Ngã Dục Phong Thiên

chương 1156: thiếu nợ thì trả tiền!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quý gia tộc nhân từng người một phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đều lộ ra sát cơ. Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ người nào dám xâm vào Quý tiết như thế, trừ... đôi phu thê kia.

Mà trước mắt, Mạnh Hạo này trở thành người thứ ba.

- Nhất phái nói bậy!

Bên trong Quý gia tộc nhân lập tức có người lên tiếng, cùng lúc đó, một cỗ lực mạnh mẽ truyền ra từ trong đám người Quý gia. Ngay sau đó, có ba lão giả cất bước đi tới, tốc độ cực nhanh, một hơi thở trước đó còn ở phía xa, tiếp theo một cái chớp mắt đã đến trước người Mạnh Hạo. Ba lão giả tản ra tu vi, bất ngờ đều là Vấn Đạo, khi đi tới, ba người hừ lạnh một tiếng, đồng loạt xuất thủ.

Bọn họ biết được Mạnh Hạo không tầm thường, thời khắc này liên thủ đánh ra. Lập tức vòm trời chấn động, nhật nguyệt đều rung chuyển, phảng phất có một tòa Tế đàn hư ảnh biến ảo, rầm rầm trấn áp đến chỗ của Mạnh Hạo.

- Nhìn trên phần cha mẹ ngươi, hôm nay không giết ngươi, nhưng giáo huấn nhất định phải có.

Ba lão giả bước ra một bước về phía trước, khi mặt đất lay động, Tế đàn hư ảo nọ chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Thần sắc của Mạnh Hạo như thường, mỉm cười, nhìn thoáng qua Tế đàn đang tới. Tay phải bỗng nhiên nâng lên, một quyền rơi xuống về bầu trời. Một quyền xuất ra, lập tức núi thứ chín được huyễn hóa ra, trong tiếng nổ ầm ầm cùng Tế đàn đụng chạm.

Tiếng nổ ngập trời, Tế đàn trực tiếp cuốn ngược, núi thứ chín chợt vang lên, tán phát uy áp kinh người, cũng có tiên khí lượn lờ. Thần sắc của ba lão giả nọ biến hóa, khóe miệng của từng người tràn ra máu tươi, thân thể đặng đặng đặng lui về sau.

Gần như khi bọn họ lui về phía sau, bên trong Quý gia tộc nhân có bảy tám lão giả chợt bay lên, liên thủ với nhau cách không nhấn một cái về Mạnh Hạo. Dưới một cái nhấn đó, lập tức bầu trời chấn động, dường như hóa thành một cái hồ nước to lớn. Bên trong hồ có cá bơi lội, trong đó một con nhảy lên, bất ngờ hóa thành Hồng Long, gầm thét mà đến phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo giơ chân lên, bước ra một bước về phía trước. Bước này rơi xuống, mặt đất lay động. Một cỗ dao động mạnh mẽ ầm ầm khuếch tán về bốn phía. Ba người Vấn Đạo lão giả nọ phun ra máu tươi. Thân thể lần nữa lui về sau, thần sắc rung động.

Về phần bảy lão liên thủ hóa thành Hồng Long cũng là từng người phun ra máu tươi. Thân thể như như diều đứt dây, lập tức thụt lùi.

Những tộc nhân bình thường kia thì từng người một thần sắc đại biến. Thân thể không bị khống chế lui về phía sau, lộ ra ý hoảng sợ, nhìn Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, khí thế quật khởi.

Một màn này cũng rơi vào trong mắt của mọi người ở ngoại giới. Mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, hô hấp dồn dập. Mạnh Hạo vào giờ khắc này dường như chí tôn vậy. Hắn đứng ở nơi đó, giống như không người nào có thể địch!

- Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý chính đáng, các ngươi nếu quỵt nợ, ta tự tới lấy là được rồi.

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, hắn đi về phía trước. Nơi hắn đi qua, những Quý gia tộc nhân không thể không tránh lui. Thân thể của bọn họ dường như không bị khống chế, mà bị một cỗ lực mạnh đẩy ra.

Nhưng trong đó có một thanh niên lại không cách nào rút lui, bị lực lượng vô hình quấn quanh, trực tiếp kéo lên, xuất hiện trước người của Mạnh Hạo.

- Mạnh Hạo, ngươi không nên quá phận!

Quý Học Lâm gào thét thê lương, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như muốn phun ra lửa. Nội tâm lại đang run rẩy. Lời nói này, hành động này, cơ hồ là kiên trì làm ra. Bởi vì chỗ này dù sao cũng là Quý gia, hắn nếu không làm như thế, ngày sau trong tộc không thể ngẩng đầu.

- Ngươi thiếu ta tiền, ta tới đòi nợ, tại sao gọi quá phận?

Mạnh Hạo ngay trước mặt Quý gia tộc nhân nơi đây, lấy đi túi trữ vật trên người của thanh niên này, sau khi mở ra liếc nhìn, nhíu mày.

- Sao chỉ có một trăm vạn linh thạch thế? Cái này không đủ a, Quý Học Lâm, ta xem một chút a... ngươi thiếu ta vạn linh thạch.

Mạnh Hạo nghiêm túc lên tiếng, tay phải nâng lên đưa vào trong ngực của Quý Học Lâm, cẩn thận lục soát một vòng.

- Mạnh Hạo, ngươi ngươi ngươi...

Quý Học Lâm rống giận, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo cầm đi túi trữ vật của mình, lại lấy đi từng chút một vật phẩm vụn vặt trên người mình. Cuối cùng, khi thấy Mạnh Hạo không ngờ lại cởi y phục của mình, Quý Học Lâm sợ hãi, sự hoảng sợ mà trước nay chưa có.

- Ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn làm gì?

Không chỉ là hắn sợ hãi, bốn phía những Quý gia tộc nhân đó cũng từng người một mở to mắt. Toàn bộ lộ ra hoảng sợ, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo lột xuống quần áo của Quý Học Lâm.

- Ngươi thiếu ta tiền! Y phục này không tệ, đoán chừng lấy ra cũng có thể bán chút ít linh thạch.

Mạnh Hạo thu lấy quần áo, nhìn Quý Học Lâm run lẩy bẩy nơi đó, bỗng nhiên có chút không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng.

- Sớm biết như thế, cần gì lúc trước, người tuổi trẻ, giấy nợ tuyệt không có thể dễ dàng viết a. Hy vọng ngươi sau này cách xa giấy nợ, lần nữa làm người.

- Tuy nhiên, thiếu linh thạch của ta nhớ lần sau phải cho ta, lần này, coi như lợi tức là được rồi.

Mạnh Hạo một bộ thần sắc đồng tình với hắn, lắc đầu lên tiếng.

Quý Học Lâm hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận trực tiếp té bất tỉnh, cũng không biết là thật hay giả...

Đúng lúc này, một thanh âm âm u lạnh lẽo bỗng nhiên truyền ra. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh khoảnh khắc xuất hiện từ bên trong một tòa nhà, mới vừa xuất hiện lập tức một cỗ khí tức âm hàn ngập trời, hóa thành sát khí vô tận, giữa không trung tạo thành một cái thủ ấn màu đen to lớn. Trong tiếng nổ ầm ầm, lại áp chế bốn phương tám hướng, tạo thành lực lượng của Vấn Đạo đỉnh phong. Một bàn tay rơi xuống ầm ầm về phía chỗ của Mạnh Hạo, một chưởng rơi xuống.

Mơ hồ có thể thấy được, sau bàn tay hư ảo này, có một người lão giả mặc trường bào màu đen. Lão giả gầy nọ, trên người lộ ra khí tức mục nát, phảng phất leo ra ngoài từ trong mộ địa vậy.

- Ở Quý gia, ngươi còn không có tư cách giương oai!

Thiên địa nổ ầm ầm, sát khí kinh người, càng tạo thành sát cơ vô tận, dường như tà ác đến cực hạn. Điều đó khiến cho trơì đang rực rỡ này trực tiếp trở thành mùa đông tối tăm, thậm chí còn có tuyết màu đen bay rơi xuống, giống như trực tiếp hóa nơi này thành mùa đông đậm rét, tạo thành một chỗ chiến trường.

Trên chiến trường này, vô số thi hài tràn ngập, vô số tu sĩ chém giết, vô cùng chân thật, đây là vực!

Vực thuộc về Vấn Đạo đỉnh phong!

Mạnh Hạo đứng trong vực nơi này, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống. Thần sắc hắn âm trầm, dường như thiên biến, khiến tất cả người thấy được cũng không nhịn được nội tâm lộp bộp một tiếng. Dường như Mạnh Hạo vào giờ khắc này so với trước đó, như đổi thành người khác, phảng phất có lệ khí ẩn giấu!

- Sát khí? Ngươi không có nhiều như ta.

Khi hắn nhàn nhạt lên tiếng, cái bóng dưới thân bỗng nhiên vặn vẹo. Bản tôn thứ hai của hắn trong nháy mắt đi ra, vốn dĩ từ từ nhắm hai mắt, sau khi đi ra thì mở mắt ra. Ánh mắt màu máu, sát khí còn muốn nồng đậm gấp mấy lần so với sát khí nơi đây. Một tiếng ầm ầm lên, khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây nghịch chuyển, nhật nguyệt đều rung chuyển, cái mạnh của sát khí đó đủ để rung động bốn phương tám hướng.

Lão giả gầy giữa không trung hút ngược khẩu khí. Bên trong thần sắc lộ ra không thể tin. Quý gia tộc nhân bốn phía, từng người một lập tức run rẩy, lộ ra hoảng sợ, cũng không ít người trực tiếp khóe miệng tràn ra máu tươi.

Mà mọi người của ngoại giới, cũng đều vào một cái chớp mắt đó, dường như bị hàn khí đóng băng, toàn thân run rẩy.

Đó là bản tôn thứ hai của hắn. Bản tôn thứ hai hấp thu ma niệm vô biên của Mạnh Hạo!

Ma niệm kinh thiên, trong hắc khí rầm rầm bộc phát từ trên người bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, ở giữa không trung tạo thành mây đen lăn lộn, hóa thành một bộ khuôn mặt to lớn. Khuôn mặt đó vô cùng dữ tợn, dường như ẩn chứa sự điên cuồng muốn hủy diệt chúng sinh.

Cái mạnh của sát cơ trên người hắn, khoảnh khắc liền trực tiếp áp qua lão giả gầy. Ngay cả lão giả cũng đều thất kinh, da đầu tê dại.

- Cái này... cái này

Tâm thần ông ta nổ ầm ầm. Loại sát khí này, loại sát cơ này, loại điên cuồng này, ông ta bình sinh hiếm thấy.

- Còn có chiến trường nơi đây biến ảo... ngươi, thấy qua chiến trường chân chính sao?

Khi tâm tình của Mạnh Hạo có chút hạ xuóng, nhẹ giọng lên tiếng, trên bản tôn thứ hai của hắn đột nhiên hư vô vặn vẹo. Cái vặn vẹo đó như tia ánh sáng, sau khoảnh khắc bao trùm bốn phía, một mảnh chiến trường khác... chợt xuất hiện!

Trên chiến trường, giết chóc ngập trời, máu chảy thành sông. Người khổng lồ như núi gầm thét. Nữ tử ẩn thân trong sương mù. Mặt đất chém giết đến cực hạn. Một màn thà rằng tự bạo cũng phải bảo vệ gia viên chỗ nào cũng có, mặt đất là màu máu. Đó là máu tươi nhiễm đỏ, bầu trời thì vỡ vụn. Vấn Đạo đỉnh phong đang chém giết. Một người trong đó, đang cười lớn tự bạo.

Một màn này vô cùng chân thật, bởi vì... đó vốn là thật. Đây là hình ảnh chiến tranh giữa Nam Vực cùng Bắc Địa!

- Chiến trường như vậy, ngươi thấy qua sao?

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, đôi mắt bản tôn thứ hai của hắn khoảnh khắc nhoáng lên một cái. Giữa cất bước, sát khí cùng khí thế của chiến trường dung hợp, dường như hóa thành một phương thiên địa. Bàn tay màu đen lại tới phía đó, trực tiếp một ngón tay rơi xuống về phía lão giả gầy.

Trong tiếng nổ ầm ầm, chưởng ấn màu đen sụp đổ. Lão giả gầy phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược mà đi, trên đường lần nữa phun ra ba ngụm máu tươi, tu vi rớt xuống. Trên người có tiếng động răng rắc. Một cái ngọc giản hộ thân vỡ vụn, nếu không có cái ngọc giản này, ông ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bốn phía khoảnh khắc an tĩnh, tất cả Quý gia tộc nhân, mỗi một người đều rung động nhìn Mạnh Hạo, ngoại giới tu sĩ cũng như vậy.

- Đây... mới là Mạnh Hạo!

- Thiên kiêu quật khởi trong trận chiến của Nam Vực cùng Bắc Địa, người đứng đầu thế hệ này của Nam Thiên Đại Địa...

- Chiến trường này chắc hẳn là cuộc chiến tranh của Nam Vực cùng Bắc Địa rồi...

Tiếng động hấp khí dần dần truyền ra, Mạnh Hạo lắc đầu.

- Không khống chế được.

Khi hắn ngoắc tay, bản tôn thứ hai một cái chớp mắt biến mất, lần nữa hóa thành bóng dáng của hắn. Còn cảm giác mà Mạnh Hạo mang tới cho người ta, cũng vào giờ khắc này lần nữa khôi phục bình tĩnh.

- Tiểu bối, ngươi quá lắm rồi!

Đúng lúc này, một thanh âm già nua truyền ra từ bên trong tổ trạch của Quý gia. Đó là một ốc xá ở chỗ sâu nơi đình viện của Quý gia, khác biệt với điêu lan ngọc thế bốn phía. Ốc xá nọ rất là bình thường, chỉ là một gian nhà tranh, giờ phút này cửa ốc xá mở ra, một thiếu niên đi ra từ bên trong.

Thiếu niên này thoạt nhìn , tuổi, nhưng lại một đầu tóc bạc, bên trong thần sắc thương tang. Rất rõ ràng, người này phảng phất là tu hành công pháp kinh người nào đó, khiến cho thân thể nghịch chuyển.

Người này mới vừa đi ra khỏi, lập tức ở phía trước ông ta, vòm trời chấn động, nhật nguyệt run rẩy, thiên địa thất sắc, một cỗ pháp tướng to lớn bất ngờ xuất hiện!

Đó không phải là thân người, mà là một cái hồ lô to lớn. Cái hồ lô ba màu lưu chuyển, mới vừa xuất hiện, liền tia sáng mười ngàn trượng, bao phủ cả thành trì.

- Bái kiến cửu tổ!

- Là cửu tổ, bái kiến cửu tổ!

Mọi người của Quý gia, từng người một sau khi thấy được cái hồ lô này, nghe được thanh âm tang thương, lập tức tinh thần phấn chấn. Bất lể già trẻ, đều lập tức đồng loạt lạy bái về phía cái hồ lô.

Cùng lúc đó, có thể thấy được thiếu niên đi ra ốc xá, bước ra một bước về phía trước. Bước này bước xuống, dường như súc địa thành thốn vậy, khoảnh khắc liền xuất hiện trước người mọi người của Quý gia, chắp tay sau lưng, một đầu tóc bạc phiêu diêu, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

----------oOo----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio