Quán rượu Thưởng Bạch Nhật. Quán rượu phồn hoa nhất kinh thành,.
Chọn một chỗ yên tĩnh gẫn cửa sổ ngồi xuống, Hiệp tùy ý chọn mấy thứ đồ ăn rồi gọi cho tiểu nhị, kèm theo một bình rượu thượng hạng, sau đó nhìn lâm hi thần, nói:“Như thế nào xưng hô?”
“Lâm hi thần.” Lâm hi thần thản nhiên nói, nhìn hiệp phàm.
Đáng chết! Hiệp phàm tâm lý đau mắng một tiếng, không chỉ mặt rất giống, ngay cả tên cũng là giống nhau ! Như thế nào toàn gặp chuyện không hay ho thế này, tự nhiên không đâu chạy tới cổ đại, thế nhưng còn tự nhiên không đâu lại gặp phải một người cùng với “ngươi kia” có tên giống nhau, hơn nữa vẻ mặt thần thái cũng rất giống ! Nàng cắn răng, cố gượng gượng nuốt xuống một cục chán ghét, bình tĩnh nói:“Hảo, tràn ngập hy vọng sáng sớm. Tên thật đẹp.”
“Tên ta hay, hay không, cùng ngươi không quan hệ. Ngươi hẳn là xưng hô ta Lâm công tử đi? Chẳng lẽ Hiệp vương phủ mọi người là vô liêm sỉ như thế sao?” Lâm hi thần lạnh lùng nói,“Nữ nhân giống ngươi ta thấy nhiều rồi không sao cả, nhưng là, đừng cả tâm trạng hứng phấn muốn uống rượu của ta.”
“Ngươi yên tâm, thiên hạ nam nhân đều chết hết , ta cũng sẽ không nghĩ hy vọng được ở ngươi cái gì đâu!” Hiệp phàm thiếu chút nữa đứng lên bước đi, khẽ cắn môi lại nhịn xuống , oán hận nói.
“Hảo! Hảo! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Thiên hạ nữ nhân đều chết hết , ta lâm hi thần cũng sẽ không thú(cưới) tiểu nha đầu lừa đảo như ngươi!” Lâm hi thần cũng đồng dạng nghiêm trang nói.
Hiệp phàm quả thực bị chọc giận điên rồi. Lâm hi thần hiện đại vạn phần đáng giận! Lâm hi thần cổ đại đáng giận vạn phần! Xem ra con người thật là có vạn kiếp luân hồi, mà khăng định là tốt hay xấu thì vẫn y nguyên như cũ, người xấu khẳng định vẫn là người xấu, người tốt tự nhiên vẫn là người tốt. Nàng ngã chén rượu, một ngụm liền uống xong, buông chén rượu, lại đổ thêm một ly, vẫn như cũ là một ngụm uống xong, đang chuẩn bị đổ thêm chén thứ ba.
“Cô nương hảo tửu lượng.” Có người ôn hòa nói, thanh âm rõ ràng cẩn trọng.“Chính là rượu không tốt cho sức khỏe, thà là thong thả thưởng thức rượu, chớ uống như thế rất sốt ruột.”
Hiệp phàm nghiêng đầu tìm theo tiếng nhìn lại, gần bàn nàng là một vị công tử trẻ tuổi, tố y cẩm sam, mày kiếm lãng mục, khí vũ hiên ngang, hẳn là một vị công tử con nhà quan gia.
Hiệp phàm cười cười, kỳ thật nàng cũng không giỏi uống rượu, bởi là khi đi theo nhạc tình mai học nghệ, thời điểm sư phụ không vui thường thường bồi ẩm nàng một hai chén rượu, Hiệp Phàm thường thường cũng chỉ uống một hai chén nhỏ, lâu dần, là có thể uống nhiều hơn một ít. Hôm nay là sinh khí, nếu là không tức giận, cũng sẽ không làm một hơi hết hai chén rượu như thế.“Cám ơn.”
“Ngươi khuyên nàng làm chi, ta đang muốn nhìn cái nha đầu kia có thể điên đến loại trình độ nào.” Lâm hi thần chưa hết giận nói, trong lòng đã có chút kỳ quái, nha đầu trước mặt kia bất quá là một cái người bình thường, thế nhưng còn có người chú ý tới nàng. Cẩn thận xem xét, nữ tử trước mặt, tuổi không lớn, trên mặt còn mạng đạm sắc tính trẻ con, da trắng nõn nà, mi thanh mục tú, trông bình thường không đến nỗi xấu.
“Sao lại làm khó nàng, xem bộ dáng của nàng, bất quá là nô tỳ nhà ai, tuổi không lớn, ngươi làm cho người ta sợ tới mức không biết phải làm thế nào cho phải.” Một nam tử khác ngồi cùng bàn với tố y cẩm sam công tử, cười trêu ghẹo.
Lâm hi thần cười, bỗng nhiên cố ý nói:“Tuy nói là một nô tỳ, nhưng là nô tỳ trong một gia đình giàu có, tiểu nha đầu này chắc cũng không dẽ khinh, nàng ta chính là nô tỳ của Hiệp vương phủ.”
“Nô tỳ Hiệp vương phủ?” – “Người nói chuyện” sửng sốt, cẩn thận xem xét hiệp phàm, tiệm rượu ánh nến sáng như ban ngày, ánh sáng chiếu xuống, thấy một tiểu cô nương tuổi, tóc đen như gỗ mun, gương mặt như ngọc, đôi mi thanh tú khinh túc, một đôi mắt im lặng thâm thúy, giống như cổ đàm thâm tỉnh, vọng không đến đế.(sông sâu không nhìn được đến đáy ?! =.=) Mặc một bộ quần áo đơn giản, xem ra không có trang sức gì.
(sau này sẽ biết danh tính, bh tạm gọi là ngươi nói chuyện cho đỡ nhầm)
Nếu nhìn sẽ cho rằng là một cái nô tỳ, Hiệp vương phủ làm sao lại có một vị thiên kim tiểu thư đơn giản như thế, nhưng xem khí chất, lại cao quý thanh lịch, trầm tĩnh dịu dàng, một chút khí chất của nô tỳ cũng không có.
“Không nghĩ tới hiệp vương phủ nô tỳ đều xuất sắc như thế, khó trách nhiều người chạy đến hiệp vương phủ cầu hôn như vậy. Nhưng mà, ba vị tiểu thư trong hiệp vương phủ của các ngươi, vị nào xinh đẹp nhất tài hoa nhất.” Người nói chuyện tò mò hỏi.
“Tất cả đều tốt lắm.” Hiệp phàm thản nhiên nói.
“Nói xem ai là người tốt nhất đi?” Nam tử đó vẫn không chịu bỏ qua hỏi, chỉ vào người ngồi cùng bàn với chính mình nói,“Vị này con trai cả của đương triều Tể tướng Hà đại nhân, Hà đại công tử. Theo đạo lý mà nói, Hà đại công tử cũng với ba vị tiểu thư nhà ngươi cũng xem như là môn đăng hộ đối, muốn hỏi thăm ngươi một chút, có them chút ít thông tin cho vị công tử đây tham khảo.”
“Chỉ sợ là ngươi càng cảm thấy chút hứng thú.” Hiệp phàm lạnh lùng nói,“Ta nói rồi, tất cả đều tốt lắm. Ngươi muốn kết hôn với ai người chính là rất tốt, làm sao có người chịu thú người yếu kém chứ .”
“Người nói chuyện” đỏ mặt lên, thì thào nói:“Nha đầu kia thật là một người chanh chua lợi hại, ta nói không lại nàng. Được rồi, cho dù là ta tò mò, lấy than phận của ta là Thưởng Bạch Nhật ông chủ, và thân phận là nhị công tử hỏi một chút có được hay không?”
“Không được, tuyển thê là tuyển người làm bạn cả đời, tự nhiên là phải cẩn thận chút, chính là, ở trong mắt ta, ba cái đều là vô cùng tốt , nói không nên lời người nào rất tốt nhất, thật sự là thật có lỗi .” Hiệp phàm vẫn như cũ lạnh lùng nói.
Nàng có từng nghe cha mẹ nói qua người này mấy lần, tiệm rượu Thưởng Bạch Nhật là sản nghiệp của Tô bá phụ – bạn thân nhất của cha, người này nếu là tự xưng là Tô gia nhị công tử, hẳn là Tô Thanh Dân, nàng đã gặp qua đại ca hắn Tô Thanh Hoài, xem ra bộ dáng có vài phần tương tự, hẳn là sẽ không sai.
Còn cái ngươi ngồi đối diện hắn vửa chỉ, To Thanh Dân nói hắn là đương triều Tể tướng Hà đại nhân Hà đại công tử, chắc chắn chính là tân khoa Trạng nguên năm nay Hà Gia Thụy. Nhưng Hiệp gia cùng Hà gia quan hệ từ trước đến nay đều không tốt, ở trong triều cũng là tranh đấu gay gắt, chẳng lẽ bây gời cũng muốn đến cầu hôn ba vị tiểu thư của Hiệp gia sao? Huống hồ, nếu nói là thiên kim vương phủ, trong triều cũng cũng không chỉ có một nhà Hiệp gia, Hà gia sao lại có hứng thú đến tham gia náo nhiệt ? Bất quá, xem ra quan hệ cá nhân của Tô Thanh Dân và Hà Gia Thụy rất tốt.
“Thanh dân, cô nương người ta là nô tỳ Hiệp vương phủ, làm sao mà dám bình luận về chủ tử của mình được, đừng làm khó nàng .” Hà Gia Thụy mỉm cười nhìn Hiệp Phàm, ôn hòa hỏi,“Cô nương phải xưng hô thế nào đây ?”
Hiệp phàm lại cười cười, nói:“Nói chuyện không thú vị này làm cái gì, không bằng uống rượu.” Nói xong, chính mình lại rót một ly, một ngụm uống xong hết, trên mặt ánh lên chút đỏ ửng, ánh mắt có chút mê ly, nồng đậm ưu thương tựa hồ nhìn không ra như thế nào.
Nàng căn bản không để ý tới ba người này, Lâm Hi Thần hiện đại cũng chỉ coi là bạn bè, mà bạn bè của hắn cũng đã làm thương tổn nàng, vì vậy nàng càng them tin tưởng không cần kết giao bằng hữu mới.
“Một cô nương nhà gia giáo sao lại uống rượu như vậy hả ?” Lâm hi thần nhíu hạ mày, bất mãn nói,“Ngươi uống say, nhưng đừng trông cậy vào ta sẽ đưa ngươi trở về. Thật sự là không có quy củ.”
Hiệp phàm hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:“Ngươi hoặc là uống rượu, hoặc là ngậm cái miệng lại, gặp phải một người nhàm chán như ngươi, thật sự là không có ý nghĩa.”
Lâm hi thần cứng lại, nửa ngày chưa nói ra nói nên lời, nhìn Hiệp phàm, tức giận nói:“Không phải là uống rượu thôi sao? Ngươi nghĩ ngươi là rượu tiên chắc? Đến, chúng ta cùng nhau uống!”
Hà gia thụy cùng Tô thanh dân nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhưng không có nói gì. Nữ tử này cho bọn hắn cùng một loại cảm giác kỳ quái, tuy rằng trông nàng có vẻ ở thế hạ, nàng vẫn mang cái vẻ lạnh lùng, nhưng lại không làm người ta sinh ra suy nghĩ khinh thường, tuy rằng ngồi cùng một nam tử uống rượu mà lại còn đua nhau uống nhưng không ai có ý chê cười, thật sự là kỳ quái.
Sau khi uống một lúc lâu , Hiệp Phàm cảm thấy đầu có chút váng váng. Nhìn Lâm Hi Thần hình ảnh cũng trở nên mơ hồ, người này thoạt nhìn trông cũng không đến nỗi đáng ghét . Dù sao cũng không phải cùng một người, tuy rằng trùng tên trùng họ, cũng rất giống, nhưng dù sao cũng là một người hiện đại một người cổ đại, chỉ là do trùng hợp thôi.
Lâm hi thần bắt đầu có chút lo lắng , làm thế nào xử lý tiểu nha đầu này, nếu thật sự say rượu , phải đưa trở về như thế nào? Đem nàng cõng về hay bế về đều không được ? Thật là có chút lo lắng. Hai người ngồi dùng bữa ở bàn bên cạnh đưa ánh mắt sang nhìn, thấy lâm hi thần cả người không được tự nhiên. Tuy rằng chẳng quen chẳng biết, nhưng, đối với người ta nhìn vào thì nó trông giống với ánh mắt đang tán tỉnh nữ nhân.