tần Bảo Nhi hiện lên vẻ đồng tình, thương cảm.
Hạ Nhược Vũ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu nhìn xem làn da trơn bóng mịn màng của Tần Bảo Nhi: “Cho nên, cô vì cái gì mà lại lần nữa tới hãm hại tôi?”.
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ…”
“Cô Bảo Nhi này, cô có biết chương trình phát sóng trực tiếp là thế nào không?” Nói xong, Hạ Nhược Vũ ra hiệu cho Tần Bảo Nhi nhìn về phía camera lỗ kim được giấu kín trong góc phòng.