Ngã Dục Phong Thiên

chương 1019: bỉ ngạn hoa mẫu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đó là một cái xúc tua to lớn, toàn thân màu đen, trên đó sáng loáng, giống như chiếc roi vậy... Ở chỗ đuôi lại có vài miếng lá cây màu đen.

Đây không phải là xúc tua của hung thú, đây là cái nhánh của một buội thực vật!!

Nếu đổi thành những người khác, có lẽ sẽ không liếc mắt nhận ra. Nhưng Mạnh Hạo vì có nguyên nhân của mình, khi ánh mắt hắn lần đầu tiên nhìn đến liền lập tức nhận ra... Đây là...

Nhánh của Bỉ Ngạn Hoa!!

Thông qua cái nhánh đó, Mạnh Hạo hoàn toàn có thể tưởng tượng được, phía dưới đại dương màu đen, chỗ sâu vô tận đen như mực có sinh trưởng một gốc cây...Bỉ Ngạn Hoa lớn vô cùng!!

Bỉ Ngạn Hoa này chỉ là nhánh, đã có thể lan tràn ra ngoài biển rộng, có thể tưởng tượng, bản thể của nó sẽ khổng lồ và kinh khủng thế nào. Tốc độ cực hạn đó càng làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, có thể so sánh với chiến xa!

Mà đây bởi vì vị trí chỗ của Mạnh Hạo trước đó, khoảng cách mặt biển cũng không quá xa, giống như là cùng chung chạy ra với nhánh Bỉ Ngạn Hoa kia. Trong lòng của Mạnh Hạo biết, chiến xa không sánh bằng Bỉ Ngạn Hoa kinh khủng này.

- Nó nở mấy màu...

Mạnh Hạo hít thở dồn dập, thời khắc này chiến xa sớm đã rời khỏi vùng biển màu đen. Nước biển phía dưới trở thành bình thường. Phía trước có một tầng cơn lốc gào thét, Mạnh Hạo đã tới đến bên cạnh tam hoàn, khoảng cách Hải Thành không còn rất xa.

Hắn hít sâu một hơi, thời khắc này sắc trời vẫn chưa sáng. Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thu chiến xa, thân thể nhoáng lên một cái, triển khai tốc độ cao nhất, chạy thẳng tới Hải Thành.

Trước khi trời sáng, Mạnh Hạo về tới bên trong tòa nhà ở Hải Thành, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Sắc mặt của hắn âm tình bất định. Chuyện của đêm nay khiến tâm thần của hắn khó an.

- Giao long kia tự xưng là ma, chắ hẳn là cái mà nó gọi là Hải Ma.

- Vùng biển màu đen chính là Thiên Hà Hải nhị hoàn... Không nghĩ tới, ở đáy biển của nhị hoàn không ngờ... ẩn chứa một gốc cây Bỉ Ngạn Hoa kinh khủng như vậy!

- Nó... Chính là Lê Tiên?

- Khó trách Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể ta trước đó đã điên cuồng như thế!

- Nhưng tam hoàn cùng nhị hoàn rốt cuộc tồn tại quan hệ thế nào. Tam hoàn là yêu, trên người có Bạch Cốt Hoa ấn ký, nhị hoàn là ma, nhưng có thể huyễn hóa thành người, lấy Lê Tiên làm tôn!

- Còn có Ngân Đăng thượng nhân năm đó, ông ta rốt cuộc ở phương nào...? Thiên Hà Hải này thần bí khó lường, trước có U Luân, sau có thuyền chiến viễn cổ, giờ này lại xuất hiện Lê Tiên!

Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu lúc ngẩng đầu, thần sắc có chút phức tạp, nhưng rất nhanh thì cặp mắt lóe lên một cái.

- Nơi đây càng phức tạp, càng hung hiểm, vị đệ thập Vương gia kia càng cần phải cẩn thận. Không biết Lê Tiên cùng đệ thập tổ Vương gia so sánh, ai mạnh hơn ai?

Cái nghi vấn này lóe lên một cái trong nội tâm của Mạnh Hạo, hắn đã có đáp án.

- Nhất định là Lê Tiên!

Đáp án này không có chứng cớ, chỉ là trực giác của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thầm thở dài một tiếng, hai mắt của hắn nhắm nghiền, không suy tư về những chuyện khiến cho người ta phiền lòng nữa, yên lặng ngồi.

Sáng sớm dần dần đến, khi ánh mặt trời chiếu xuống biển rộng, là lúc nhấc lên sóng gợn lăn tăn. Hải Thành sáng sớm, giống như cự thú ngủ say mở mắt ra, thức tỉnh, từ từ náo nhiệt lên.

Người ra vào ở chỗ này chiếm đa số, vô luận là tới đây địa nghỉ dưỡng sức bổ sung, xuất thủ yêu tâm, hay là đi ra ngoài săn thú, ở nơi đây chỗ nào cũng có.

Ngay khi Duy Ly tới thỉnh an, Mạnh Hạo mở mắt ra. Sau đó hắn sửa sang lại một phen, dưới sự chỉ đường của Duy Ly, hắn đi đến cửa tiệm chuyện may quần áo ở nơi đây.

Ở chỗ này, phiền não đêm qua của hắn trở thành hư không, loại cảm giác người có tiền đó lại một lần nữa chinh phục hắn, càng rất hào sảng muốn mua một bộ quần áo cho Duy Ly theo bên người.

Tuy rằng chất liệu của bộ y phục này không tệ, nhưng phối hợp với khuôn mặt đeo mặt nạ của Duy Ly, sau khi Mạnh Hạo nhìn nhìn, vẫn quyết định thu hồi quần áo, tiết kiệm một ít linh thạch.

Duy Ly có chút ủy khuất, nhưng trước mặt của Mạnh Hạo lại không dám nhiều lời. Nàng chỉ có thể mang oán khí, đi theo bên cạnh, trơ mắt nhìn hắn vô cùng phách khí ở tại nơi đó.

Cả cửa hàng đều bị khí phách toàn thân của Mạnh Hạo chấn nhiếp. Nơi hắn đi qua, mọi người đều theo phía sau. Khi hắn đi qua, phàm là vật gì hắn coi trọng, chỉ cần một lóng tay, lập tức liền có người nhanh chóng tiến lên gói kỹ.

- Cảm giác có tiền, thật tuyệt!

Khi Mạnh Hạo đi ra cửa hàng, hắn đã toàn thân trên dưới rực rỡ hẳn lên. Áo bào dài màu xanh lam, như bầu trời xanh vậy. Trên đó có một loạt sống gợn của pháp lực lưu chuyển, hơn nữa dưới ánh mặt trời, lại làm cho người khôi ngô thanh tú.

Nơi ống tay áo thêu ngân rồng, chất liệu của cả bộ quần áo lấy từ hải yêu tốt nhất, đủ loại công hiệu, cũng làm cho Mạnh Hạo vô cùng hài lòng.

Đai lưng màu vàng tím, treo một chút ngọc thạch điếu trụy, mỗi một cái đều là giá trị xa xỉ. Thậm chí khi Mạnh Hạo đi ra, người đi qua ven đường có một vài người cũng con mắt nhìn lại, khiến Mạnh Hạo thở dài một tiếng, rất là cảm khái.

Duy Ly ở bên chu miệng, liếc một cái về bóng lưng của Mạnh Hạo.

- Đi, đi mua túi trữ vật!

Mạnh Hạo hất râu lên. Duy Ly ở bên nội tâm hừ một tiếng. Sau khi nàng cùng Mạnh Hạo quen thuộc, loại cảm giác kính sợ đó đã còn dư lại không nhiều lắm, ngược lại thì lao lao nhớ kỹ đối với khí thế đại tài chủ của hắn.

Trong cửa hàng chuyên môn bán vật dùng chứa đồ, Mạnh Hạo vừa tiến đến, hắn một thân quần áo này thêm vào đó khuôn mặt tuấn lãng, còn có rõ ràng khí tức phách khí vô cùng của tài chủ, lập tức khiến cho tất cả mọi người trong cửa hàng rối rít trước mắt sáng ngời, biết kim chủ tới, đi nhanh lên tới đón tiếp.

Ở chỗ này, Mạnh Hạo một hơi mua mười túi trữ vật.

- Tiền bối, người mua nhiều như vậy làm gì?

Sau khi ra ngoài, Duy Ly mang ánh mắt kỳ vọng, không nhịn được hỏi một câu.

- Ta thích!

Mạnh Hạo chăm chú nhìn Duy Ly.

Duy Ly sửng sốt. Nàng cảm thấy người trước mắt này cùng người trước đó cứu mình, dường như... không phải cùng người, bằng không, làm sao có thể lại chênh lệch lớn như vậy.

Mạnh Hạo vội ho một tiếng, rất hài lòng sự chấn động của Duy Ly, sờ một cái vào túi trữ vật, vung tay lên, học bộ dáng của Chu viên ngoại, hấc cằm, lên tiếng nhàn nhạt:

- Đi thôi, chúng ta đi mua một ít Pháp Giới.

Bên trong cửa hàng Pháp Giới, Mạnh Hạo lần nữa hiển lộ khí phách, chấn nhiếp vô luận là khách nhân hay là nhân viên cửa hàng bên trong cửa hàng này, đều trợn mắt há hốc mồm. Hắn lại một hơi mua hơn cái.

Trong hơn cái Pháp Giới đó, đều chỉ có một thuật pháp cố định, đó chính là tự bạo.

Một khi ném ra, lập tức nổ tung, mà hơn cái đồng thời nổ tung, dưới uy lực chồng chất, vô cùng kinh khủng. Nếu không phải là Pháp Giới rất quý trọng như vậy, vả lại bên trong cửa hàng không nhiều lắm, Mạnh Hạo còn tính toán có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi, lúc gần đi lắc đầu liên tục, dõi mắt cả Hải Thành, không có cảm giác vật phẩm nào mình mua không được.

Cứ như vậy, suốt một ngày, Mạnh Hạo dưới sự chỉ dẫn của Duy Ly, bên trong Hải Thành, trong nháy mắt có đại danh. Vô số người đều bàn luận, bên Hải Thành xuất hiện một người đặc biệt có tiền như vậy.

Mắt thấy hoàng hôn phủ xuống, Duy Ly đi theo Mạnh Hạo cả ngày hơi mệt chút. Nhưng nàng liếc nhìn hắn tinh thần trước sau không biết mệt mỏi, nàng chỉ có cười khổ.

- Tiền bối, còn muốn đi nữa chứ?

- Đi tới chỗ Dương Hồn Đạo thu mua yêu tâm.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, một ngày này, hắn quá vô cùng phong phú, thỏa mãn tâm nguyện của mình năm đó, rốt cục qua một ngày trên người có tiền.

Hắn hy vọng cuộc sống như thế có thể một mực kéo dài nữa, thời khắc này hăng hái, cất bước đi về phía trước.

- Tiền bối, người đi nhầm rồi, ở bên này.

Duy Ly bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.

Bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng, liền vội vàng xoay người.

Hai người đi trong hoàng hôn, thời khắc này mặt trời chiều ngã về tây, Mạnh Hạo toàn thân áo bào lam. Trên mười đầu ngón tay đều mang chiếc nhẫn, thân ảnh cao ngất, cả người thoạt nhìn khí thế phi phàm, phi phú tức quý.

Chỉ là loại cảm giác bạo phát này, lại vô cùng rõ ràng, không thể dứt bỏ đi được.

Chỗ Dương Hồn Đạo thu mua yêu tâm ở vào trung tâm của hải thành, là một chỗ bộ dáng kiến trúc rất kỳ lạ, toàn thân màu trắng, giống như một cái đầu lâu, bên trong thông thấu, đám người rất nhiều.

Rậm rạp chằng chịt, cho dù là ở thời gian này cũng có rất nhiều người ra ra vào vào, ở chỗ này bán yêu tâm cho Dương Hồn Đạo, đổi lấy linh thạch tu hành.

Khi Mạnh Hạo đi tới, hắn một thân phục trang đẹp đẽ, lập tức đưa tới không ít người chú ý.

- Hắn là...

- Ta hôm nay gặp được hắn, hắn chính là đại gia có tiền mà ta vừa rồi nói với các ngươi. Ở Pháp Giới các, hắn một hơi mua hơn chiếc nhẫn!

- Lại là hắn, ta cũng nghe nói hôm nay rất nhiều cửa hàng bên trong Hải Thành, một ít vật phẩm gần như bán hết sạch!

- Hắn là ai a, làm sao nhiều yêu tâm như vậy?

Theo Mạnh Hạo đi vào, lập tức bốn phía truyền đến tiếng thấp giọng nghị luận, rất nhiều ánh mắt đồng loạt rơi vào chỗ của Mạnh Hạo.

Thần sắc của Mạnh Hạo như thường. Sau khi hắn đi vào, ánh mắt quét qua bốn phía, lập tức liền có Dương Hồn Đạo đệ tử, lưu ý đến chỗ của hắn, đi nhanh tới, ôm quyền cúi đầu.

- Bái kiến tiền bối, không biết tiền bối muốn bán ra bao nhiêu yêu tâm? Nếu như là lượng nhỏ, tại hạ có thể giúp ngài đổi, nếu như là đại lượng... Ta cũng có thể dẫn tiền bối đi tầng hai, có trưởng lão tông môn ở trên, phụ trách tiếp kiến.

- Đến tầng hai đi!

Mạnh Hạo thong thả lên tiếng.

Dương Hồn Đạo đệ tử vừa nghe lời này, lập tức đôi mắt sáng, vừa truyền âm thông báo cho trưởng lão, vừa nhanh chóng dẫn Mạnh Hạo đi lên cầu thang bên cạnh.

Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Mạnh Hạo dẫn Duy Ly lên lầu hai, vừa tới tầng hai, liền có một lão giả tóc trắng, mang nụ cười đi ra.

- Lão phu Tôn Vân Lượng bái kiến đạo hữu.

- Tới tới tới, đạo hữu mời vào bên trong.

Ánh mắt của lão giả quét qua quần áo của Mạnh Hạo, lại quét qua chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, lập tức nội tâm nhất định, nụ cười càng rực rỡ, dẫn hắn lên ghế tầng hai. Họ mới vừa ngồi xuống, thì có hai người thị nữ bưng ấm trà, rót đầy một ly nước cho Mạnh Hạo.

- Đây là Thiên Hải Trà đặc sản của Thiên Hà Hải, sinh trưởng bên trong nhị hoàn, chỉ có bảy cây mẹ, đạo hữu nếm thử xem như thế nào.

Tôn Vân Lượng mỉm cười lên tiếng.

Mạnh Hạo cười cười, sau khi bưng lên liếc nhìn, hơi nhất phẩm, trong mắt dâng lên một mảnh mây mù, thần sắc có ý sáng tỏ. Loại khí tức thư sinh trên thân thể vào giờ khắc này phá lệ hiển lộ ra, dường như là một thân xa hoa, cũng không thể cản trở không minh chút nào, giống như thay đổi thành một người. Hồi lâu hắn đặt chén trà xuống, mây mù trong mắt tiêu tán, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

- Rửa sạch hết cổ kim, mãi không biết chán... Trà ngon!

Tôn Vân Lượng mỉm cười, trong mắt lại có một chút kỳ dị. Ông ta mới nhìn Mạnh Hạo, liếc mắt liền nhìn ra ý bạo phát, nhưng ngặt nỗi khi uống trà cùng lời nói, cả người lại hiển lộ ra ung dung nhẹ nhàng. Một cỗ khí chất không nói rõ, nhất thời khiến ông ta có chút sinh ra hoài nghi đối với phán đoán của mình.

Duy Ly cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Hạo. Một màn trước đó khiến nàng lại cảm thấy dường như thấy được một đối phương bất đồng khác.

- Không biết đạo hữu tới đây, muốn lấy ra bao nhiêu yêu tâm đổi lấy? Hôm nay giá tiền là một viên yêu tâm hạ phẩm, đổi lấy linh thạch hạ phẩm.

Tôn Vân Lượng dứt khoát trực tiếp hỏi.

Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên có loạt tiếng bước chân truyền đến từ trong tầng một, cũng có tiếng cười trò chuyện, càng ngày càng gần.

- Chư vị yên tâm, chuyện mà Chu mỗ đồng ý tuyệt không sẽ đổi ý, một viên yêu tâm hạ phẩm cho các ngươi linh thạch.

Mạnh Hạo vừa nghe thanh âm này, lập tức thu nhỏ miệng lại không nói gì nữa, nâng chung trà lên, bắt đầu uống trà.

Da mặt của Tôn Vân Lượng giật một cái, nhìn mạnh về phía nơi cầu thang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio