Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

chương 3: lần đầu tiên của anh và lần thứ nhất của cô (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc năm thứ ba đại học, đột nhiên Lam Tang nói muốn chia tay với Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nghe thế, lập tức ngồi máy bay bay đến thành phố Lam Tang đang ở. Tiêu Nhiên rất lo lắng cho tình trạng của Dĩ Nặc, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh, thoạt nhìn Dĩ Nặc cái gì cũng không để trong lòng nhưng anh là người rất khó để động lòng, qua lại với Lam Tang lâu như thế, ngay cả Tiêu Nhiên cũng cho rằng bọn họ sẽ kết hôn, mãi cho đến già, ai biết trước được ngày nghỉ còn chưa hết, đột nhiên Lam Tang lại thay đổi đến bất ngờ.

Diệp Bằng Cư cũng quan tâm tình hình của Dĩ Nặc, bởi vì anh từng nghe Tiêu Nhiên nói, hiếm khi Dĩ Nặc sống chết giữ lấy một người. Tiêu Nhiên rất ghét loại tình yêu không đáng giá này, nhưng Bằng Cư lại nói: “Người đàn ông tốt như anh quá ít……” Nghe những gì anh nói, vốn vẫn luôn cau mày lo lắng cho Dĩ Nặc, Tiêu Nhiên cũng phải cười, ôm anh nói: “Thế thì, không phải em nên xem anh là báu vật sao?”

Lúc nói những lời này, tay cô ôm chặt lấy bờ vai anh, hình như anh cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng ôm thật chặt cô vào lòng.

Vì không để cho mẹ Khương biết chuyện Dĩ Nặc bay đi tìm Lam Tang, Tiêu Nhiên báo với bạn cùng phòng của anh ta, để cho bọn họ không tiết lộ hành tung của Dĩ Nặc, khi học thì nhờ bọn họ ghi chép bài hộ anh ấy, thậm chí còn thông đồng với bọn họ nghĩ ra lý do đề phòng lỡ như lộ tẩy.

Bốn ngày sau, anh ta trở lại.

Cặp mắt đỏ bừng, râu lún phún, quần áo thì vừa nhăn vừa cũ lại vừa bẩn, nam sinh anh tuấn trước kia chẳng thấy đâu, khắp người toàn mùi rượu và thuốc lá. Anh không có về nhà, gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, cô đang học môn kinh tế vi mô, nhìn giáo viên một chút, giả vờ như cơ thể không thoải mái, đi ra ngoài nhận điện thoại.

Giọng nói anh trầm trầm khàn khàn, nghe ra vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi, cảm thấy rất đau lòng, cô lập tức trốn học, chạy đến trạm xe đón anh.

Anh ta kiên quyết không chịu về nhà, cũng không chịu trở về trường học, miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ say khướt lảo đảo, người đi đường lịch sự rối rích nhường đường cho anh ta. Thật sự hết cách với anh ta, không thể làm gì khác hơn ngoài dẫn anh đi thuê một phòng khách sạn ở gần trường.

Vào phòng, anh tựa như người chết ngồi ngơ ngác ở đó, không nói một lời, máy móc hút thuốc. Tiêu Nhiên nổi giận đùng đùng, bước tới ném điếu thuốc của anh.

Dĩ Nặc cũng không phản đối, nằm ngay đơ trên giường, lặng yên không một tiếng động.

Thở dài, Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là kéo anh đứng dậy. “Đừng như vậy, đi rửa mặt một cái nào.” Lôi kéo anh, cởi áo sơ mi ra, lộ ra nửa người trên của anh, lộ rõ những cơ bắp cường tráng, vào lúc khác, chắc chắn Tiêu Nhiên cũng sẽ chảy nước miếng, nhưng lúc này thì không có tâm trạng để nhìn, thử nước nóng, kéo anh qua. “Đi tắm một cái đi, ngoan nào!”

Dĩ Nặc kéo tay cô, vẻ mặt Tiêu Nhiên lo lắng nhìn sắc mặt kinh người của anh, lúc còn sơ trung anh cũng không cao hơn cô bao nhiêu, hiện tại cô phải ngẩng đầu nhìn anh. Anh cúi đầu dựa trên vai cô, toàn bộ sức nặng đều đặt lên người cô, Tiêu Nhiên muốn nói, cậu rất nặng đấy… Nhưng cô không nói gì, để mặc cho anh dựa vào, hai tay chậm rãi, do dự ôm lấy bờ vai anh, bờ vai anh dày rộng hơn của Bằng Cư, ôm rất thoải mái.

Sau đó cô cảm thấy trên vai ươn ướt, vỗ vỗ đầu anh, cứ đứng cứng ngắc như vậy với anh.

Kế tiếp cô mệt mỏi không còn cảm giác ngã xuống giường sau đó lại ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại bất ngờ phát hiện Dĩ Nặc nằm bên cạnh mình, thân thể cuộn tròn như đứa bé trong bụng mẹ, chen chúc với cô trên chiếc giường lớn. Còn trên người mình, lại đắp chăn.

Cô ngồi dậy, chỉ có cảm giác cả người đều mệt mỏi ê ẩm và đau đớn, đi với anh ta có một đoạn đường mà tựa như chạy mấy cây số. Giơ tay lên xem đồng hồ, lại gần mười giờ tối.

Bụng đã đói cồn cào, cô nhìn nhìn anh, một đống lớn như thế này, không thể dời nổi, chỉ có thể đắp chăn cho anh, để cho anh ngủ ngon. Còn mình thì đi ra ngoài, chạy đến KFC ôm một hộp thức ăn trở lại.

Không ngờ lúc đẩy cửa phòng ra, Dĩ Nặc đã ngồi dậy, mặt không cảm xúc xem tivi.

Đặt hộp thức ăn lên trên bàn đầu giường. “Ăn chút đi, tôi sắp đói chết rồi, cậu cũng đói đúng không

Anh thẫn thờ nhìn cô một lát, gật đầu một cái. Cuối cùng đã nhìn thấy anh có chút phản ứng, Tiêu Nhiên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, lấy một cái túi khác. “Cầm lấy! May mà trước giờ tôi đi ra ngoài luôn mang theo tiền, nếu không cậu lấy đâu ra những thứ này!” Cô ném dao cạo râu Gillette đến bên cạnh anh.

Rửa tay, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh anh, Tiêu Nhiên nhét thức ăn vào trong tay anh, vừa uy hiếp, “Nếu không ăn, tôi sẽ ăn hết, cho chết đói luôn!” lại còn lầu bầu. “Trốn tiết, cả đêm không về, tốn tiền, cũng không phải chuyện của tôi, tôi đây là muốn cái gì hả……”

Dĩ Nặc đang ăn mấy thứ linh tinh, chợt dừng lại, Tiêu Nhiên quay đầu nhìn anh. Anh chớp đôi mắt xinh đẹp, “Cảm ơn.”

Trí thông minh chưa có bằng không, còn biết cảm ơn…… Cô nhìn nhìn anh, nghiêng đầu xem TV, “Thôi khỏi, chỉ cần cậu nhanh chóng tốt lên là tôi càng vui vẻ hơn.”

May mắn ngày hôm sau không có tiết, nếu không Tiêu Nhiên nhất định sẽ chết, ngày thứ ba học môn tự chọn cô cũng nhờ người khác xin nghỉ giúp cô, từ lúc đi ra khỏi lớp kinh tế vi mô thì không có quay lại, mọi người còn tưởng cô đột nhiên trúng tà muốn bỏ nhà trốn đi đấy chứ.

Về phần Bằng Cư, mỗi ngày cô đều nhắn tin nói cho anh biết mình ở bên ngoài có chút việc bận cần xử lý, chưa nói nguyên nhân cụ thể với anh. Với cái tính cáu kỉnh xấu xa của người đàn ông này, nếu như để người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cậu ấy, quả thực sống không bằng chết.

Đến buổi tối ngày thứ ba, Dĩ Nặc cạo râu, thay bộ quần áo Tiêu Nhiên cầm từ trường đến, mặc dù tinh thần không phấn chấn, nhưng cũng đã khôi phục bảy phần vẻ đẹp trai ban đầu.

Anh nói với Tiêu Nhiên: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Chờ đợi những lời này đến sắp tuyệt vọng, dĩ nhiên Tiêu Nhiên vui mừng không thôi, vội vàng trả phòng, cùng với Dĩ Nặc trở về nhà.

Mẹ Khương tất nhiên không ngốc, bà chạy qua nhà họ Phương, len lén hỏi Tiêu Nhiên, hai ngày nay tại sao con trai yên lặng như vậy, cửa cũng không ra. Tiêu Nhiên chỉ có thể cười cười, nói có một người bạn tốt của cậu ta vừa qua đời, cậu ta rất đau lòng.

Mẹ Khương than thở, “Đứa nhỏ này, hiếm khi trong tình trọng nghĩa như thế” Tiêu Nhiên đứng bên cạnh chỏ có thể nhìn trời, mặc dù cô nói dối bạn tốt của cậu ta “bất hạnh qua đời”, nhưng đây cũng có thể xem là đúng.

Cô nhờ bạn học của Dĩ Nặc mỗi khi có giờ học, nếu rãnh rỗi thì kéo anh ra khỏi nhà đi học chung với cậu ta, để Bằng Cư lôi kéo anh ta chơi bóng rổ.

Một tuần lễ trôi qua, anh vẫn trầm lặng đáng sợ như thế, Tiêu Nhiên nhìn thấy như thế thì không nhịn được nữa, lôi kéo anh đón xe chạy đi ngồi trên bờ biển. Gió hè thật thanh thản dễ chịu, Dĩ Nặc vẫn thẩn thờ, nhưng Tiêu Nhiên lại linh hoạt hơn rồi. “Cậu xem! Tôi lại đánh chết một con muỗi này! May nhờ có tôi biến mình thành vũ khí, nếu không thì đúng là một bữa đại tiệc vô cùng phong phú nha…”

Cầm lấy lon nước táo lên men mà Tiêu Nhiên mang theo, Dĩ Nặc không lên tiếng mở ra uống, Tiêu Nhiên lại càng lúc càng an tĩnh, cô thầm kêu: Hỏng bét…… Không xong rồi……

Cô đau đến không thể chịu được, chợt áo sơ mi của Dĩ Nặc khoác lên vai cô, Dĩ Nặc đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, Tiêu Nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”

“Lên đây.” Anh rất ít nói chuyện, hiện tại giọng nói đã không còn khàn khàn, trầm trầm mà đã có từ từ tính.bg-ssp-{height:px}

Chờ thật lâu cũng không thấy có động tĩnh, Dĩ Nặc quay đầu lại, nhìn Tiêu Nhiên ôm bụng, vẻ mặt khó coi, thấy anh quay đầu lại thì làm như không có chuyện gì, không khỏi bật cười, rồi sau đó nghiêm mặt. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lúc này còn muốn làm loạn để chịu khổ sao……”

Thì ra là cậu ấy để trong mắt, nhìn thấy anh cười, Tiêu Nhiên cảm giác mình có đau cũng đáng. Vì vậy ngoan ngoãn leo lên lưng anh, anh nhẹ nhàng cõng cô, cô không hề nặng một chút nào. Dĩ Nặc nghĩ thầm, bình thường tham ăn như thế đều đi nơi nào cả rồi……

Cô có thể nghe mạch đập của cậu ấy, yếu ớt nói. “Tôi còn không phải vì muốn cậu nhanh chóng khôi phục như trước sao…… Cậu cho rằng tôi tự nguyện sao……”

Tiêu Nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Dĩ Nặc, cậu ta buồn buồn nói. “Ừ, biết rồi… Cậu không cần nói nữa, nằm yên đi.”

“Ừ.” Cô cố gắng hết sức để mình không kêu lên.

Về đến nhà, Dĩ Nặc đặt cô lên giường của cô, trong nhà, cha mẹ cô vẫn chưa về, Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt cô đau đến co rúm lại, thở dài, nấu nước ấm cho cô ôm ấm bụng, cho đến khi nhà cô có người về.

Dĩ Nặc khôi phục lại bình thường, anh tựa như biến thành một người khác, kết quả học tập biến thành viên mãn, ngoài ra còn tham gia các tổ chức, câu lạc bộ ở trường, mặc dù đã là năm ba, coi như là quá trễ. Nhưng dựa vào tài ăn nói, biển hiện xuất sắc ở buổi phỏng vấn, ở cuộc thi mô phỏng Liên Hợp Quốc, đã được chọn đi Mĩ tham gia mô phỏng Liên Hợp Quốc.

Sau khi trở về, anh lại tham gia cuộc thi sáng tạo ý tưởng kinh doanh toàn cầu, đến Nhật Bản tham gia trận chung kết, anh trở thành nhân vật làm mưa làm gió, học giỏi, có năng lực, quan trọng hơn là diện mạo rất được.

Vì thế, người hâm mộ anh xếp thành hàng, nữ sinh muốn làm bạn gái anh ta, tùy tiện ngoắc tay một cái, là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dĩ Nặc lại thuộc cái dạng ai đến cũng không cự tuyệt, nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu liên tục đổi mới, cho dù lúc này anh ta cũng đã sắp tốt nghiệp rời khỏi sân trường……

Tiêu Nhiên cũng không quản nhiều như vậy, hai bằng của mình cũng đã sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày ăn cơm với Bằng Cư, sau đó rãnh rỗi thì xem phim, không khác gì cuộc sống công nghiệp.

Gia đình Dĩ Nặc mua một căn biệt thự, đã tu sửa để chuyển qua, nhưng mẹ Khương nói không bỏ được căn hộ này, hàng xóm lâu năm nên tình cảm cũng sâu nặng, cho nên vẫn giữ lại chỗ này.

Tiêu Nhiên về nhà nghe mẹ nói chuyện này, cô đột nhiên cảm thấy hơi mất mác, làm hàng xóm với Dĩ Nặc lâu như thế, nếu đổi thành người, thật sự cô không quen.

Nằm trên giường, ủ rủ gọi cho Dĩ Nặc một cuộc điện thoại.

Thật lâu mới nhận, hơi thở Dĩ Nặc hơi gấp, “Alo, có chuyện gì sao?”

Tiêu Nhiên hơi buồn bực, hỏi anh ta: “Cậu đang làm gì thế? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, lại còn thở hổn hển?”

Dĩ Nặc có chút lấp liếm, ậm ừ trả lời: “À, đang bận. Một lát tôi gọi lại cho cậu ~” trước khi điện thoại bị ngắt, Tiêu Nhiên nghe giọng phụ nữ, “Nhanh lên……”

Cô hơi giật mình, Dĩ Nặc là đang……

Trong lòng có chút không được tự nhiên, đây chính là đàn ông, động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới……

Từ đó về sau, cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Dĩ Nặc.

Bằng Cư định tiếp tục học lên nữa, cho nên rất vất vả để có thể được nằm trong danh sách được khen thưởng của khoa. Tiêu Nhiên rất đau lòng cho anh ta, lúc nghỉ ngơi, đều nghĩ cách để anh ta được ăn ngon. Tổng cộng số ngày hai người cùng nhau tự học tăng gấp mười lần số ngày cùng nhau làm những chuyện khác.

Chủ nhật lúc Tiêu Nhiên phải về nhà, Bằng Cư vẫn kiên trì đi đến phòng tự học. Dĩ Nặc thường hay cười nhạo anh ta, nhìn dáng vẻ cần cù của anh ta, quả thật rất giống như đến phòng tự học để tìm tình nhân.

Tiêu Nhiên lại cảm thấy thời gian hai người ở chung ít đi, lúc ăn cơm cũng bắt đầu không thể nói gì nhiều, cũng không ôm nhau nữa, chỉ ngẫu nhiên nắm tay, có thể được miêu tả như là tình yêu vô cùng thuần khiết.

Nhưng thực tế thì vô cùng tàn khốc, rất nhanh mọi người đều đồn đại rằng, Bằng Cư có bạn gái khác, là con gái của một giáo sư khoa kinh tế. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Mỗi cuối tuần bọn họ đều rất lãng mạn, tất cả các chủ nhật Bằng Cư đều cả đêm không về, nhưng cũng không rõ anh ở nơi nào.

Tiêu Nhiên cũng không muốn tin, bởi vì đã ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, tự nhiên đã trở thành thói quen của cô. Mặc dù gần đây hai người đều rất bận, nhưng sẽ dành thời gian ăn cơm với nhau, cùng nhau tản bộ dưới sân trường.

Nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi cho nữ sinh kia thì tất cả đã trở thành sự sỉ nhục với cô: anh chỉ không muốn tổn thương cô ấy, từ từ đi, để cho cô ấy thích ứng, sau đó anh sẽ chia tay cô ấy ngay lập tức. Bé cưng, em đừng tức giận, anh yêu em.

Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Nhiên cảm thấy mình thở không nổi, trái tim tựa như bị khoét đi một khối thịt, máu tươi chảy ròng ròng.

Cho nên cô và Diệp Bằng Cư chia tay, vào ngày kỉ niệm ba năm của bọn họ. Diệp Bằng Cư lại nói, giữa cô và anh, luôn tồn tại Khương Dĩ Nặc, hơn nữa anh muốn nằm trong danh sách được cử đi học, điều này cô không cho được.

Ngày hôm đó, cô gọi điện thoại cho Dĩ Nặc. Dĩ Nặc dẫn cô đến quán rượu uống rượu. Cô sẽ không uống nhiều, chỉ một ly tequila () nhỏ cũng đã bất tỉnh, uống xong cô chỉ ngồi bên cạnh Dĩ Nặc lầm bầm. “Tại sao lại không thích tôi? Rõ ràng đã nói muốn ở bên tôi cả đời……” “Không quan tâm tôi, không quan tâm tôi nữa……”

()ViVu: Một loại rượu của Mexico, được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, độ cồn từ – % (loại đặc biệt lên đến – %)

Dĩ Nặc đưa cô tới một nhà trọ ở gần trường, vì cô vừa khóc vừa gào lại vừa ói giằng co cả đêm.

Sắp đến tốt nghiệp, tất cả mọi người đều phải đối mặt với thực tế. Sân trường vốn dĩ là thuần khiết cũng trở nên tàn khốc, cũng đã làm cho Tiêu Nhiên trưởng thành chỉ sau một đêm khi phải nhận lấy tổn thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio