Quả nhiên nhà Tiêu Nhiên không có ai, Dĩ Nặc mở cửa nhà cũ của mình ra, đặt cô nằm lên giường. Thật ra thì có thể nói số lần cô ngủ trên chiếc giường này còn nhiều hơn anh.
Trước tiên là đo nhiệt độ, .¬¬C. Dĩ Nặc thành thạo tìm thuốc hạ sốt cho cô uống, sau đó đắp khăn nóng lên trán cô.
Uống thuốc xong, Tiêu Nhiên nằm ngủ mê man. Sau khi đắp chăn cho cô, Dĩ Nặc đi vào phòng bếp nấu canh gừng.
Nấu xong canh gừng, Dĩ Nặc đi trở về phòng, thử lại nhiệt độ của Tiêu Nhiên, ra chút mồ hôi, nhiệt độ có vẻ cũng đã giảm xuống.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên……” Dĩ Nặc đẩy cô một cái, “Ngồi dậy uống canh gừng nào ~”
Tiêu Nhiên không muốn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn Dĩ Nặc, nũng nịu năn nỉ: “Tôi không muốn uống canh gừng…… Tôi muốn ói……”
Dĩ Nặc hoàn toàn không lung lay, “Nói muốn ói thì càng phải uống, canh gừng là dùng để chống ói.”
Tiêu Nhiên tiếp tục mở đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm, “Nhưng mà dạ dày tôi không thoải mái, không muốn uống canh gừng đâu……”
Từ nhỏ Tiêu Nhiên đã không thích uống thứ này, có thể không uống sẽ luôn nghĩ cách trốn tránh, Dĩ Nặc vẫn kiên quyết không nhượng bộ, “Uống hết canh gừng nhanh lên, chẳng lẽ cậu muốn cha mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ bệnh rề rề của cậu? Rồi sau đó, mẹ tôi biết được, lại trách móc tôi……”
Nghe anh nói vậy, Tiêu Nhiên ngoan ngoãn duỗi tay về phía cái chén canh gừng vàng vàng kia, cau mày nín thở miễn cưỡng uống một hơi. Dĩ Nặc hài lòng khi nhìn thấy uy hiếp của mình có hiệu quả, anh vỗ vỗ đầu cô, “Ngoan lắm, ngủ tiếp đi.”
Mở máy vi tính lên mạng, trời dần dần tối, Dĩ Nặc nhìn đồng hồ, lại tiếp tục thử nhiệt độ của Tiêu Nhiên, tin chắc đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cửa đối diện vang lên tiếng động, là chú Phuơng và dì Thang trở về. Anh khẽ gọi cô, cô mơ màng trả lời, thở dài, anh lại vỗ vỗ mặt cô, “Cha mẹ cậu về rồi, về nhà đi ~”
“Ừm, nhưng mà tôi rất khó chịu……” Toàn thân mệt mỏi không có sức lực, “Không muốn động, không muốn động……”
Ngay cả một chút thành ý mở mắt, cô cũng không có, chỉ mềm nhũn ngồi dậy, lại muốn nặng nề ngã xuống, Dĩ Nặc không thể làm gì khác hơn là ôm hông cô, để cô tựa vào người mình, sau đó cầm túi của cô lên, mở cửa, lại gõ cửa nhà đối diện.
Mẹ Phương ra mở cửa, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, trong lòng vô cùng vui mừng nhưng trên mặt lại hiện vẻ nghi ngờ, con gái chưa từng nói với bà con bé và Dĩ Nặc ở bên nhau. Hơn nữa nhìn nó không ổn lắm, vì vậy nhanh chóng mở cửa ra.
Dĩ Nặc nói với mẹ Phương, “Dì, hình như Nhiên Nhiên bị bệnh, mọi người đều không ở nhà, vừa rồi con để cô ấy nằm ở nhà con một lát, lúc này hết sốt rồi, nhưng cô ấy vẫn còn khó chịu.”
Lúc này mẹ Phương mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra, cùng với Dĩ Nặc đỡ Tiêu Nhiên về phòng. Thu xếp xong, Dĩ Nặc ra ngoài nói với mẹ Phương: “Dì, không có việc gì thì con đi trước.” Mẹ Phương làm sao có thể đồng ý, “Làm sao được, không dễ dàng gì con mới tới đây, nán lại thêm lúc nữa đi, đã lâu rồi con không ăn cơm ở đây, dì nấu món ngon cho con, nhìn con hình gầy đi, mẹ con lại không nấu đồ ăn ngon cho con sao?”
Dĩ Nặc cười, gật đầu, “Dạ được, vậy con đánh cờ với chú Phương. Con chờ ăn cơm của dì.”
Trong thư phòng, hai người đánh cờ tướng khí thế bừng bừng.
Đến lúc ăn cơm tối, cha mẹ Tiêu Nhiên dọn cơm, Dĩ Nặc đi vào xem Tiêu Nhiên thế nào. Trong phòng của cô không hề có chút sắc thái nữ tính nào cả, ren hay búp bê đều không có, chỉ có một giá sách chật kín, một cây đàn piano, bắt mắt nhất chính lá chiếc giường hình con bò sữa của cô, có lẽ đó là vật nữ tính duy nhất trong phòng.
“Nhiên Nhiên, ăn cơm……” Anh gọi cô, Tiêu Nhiên vừa mắt nhắm mắt mở nhìn anh vừa lẩm bẩm: “Dĩ Nặc, cậu làm bài tập trước đi, tôi ngủ trước đã, một lát xem giúp cậu.” Sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.bg-ssp-{height:px}
Nghe cô nói, anh rất muốn cười. Nghe giọng điệu của cô, hình như là lúc bọn họ học bài, nhớ lúc đó mẹ vì muốn mình học hành đàng hoàng mà đã nhờ Tiêu Nhiên giúp đỡ. Khi đó, nếu như cô mệt nhọc, trước khi ngủ sẽ nói khi nào anh làm xong bài tập thì gọi cô. Thoáng một cái đã hơn mười năm.
“Tôi làm xong rồi, cậu tới đây kiểm tra đi ~” Dĩ Nặc thử trêu Tiêu Nhiên đang ngáy ngủ. Kết quả, cô thật sự ngồi dậy, khẽ mở mắt, nói với anh, “Ở đâu? Lấy ra cho tôi xem.”
Vuốt vuốt mặt cô. “Nhiên Nhiên, tỉnh lại, đi ăn cơm thôi. Cậu cũng không còn sốt, đi ăn chút gì đi ~” nói xong kéo cô dậy. Lúc này Tiêu Nhiên mới ý thức được là mình đang ở đâu, bị Dĩ Nặc ép buộc kéo ra ngoài, cô ấp úng nói: “Tôi không đói bụng, muốn ói, không muốn ăn……”
Mẹ Phương thấy Tiêu Nhiên đi ra ngoài, “Nhiên Nhiên, con ăn một chút đi, mẹ chuẩn bị cho con một ít mì sợi, rất thanh đạm……”
Hơi ngạc nhiên ngồi ở bàn, cha Phương nhìn con gái mình, cưng chiều cười một tiếng, lấy tay vỗ lên mặt Tiêu Nhiên, “Bé cưng nhà chúng ta còn chưa tình ngủ đâu, em xem vẻ mặt của nó này……”
Tiêu Nhiên tiện thể kéo tay cha, “Cha ơi, con mệt, con không muốn ăn ~”
“Không được, lại đây, ráng chịu đựng một lát, ăn một ít thôi ~” ngay cả cha cô cũng không quan tâm cô làm nũng. Dĩ Nặc lại ngồi bên cạnh cô, trực tiếp đút mì đến bên miệng cô, không cho phép cô không ăn.
Tiêu Nhiên ăn xong, cuối cùng cũng đã có chút tinh thần, Dĩ Nặc muốn về, “Chú phương, dì Thang, khi nào có thời gian con lại tới nhà ăn cơm, hôm nay con về trước.”
Lúc đi ngủ, mẹ Phương nói với cha Phương, “Anh nói xem, đứa bé Dĩ Nặc này rất xứng với Nhiên Nhiên nhà chúng ta, vì sao mà hai đứa bé mãi mà không thể đến với nhau vậy?”
Đang đọc sách ở đầu giường, cha Phương gỡ mắt kính xuống. “Em quản chi chuyện bọn nhỏ, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể quản được……”
Tiêu Nhiên về phòng mình, mở điện thoại di động lên, phát hiện Nhược Hạo gọi cho mình hai lần, còn có ba tin nhắn.
“Gọi điện thoại cho em đều là tắt máy, không biết bây giờ em sao rồi ~ khi mở máy nhớ gửi tin nhắn cho anh ngay lập tức.” Nhược Hạo
Hai cái khác đều là tin nhắn nhắc nhở, cô xóa hai tin nhắn này. Gọi điện thoại cho Nhược Hạo.
Điện thoại được nhận ngay, “Em đã tỉnh? Hiện tại sao rồi? Còn khó chịu không? Em đang ở đâu?”
Hỏi liên tiếp mấy câu làm Tiêu Nhiên hơi nhức đầu, “Ừ, mới vừa ăn cơm với cha mẹ, đương nhiên em ở nhà. Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh ~”
Trịnh Nhược Hạo nghe cô đang ở nhà, mới thoáng yên tâm. “Vậy Khương Dĩ Nặc còn ở đó không?”
“Cậu ấy đi rồi ~” Tiêu Nhiên không có nói cậu ấy vẫn ở lại, lúc nãy mới vừa đi.
Anh gật đầu một cái, “Vậy, em nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai anh đi thăm em.”