Hôm trước đó đã phải chuẩn bị quà tặng cho các cụ nên mệt chết đi được, hơn nữa phải xách nặng như vậy cả một chặng đường dài, đến sáng hôm sau khi phải rời giường để đi làm, Tiêu Nhiên cảm giác cả người như rụng rời. Buổi sáng, mẹ cô gọi mãi mà cô vẫn cứ như bất tỉnh.
Lúc ăn sáng cũng bị mẹ cô nói cho một hồi. “Con nói xem một cô gái như con, người cũng không tệ, tại sao không có người thích vậy…… Cũng đã lớn như vậy, lại vẫn như con nít, chạy loạn bên ngoài, nửa đêm mới chịu về ~ chẳng có một chút dáng vẻ của con gái gì cả……”
Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ để cho ma âm của mẹ lọt vào tai, cấp tốc ăn xong điểm tâm rồi đi làm. Còn chưa tới cửa công ty đã nhận được điện thoại Dĩ Nặc gọi tới quấy rầy.
“Tối hôm qua cậu lại làm chuyện điên loạn gì thế?” Giọng nói của cậu ấy đúng là đang cười trên nỗi đau của người khác mà.
Vừa kẹp điện thoại vào vai vừa ngồi vào chỗ của mình, mở máy vi tính lên, tay thì bắt đầu sắp xếp tài liệu. “Làm sao cậu biết? Chẳng lẽ mẹ tôi lại làm phiền cậu?”
Dĩ Nặc cũng đang xem tư liệu khách hàng. “Là do mẹ cậu và mẹ tôi, hai người tâm sự đến gần nửa đêm, thấy cậu vẫn chưa về, mẹ tôi lại bắt đầu càm ràm tôi, tại sao tôi không biết cậu ở đâu…… Tại sao tôi phải biết cậu ở đâu…… Cậu lại không nói với tôi……” Giọng nói lại trở nên ai oán.
Người đàn ông này, Tiêu Nhiên cắn răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: “Khương, Dĩ, Nặc! Có phải cậu lại ngứa da không hả?” Đồng nghiệp đi qua chỗ cô, trên mặt cô lại tự động biến thành vẻ mặt dịu dàng đáng yêu, sau đó cúi đầu xuống bàn của mình. “Tôi đã nói với cậu rồi mà. Cậu đoán xem, tối hôm qua tôi đã gặp ai trong buổi họp mặt?”
Dĩ Nặc cũng rất nể mặt hỏi, “Người nào? Dù sao cũng không phải là tôi……”
“Cắt……” Cô mắng anh một tiếng, sau đó hưng phấn nói: “Là Trịnh Nhược Hạo. Anh ta lại là Thích Nhất Mây Trà mà tôi đã nói với cậu đấy!”
Vốn dĩ ở trong công ty quan hệ với Trịnh Nhược Hạo đã được cải tiến, hơn nữa cũng học được nhiều kinh nghiệm quý báu từ chỗ anh ta, ấn tượng với anh ta cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng nghe Tiêu Nhiên nhắc tới tên anh ta, chợt làm cho địa vị của Trịnh Nhược Hạo trong lòng anh rớt xuống mấy level, bất giác bắt đầu vặn hỏi, “Cậu chắc chắn anh ta chính là người đó?”
“Dĩ nhiên rồi…… Chúng tôi cũng rất bất ngờ……” Tiêu Nhiên vui vẻ nói.
“Thật sao? Một đấng mày râu lại đặt tên này, nghĩ thế nào cũng đều thấy kỳ lạ.” Dĩ Nặc xì mũi coi thường, Tiêu Nhiên đã từng mấy lần nhắc tới người này với vẻ mặt sùng bái và dáng vẻ hưng phấn. Nghĩ tới đây, trong lòng anh không được thoải mái lắm, nói chuyện cũng trở nên lạ lùng.
“Làm gì có…… Thật ra anh ta còn là người rất hài hước, làm gì có như cậu nói anh ta lòng dạ thâm sâu, không dễ nhìn thấu!” Điều này làm cho Dĩ Nặc thấy rất phẫn nộ, Tiêu Nhiên lại bất bình thay Trịnh Nhược Hạo. Nhỏ giọng lầm bầm: “Người đó lúc ở công ty chính là thế……”
Tiêu Nhiên nói tiếp: “Tối hôm qua, nhờ có anh ấy giúp tôi một tay, bằng không hôm nay nhất định tôi mệt rã rời, không dậy nổi……”
Dĩ Nặc cảm thấy chán ghét khi thấy Tiêu Nhiên nói tới Trịnh Nhược Hạo. Hơn nữa tối hôm qua cô cũng không đến tiếc sinh nhật của anh, càng quan trọng hơn là lúc cô cần giúp đỡ, ở bên cạnh cô lại không phải là anh, mà cô cũng không nghĩ tới muốn mình giúp một tay. “Nếu mệt mỏi thì nói với tôi, tại sao không để tôi đi theo giúp cậu……”
Không nói đến việc này còn may, trong giọng nói Tiêu Nhiên bất giác có vị chua, “Còn không phải là thiên kim tiểu thư nào đó bày ra dáng vẻ thiếu phu nhân mời khách khứa, tôi làm sao có thể cường ngạnh kéo cậu qua giúp đỡ tôi? Người ta còn không phải sẽ mặt nặng mày nhẹ với tôi sao?”
“Cậu nói Doanh Ngọc? Cô ấy biết sao?” Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, chuyện này can dự gì tới cô ấy. Anh không thích nhất là bạn gái quản quá nhiều chuyện của anh và Tiêu Nhiên. Nếu có người muốn ăn giấm, vậy thì chỉ có thể nói hẹn gặp lại.
Chuyện của hai người không liên quan đến cô ta, tại sao lại hỏi cô ta, dừng lại…… Không phải nói có thể lâu dài với cô ta sao? Chỉ biết cho rằng loại công chúa đó là phụ nữ, còn cô…… vị thanh mai trúc mã này lại thành trung tính, nghĩ đến điểm này thôi đã tức rồi. “À, tôi có đề cập với cô ấy, sau đó cô ấy đã nói, dù sao sinh nhật cậu cũng đã có cô ấy rồi, tôi không đến cũng không sao cả. Nếu như tôi có thể đến tì dĩ nhiên là tốt hơn……”
Rõ ràng trước giờ việc của anh đều do Tiêu Nhiên lo liệu, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một kỳ đà cản mũi cướp hết tất cả, dĩ nhiên Tiêu Nhiên sẽ khó chịu. Nhưng thật ra tiệc sinh nhật tối hôm qua, Dĩ Nặc cũng cực kỳ không thoải mái. Mặc dù được bày trí rất hoa lệ rất náo nhiệt, nhưng lại thiếu cái gì đó, luôn làm anh cảm thấy không bình thường, tối qua anh vẫn cầm điện thoại di động, luôn hi vọng Tiêu Nhiên sẽ gọi điện tới, xuất hiện ở bữa tiệc.
Tại sao Doanh Ngọc có thể nói như vậy? Cho dù cô ấy là bạn gái của anh đi chăng nữa, cũng không có tư cách nói vậy với Tiêu Nhiên. Nhưng những lời này anh không có nói ra, chỉ an ủi Tiêu Nhiên. “Nhiên Nhiên, tôi không biết cô ấy nói như vậy, tối nay mời cậu một bữa tiệc lớn để bồi thường, có được không?”
Tiêu Nhiên có việc nên không thể tiếp tục nói chuyện điện thoại, bĩu môi nói, “Tối nay tôi có hẹn với Nhược Hạo đi xem phim, để hôm khác đi. Hiện tại tôi đang bận, rãnh rỗi sẽ nói chuyện sau.”
Đặt điện thoại xuống, đột nhiên Dĩ Nặc cảm thấy một buổi sáng vốn đang thoải mái lại trở nên buồn bực.
Lúc xế chiều, chợt Doanh Ngọc gọi điện đến, nói muốn đi xem phim. Vừa đúng lúc ~ Tiêu Nhiên đi xem phim, vậy thì anh cũng đi xem phim.bg-ssp-{height:px}
Rạp chiếu phim Ánh Sao mới mở không bao lâu, trang trí đẹp mắt, nhân dịp khai trương lại có đại hạ giá.
“Từ lúc không còn là sinh viên nữa, chưa từng được hưởng ưu đãi như trước kia, thật may đúng dịp đại hạ giá, như vậy xem ra cũng có lời…… Ha ha ~” Tiêu Nhiên đi mua vé, lúc trở lại thì rất vui mừng, huơ huơ vé trong tay với Trịnh Nhược Hạo, cười ngây thơ.
Trịnh Nhược Hạo cũng gật đầu một cái, “Thậy sự không nhìn ra, cô còn có bộ dạng này……”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, tôi rất biết cách tiêu tiền đấy…… Có người bạn đã từng nói, tôi có thể dùng số tiền ít nhất để mua được cái ví tốt nhất……”
“Thật sao…… Tôi lại cảm thấy thật ra cô cũng không được xem là tiết kiệm……” Anh cố ý hơn thua với cô, “Là người nào ở trên mạng đã nói là mình mới mua cùng một lúc ba lọ nước hoa?”
Cô không chút áy náy, “Đó là đáng giá mà…… Tôi sẽ không tự làm khổ mình, đây là Dĩ Nặc nói đấy!”
Nghe cô nhắc đến Dĩ Nặc, Trịnh Nhược Hạo khẽ nghiêng đầu. “Mấy lời nói, nói cô biết tiêu tiền, cũng là do cậu ấy nói?”
Tiêu Nhiên không biết xấu hổ nói: “Đúng vậy, tôi thích nhất là đi dạo siêu thị gần nhà, còn cậu ấy là công nhân khuân vác của tôi. Người biết tiêu tiền đều thích đi dạo siêu thị, đây là câu danh ngôn của cậu ấy.” Cô le lưỡi một cái ~
Nhìn thấy bánh su kem Beard Papa’s, Tiêu Nhiên bày ra vẻ mặt nịnh hót, “Anh không ghét đồ ngọt đúng không?”
Trịnh Nhược Hạo lắc đầu, Tiêu Nhiên thu được kết quả tốt, nói: “Vậy chúng ta một một ít bánh pudding nha, bánh pudding hiệu này rất ngon……”
Anh còn có thể nói gì đây, đương nhiên là gật đầu. Tiêu Nhiên thấy anh gật đầu thì chạy đi mua ngay tức khắc, vui vẻ cầm về mấy cái, đầu tiên nhét một cái vào tay anh, “Này, nếm thử đi!”
Trịnh Nhược Hạo nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tiêu Nhiên, tâm trạng cũng vui theo, “Lúc nãy cô ăn chưa no sao?”
Nghe hỏi thế, Tiêu Nhiên hơi thẹn thùng, sờ sờ mũi. “Cái này thì…… Theo suy nghĩ của tôi thì, đột ngọt và cơm không có liên quan với nhau ~”
Cô đã mở ra một cái để ăn, sau khi ăn xong, hai người xoay người đi về hướng cửa rạp chiếu phim, lại đụng phải Dĩ Nặc và Doanh Ngọc.
Nhìn thấy Tiêu Nhiên, Doanh Ngọc nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, “Tiêu Nhiên……” Đứng cùng với người đàn ông có ngoại hình xuất chúng như Dĩ Nặc thì loại đại tiểu thư dịu dàng này thật xứng lứa vừa đôi ~”
Trên tay Tiêu Nhiên còn cầm bánh pudding, hơi xấu hổ mỉm cười xã giao. Dĩ Nặc thì ngược lại, cười nói với cô: “Nhiên Nhiên, cậu nhìn thấy bánh pudding hiệu này lại không tàn sát à……”
Doanh Ngọc kéo kéo anh, trước tiên nói với Tiêu Nhiên: “Nhiên Nhiên, nhìn dáng ăn của cô, bánh pudding hiệu này chắc cũng không tệ.” Lại quay qua nhìn Dĩ Nặc nói: “Vậy chúng ta đi mua, có được không?” Tiếp đó cô nhìn thấy người đàn ông sau lưng Tiêu Nhiên, “Đây là bạn trai của cô sao?”
Ngươi bên cạnh đưa tay ra, cầm lấy túi giấy, bỏ bánh pudding của mình vào túi, kéo Tiêu Nhiên qua. “Xin chào, tôi là bạn trai Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo, cũng là đồng nghiệp của Dĩ Nặc. Cô nhất định là bạn gái của Dĩ Nặc đúng không?”
Dĩ Nặc nhìn cánh tay đang đặt trên người Tiêu Nhiên, ánh mặt chợt trở nên nóng rực, khóe miệng mím chặt, hình như hơi run rẩy. Lúc Trịnh Nhược Hạo muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì anh kìm nén kích động, cũng không có tiến lên trước. Rồi sau đó, anh nở nụ cười như có như không, “Nhược Hạo, thật trùng hợp…… Ngược lại, tôi thật sự không biết, bắt đầu từ khi nào anh và Tiêu Nhiên……”
Trịnh Nhược Hạo nhìn Tiêu Nhiên đang không được tự nhiên, “Cũng là chuyện mới xảy ra, thừa dịp Tiêu Nhiên không chú ý, lừa cô ấy đến tay ~”
Có lẽ, nếu như lúc ấy không có sự trùng hợp này, thì mấy người bọn họ cũng sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như vậy.