Tô Cửu cười mỉa mai:" tại sao tôi phải nói cho anh biết".
" Tô Cửu, tôi muốn xin lỗi với cô ấy".
Giọng nói của Ngụy Quân tràn đầy bất lực.
" anh mau đi đi, tôi sẽ không nói ra đâu, Thẩm Mịch.....cô ấy bây giờ đang rất tốt, anh đừng đến làm phiền".
Tô Cửu khinh thường, sao, bây giờ biết sai rồi à, mấy người thật làm cho người khác chán ghét.
" làm ơn".
Tô Cửu nhìn người đàn ông trước mặt, râu ria xồm xoàn, quần áo bị nhào nhĩ nhưng cô lại không lấy một tia đau lòng, bị như vậy thì có đáng là gì, có bằng nỗi đau khổ mà Thẩm Mịch đã từng gánh chịu hay không.
" anh về đi".
Tô Cửu ý muốn đuổi khách, vị khách không mời mà đến.
Ngụy Quân bị nhốt ngoài cửa, vài bông hoa tuyết rơi xuống dính trên vạt áo sơ mi, tạo nên khung cảnh hết sức bi thương.
Anh sắp tìm ra được cô, anh không nên từ bỏ.
Tô Cửu ngã người trên giường, chính cô cũng uất nghẹn thay Thẩm Mịch, Ngụy Quân đáng phải bị như vậy.
Cô buồn bã, Thẩm Mịch ra đi cũng đã được một năm, thời gian trôi nhanh quá, lại gần tới ngày giỗ của Thẩm Mịch rồi.
Tô Cửu đảo mắt qua tủ sách, một góc của cuốn sách làm cô chú ý, Tô Cửu đi đến kéo nó ra, quyển nhật ký màu xanh nhạt đã theo thời gian phủ một tầng bụi mỏng.
Tô Cửu đưa tay phủi nhẹ, thì ra là quyển nhật ký của Thẩm Mịch, Tô Cửu bất giác nhớ lại Ngụy Quân, cô muốn xem thử tên đó hối lỗi đến cỡ nào.
Sống tốt lắm sao, vậy thì cả đời sau bức rức cũng tốt.
Sáng hôm sau, Tô Cửu tự mình đến tìm Ngụy Quân, đưa cho anh quyển nhật ký.
Ngụy Quân nâng niu trên tay, anh nhìn bìa sách quen thuộc, đây chính là của Mịch Mịch, quyển nhật ký này là quà sinh nhật anh tặng cô hồi nhỏ, đến bây giờ cô vẫn còn giữ lại.
Ngụy Quân hai tay run run mở ra, nét chữ đầu tiên siêu siêu vẹo vẹo, đây hẳn là lúc Thẩm Mịch mười tuổi, cô kể về những chuyện vui đùa cùng anh, cô nói cô rất vui, Ngụy Quân bất giác cười theo, khóe mắt hơi đo đỏ.
Lật tiếp vài trang, cổ họng anh như bị nghẹn lại.
" Quân ca ca nói, anh rất ghét thấy mình cười, anh ấy tự dưng không chơi với mình nữa, thấy mình khóc cũng không dỗ dành, lúc trước Quân ca ca sẽ không như vậy, mình không biết mình đã làm sai cái gì, mình rất buồn".
Thẩm Mịch, anh xin lỗi.
Anh tiếp tục lật, lần này nét chữ có lực hơn nhiều, đây hẳn là Thẩm Mịch lúc tuổi.
" hôm nay, ngày X tháng X.
Tình Tình làm vỡ ly trà, mình chẳng làm gì cả nhưng lại bị Quân ca ca mắng, anh ấy ghét mình như vậy sao?".
" hôm nay là sinh nhật mình, mình chờ rất lâu mà vẫn không thấy Quân ca ca tặng quà, chắc anh ấy quên rồi".
Thẩm Mịch, đừng giận anh.
Ngụy Quân lúc này đã nghẹn ngào, anh không biết, từ nhỏ cô đã ủy khuất đến như thế, anh xin lỗi.
Ngụy Quân nhanh chóng chú ý tới mấy trang giấy khác màu với mấy trang còn lại, trang giấy nhăn nheo có vài vệt tròn ố vàng, Anh nhìn kỹ, trái tim lại như ai đang bóp nghẹt.
Trang giấy này dính nước nên mới bị như vậy, hẳn là cô đã khóc rất nhiều, trang giấy đó vừa vặn là lúc cô mười lăm tuổi.
" mình phát hiện ra, không biết từ lúc nào mình đã rất thích Quân ca ca, rất thích, nhưng lại không dám nói, mình rất sợ anh ấy biết sẽ nổi giận".
Thẩm Mịch, rốt cuộc em đã khóc nhiều đến bao nhiêu.
Ngụy Quân ôm mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy dài xuống xương khủy.
Thẩm Mịch, em đang ở đâu.
Ngụy Quân lại tìm đến Tô Cửu, cô nhìn thấy Ngụy Quân khóc thì hớt hãi, anh chắc cũng đã rất hối hận.
Tô Cửu không làm khó anh nữa mà cho anh biết nơi ở của cô, anh rất vui vẻ, Thẩm Mịch, anh nói thầm, anh sẽ bù đắp những gì anh nợ cô.
Ngụy Quân vòng qua một con đường lớn ngoài ngoại ô, trước mắt anh là ngôi mộ còn phủ màu sơn mới, tâm anh như chết lặng.
Thẩm Mịch, hưởng dương tuổi.
Tại sao lại như vậy, Ngụy Quân ngã xuống đất, anh không tin, cô không thể nào chết đi được, không phải, làm ơn có ai nói cho anh, đây chỉ là giả được không, hai vai anh run rẩy đến đáng sợ, như người tàn phế mà dựa vào thành mộ.
Ngụy Quân cười lớn, sau đó chuyển thành nấc nghẹn, Thẩm Mịch, là anh nợ cô, nợ rất nhiều.
Có người đi đến đặt trước mộ một bó hoa, anh nhìn lên, giọng nói khàn khàn:" dì Thẩm".
Trần Di Nguyệt nhìn anh, khóe mắt bà đã xuất hiện vài nếp nhăn, bà xoa nhẹ tấm ảnh trên khắc trên bia đá, cô gái đó, đến khi chết cũng không thể nào cười.
" Cậu mau về đi, con bé đã mệt mỏi quá nhiều rồi, hãy để con bé được yên nghỉ".
Ngụy Quân thẫn thờ, từng dải nắng nhạt chiếu lên ngôi mộ, dịu dàng giống như cô đang mỉm cười với anh, dùng bàn tay bao dung để an ủi anh và thầm nói với anh, những chuyện đó em không hề oán hận.
Ngụy Quân giở từng trang nhật ký, cõi lòng từng đợt tê tái.
" Quân ca ca, hôm nay em sẽ đi học làm bánh kem, em nhất định sẽ làm cho anh một cái thật ngon".
" Quân ca ca, em yêu anh, dù thế nào anh vẫn phải sống thật vui vẻ".
Cơ thể anh run rẩy, lúc trước anh không biết mình sai lầm đến cỡ nào, đến bây giờ, phát hiện ra cũng đã quá muộn, trước mắt Ngụy Quân bỗng hiện lên một kí ức mờ nhạt.
Một bệnh nhân ngồi trên xe lăng thẫn thờ nhìn anh, người ấy đội mũ len bao hết gần cả khuôn mặt, đeo khẩu trang kín mít, chỉ chừa ra một đôi mắt.
Thẩm Mịch, người đó có phải là em.
Thẩm Mịch, em đừng tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, mà hãy hận, hận anh có được hay không ?.
"Ngụy Quân, nếu thời gian đừng vội vã, chắc có lẽ anh và em sẽ không như bây giờ".