Mạnh Hạo và Đế Dã tranh nhau cái chân đen, hai người va chạm, ầm ầm vang dội, lập tức khiến các cường giả đỉnh cao khác chú ý.
Thiếu niên Nhất Kiếm Tông ánh mắt lấp lánh, trường kiếm bảy xích trong tay xoay tròn, hiện giờ hắn tự ngẫm ở đây không ai đánh hơn mình, vừa rồi làm hắn có cảm giác uy hiếp chỉ có Lục Bách tuấn tú, còn nắm giữ được lực lượng thời không.
Kim Hàn Tông hợp thành con rối, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay, ánh mắt cũng chớp động.
Khô Đạo chân nhân im lặng, như không muốn chú ý những chuyện bên ngoài.
Thập cửu tổ Lý gia trọng thương, hiện giờ đang không ngừng lùi về, người Tống gia có thu hoạch, lúc này cũng có ý rút lui.
Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần ánh mắt rục rịch, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay, lại nhíu mày.
"Chỉ sánh với Trảm Linh đỉnh phong mà thôi, không bằng Lục Bách."
Đế tộc Lục Bách, cũng đang chú ý Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo ra tay với Đế Dã, thần sắc bình tĩnh. Từ bé thiên phú của hắn rất mạnh, Bắc Địa không ai sánh bằng, dù cho Quý gia Đông Thổ Đại Đường thậm chí có ý muốn thu vào nhà, chỉ là về sau được Lê Tiên nhìn trúng, dẫn đường tu hành, không phải tu pháp như tu sĩ, mà là đạo Bỉ Ngạn Hoa.
Thậm chí không phải Bỉ Ngạn Hoa dung nhập hắn, mà là gieo hạt giống không có ý thức vào người, bị hắn cắn nuốt thay thế, có được lực lượng Bỉ Ngạn Hoa, như là muốn kết thiện duyên với hắn.
Nói hắn là tu sĩ, không bằng nói... hắn chính là Bỉ Ngạn Hoa!
Ngoài ra, ngay cả Phương gia cũng rất coi trọng hắn, thậm chí có ý chiêu làm rể, trọng điểm là thân phận của hắn, nhìn như bình thường, nhưng có truyền thuyết hắn từng là đại năng hùng mạnh, phủ xuống Nam Thiên Tinh, chuyển thế trùng tu.
Đối phó Đế Dã, với bí pháp thời gian của hắn, chỉ cần chiêu là có thể trực tiếp trấn áp.
- Quá yếu. Hắn liếc Mạnh Hạo, lắc đầu thì thầm.
Đúng lúc này, Mạnh Hạo nói ra hai chữ Bắc Địa, âm thanh vang vọng ra ngoài, nháy mắt trong lòng tu sĩ Nam Vực nổi sóng, dù cho thiếu niên Nhất Kiếm Tông kia cũng lập tức nhìn về phía Đế Dã.
Giữa hai khu vực quá mức nhạy cảm, tuy rằng đã lâu không bùng nổ chiến tranh khu vực, nhưng trong lịch sử Nam Thiên Đại Địa, chiến tranh khu vực cũng không hiếm thấy.
Mỗi lần triển khai, hai đại khu vực nhất định có một bên máu chảy thành sông.
- Bắc Địa?
- Khó trách tu vi người này như vậy, mà lại xa lạ, thì ra bọn họ đến từ Bắc Địa!
- Bắc Địa và Đông Thổ liền nhau, nhưng chỗ này còn cách một Thiên Hà Hải, bọn họ vượt qua Thiên Hà Hải cũng tốn không ít thời gian, đến đây chỉ vì hồ đạo này?
Trong khi người Nam Vực chấn động tâm thần, Mạnh Hạo nói ra cái tên Liễu Tử Xuyên.
Đối với người Nam Vực, cái tên này là xa lạ, nhưng Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần nghe thế, ánh mắt lóe lên, nhìn thẳng Mạnh Hạo.
Lục Bách cũng sững ra, hắn đến từ Đế Tông, Chu Trần đến từ Linh Đài Tông, Đế Dã là Hoang tộc, còn Liễu Tử Xuyên, lại là Đế tộc!
Đế tộc, đệ nhất gia tộc Bắc Địa!
Liễu Tử Xuyên còn là Đế tử của Đế tộc!
Tuy rằng tu vi vừa mới bước vào Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng thân phận địa vị Liễu Tử Xuyên, coi như số một số hai cả Bắc Địa.
- Ngươi biết Liễu Tử Xuyên? Ánh mắt Đế Dã co rút, Hoang tộc bọn họ là phụ thuộc Đế tộc, dù cho tu vi cao thâm, nhưng mỗi lần gặp Liễu Tử Xuyên, đều phải cúi đầu gọi một tiếng thiếu chủ.
- Hắn thiếu ta triệu linh thạch, ta làm sao không biết hắn. Mạnh Hạo hừ lạnh, dứt khoát vỗ túi trữ vật, lấy ra một bó ngọc giản, tìm những người Bắc Địa thiếu linh thạch của hắn ở trong Yêu Tiên Cổ Tông.
- Hứa Thọ Viêm, thiếu triệu linh thạch!
- Điền Lôi Phương, thiếu . triệu linh thạch!
- Chu Kiệt, thiếu ta . triệu linh thạch!
- Đế La, thiếu ta triệu linh thạch!
- Còn một tên là Hàn Bằng, thiếu nhiều nhất, thiếu ta triệu linh thạch!
- Những người này, đều là người Bắc Địa các ngươi phải không. Mạnh Hạo ngẩng đầu, lạnh giọng nói.
Những lời hắn nói, mỗi một câu là sắc mặt ba người Đế Dã biến đổi một chút, nhất là khi nhắc đến Chu Kiệt, Đế La cùng Hàn Bằng, ngay cả Lục Bách cũng sững sờ.
Chu Kiệt cùng Chu Trần là đồng tộc, Đế La là em ruột của Đế Dã, còn Hàn Bằng ở trong Đế Tông có thân phận gần với thiên kiêu Lục Bách.
- Bọn họ... bọn họ làm sao thiếu ngươi nhiều linh thạch như thế! Đế Dã mắt trừng lớn, giận dữ nói, nhưng trên ngọc giản trên tay Mạnh Hạo có những tia khí tức bản mạng, làm cho người không hề hoài nghi thật giả, nó quả thật là dao động khí tức của những người đó.
Kinh hãi nhất không phải người bọn họ, mà là những lão giả trong các tông môn gia tộc khác, những người này đều không thể tin nổi nhìn Mạnh Hạo, ngây dại tại chỗ.
Nhất là tu sĩ Huyết Yêu Tông và Tử Vận Tông, đều trợn mắt há mồm.
- Trước kia thiếu tông đã làm gì?
- Hắn... chẳng lẽ hắn có nhiều người thiếu nợ như vậy?
- Nè nè nè... Ta chú ý tới, vừa rồi lấy ra nhiều ngọc giản, chỉ rút ra một phần thuộc Bắc Địa, chẳng lẽ những ngọc giản khác còn bao gồm cả Nam Thiên Đại Địa!
- Nhất định là trước kia thiếu tông làm mua bán lớn!
Đế Dã đỏ mắt, cảm giác này làm hắn như bị sỉ nhục, ngửa mặt gầm lên, vung lang nha bổng lao thẳng về phía Mạnh Hạo. - Nói năng bậy bạ, lão tử đập chết ngươi!
Mạnh Hạo trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, ngay khi nam nhân này đánh tới, vung tay chỉ ra. - Huyết Yêu Đại Pháp!
Nháy mắt, xung quanh nam nhân này xuất hiện lốc xoáy màu máu, ầm ầm chuyển động, hóa thành bàn tay máu, nắm lấy Đế Dã, mặc kệ hắn giãy giụa thế nào cũng không thể trốn ra được, chỉ có thể giận dữ gào thét, nhưng trong mắt hắn lại toát ra hoảng sợ.
Hắn lập tức phát hiện máu thịt của mình đang nhanh chóng khô héo, khí huyết tràn ra, đi thẳng về phía Mạnh Hạo, làm thân thể Mạnh Hạo lúc này được cường hóa vô tận.
Dưới Vấn Đạo, Mạnh Hạo thi triển Huyết Yêu Đại Pháp, còn chưa thấy ai có thể giãy ra được.
Cảnh tượng này, tu sĩ Nam Vực không rõ ràng, nhưng thanh niên Bắc Địa Linh Đài Tông thì sắc mặt đại biến, ánh mắt co rụt nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.
Trong lòng chấn động, hít thở dồn dập, sâu trong lòng không còn một chút khinh miệt Mạnh Hạo, loại thuật pháp này, theo hắn thấy đã cùng một tầng thứ với bí pháp thời gian của Lục Bách. "Yêu nghiệt, yêu nghiệt cùng tầng thứ với Lục Bách.".
Đế Tông Lục Bách, trong nháy mắt này trực tiếp phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt mỉm cười, trong lòng bùng lên chiến ý.
"Như vậy, còn có thể đánh một trận với ta!"
Trong lốc xoáy màu máu, thân thể Đế Dã nhanh chóng khô héo, sợ hãi kinh hoàng lan tràn trong tâm thần, hiện tại hắn thấy Mạnh Hạo vô cùng khủng bố.
"Đáng chết! Hắn là yêu nghiệt giống như Lục Bách!" Trong rống giận, Đế Dã cắn răng, mở túi trữ vật trực tiếp lấy ra một cái phù văn giống kết tinh.
Phù văn lấp lánh, đây là trong tộc cho hắn hộ mệnh trước khi đến Nam Vực, hắn không ngờ mới đến Nam Vực đã phải đối mặt sinh tử, hiện tại hắn cũng mặc kệ đau lòng, bóp chặt.
Ngay khi phù văn bị bóp nát, lực lượng Vấn Đạo ầm ầm phủ xuống, mạnh mẽ tạo thành gió lốc, đánh sâu vào lốc xoáy màu máu.
Tiếng nổ rung trời, khi Vấn Đạo phủ xuống, lốc xoáy màu máu chợt ngừng, nhắm ngay lúc này, Đế Dã rống lớn chạy vụt ra, nhưng ngay nháy mắt hắn chạy ra, Mạnh Hạo hừ lạnh, từ xa xa chỉ ra. - Khô!
Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, thần thông mạnh mẽ mà Mạnh Hạo mới lĩnh ngộ ra, trực tiếp triển khai.
Một chữ, như hóa thành pháp tắc thiên địa, thậm chí thay thế quy tắc phủ xuống, trong khoảng khắc... biến đổi hư vô, vặn vẹo thời không.
Đế Dã phát ra tiếng hét thảm, thân thể nhanh chóng khô héo, lần này không chỉ là thân thể hắn, còn có tu vi, tính mạng, tất cả của hắn.
- Lục Bách cứu ta! Đế Dã cảm nhận tử vong mãnh liệt, ở gần đó Lục Bách ánh mắt lóe lên, cũng nhấc tay, xa xa chỉ ra.
- Nghịch! Một chữ, lập tức hư vô xung quanh hắn vặn vẹo, kéo theo xung quanh Đế Dã xuất hiện thời gian biến hóa, như đang cưỡng ép nghịch chuyển, triển khai xung đột vô hình với lực lượng chữ Khô của Mạnh Hạo.
Thân thể Đế Dã nháy mắt khô héo cực hạn, nháy mắt lại khôi phục bình thường, đau đớn như vậy làm tiếng gào thét của hắn cũng đứt quãng.
Toàn bộ quá trình, kéo dài nhịp thở.
nhịp thở này, như là đời đối với Đế Dã.
Cuối cùng ầm một cái, Mạnh Hạo chấn động, lùi lại bước, chữ Khô cùng Huyết Yêu Đại Pháp của hắn như bị vô hình cắt đứt, bên phía Lục Bách, sắc mặt cũng biến đổi, lùi lại bước, bí thuật thời gian của hắn cũng bị cắt ngang.
Đế Dã ở giữa thì thân thể khô héo phân nữa, như da bọc xương, vẫn không chết, lúc này nhặt được một mạng, hoảng sợ chạy về phía Lục Bách. Đối với Mạnh Hạo, hắn đã sợ hãi đến cực hạn.
Trận chiến này, Mạnh Hạo và Lục Bách không nói ai thắng ai thua, nhưng rõ ràng là Lục Bách mạnh hơn một chút.
Khi Mạnh Hạo lùi về, tay trải vỗ cái chân màu đen trăm trượng bên cạnh, lập tức thu hồi chí bảo này, sáu lão Huyết Yêu lúc này cũng thu không ít vật phẩm, xuất hiện đằng sau Mạnh Hạo.
- Hắn lại mạnh lên!
- Mạnh Hạo vừa rồi chỉ giác ngộ, thuật pháp đã tiến bộ một chút, đáng chết... Trước đó hắn đã có thể thi triển ra lực lượng Vấn Đạo, hiện tại Vấn Đạo không ra, còn ai áp chế được!
- Mạnh Hạo! Người Nam Vực nơi này, đều hít thở dồn dập.
Bắc Địa Linh Đài Tông đạo tử Chu Trần, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng toát ra kinh hãi, hắn biết rõ danh tiếng Lục Bách, không chỉ hiển hách ở Bắc Địa, ngay cả Đông Thổ cũng có uy danh của Lục Bách.
Bằng không, làm sao được xưng tụng là Nam Thiên tứ đại tinh thiếu!
Tinh thiếu, đây là tôn xưng bốn Trảm Linh mạnh nhất Nam Thiên Đại Địa!
"Có thể đánh được với Lục Bách, làm hắn lùi lại bước, Mạnh Hạo này quá mạnh mẽ!"
Lục Bách từ xa nhìn Mạnh Hạo, chiến ý trong mắt càng đậm, vung tay lên, hư vô xung quanh vặn vẹo, lực lượng Vấn Đạo ầm ầm phủ xuống.
"Ta còn chưa phải Vấn Đạo, chỉ là Trảm Linh đệ nhị đao mà thôi, tùy thời có thể chém ra đệ tam đao, nhưng ta vẫn cần rèn luyện, cho nên vẫn không chém ra."
"Hôm nay, dùng ngươi để mài đao!" Ánh mắt Lục Bách chiến ý ngập trời, bước lên phía trước.
Nhưng hắn sắp đặt chân xuống, đột nhiên phía dưới hồ đạo truyền ra tiếng nổ ầm ầm rung trời! Mặt đất co rút, lại lõm xuống, dường như... lại muốn bùng nổ!
- Phun trào lần thứ hai!
- Trời ạ, hồ chính vạn trượng phun trào lần thứ hai, vậy... vậy sắp xuất hiện cái gì nữa!
- Còn có phun trào lần thứ hai!
----------oOo----------