Ngã Dục Phong Thiên

chương 901: việc gì phải vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoặc là nói, ông... Chính là chí tôn, tay phải ấn xuống mặt đất, mặt đất lập tức ầm vang, tầng tầng nứt vỡ, sau đó sụp đổ, cắn nuốt tất cả.

- Cửa này đã qua rồi.

Kha Vân Hải đưa tay lên, cả thế giới lập tức tan nát, tất cả sinh mệnh trong chiến trường hoàn toàn diệt vong, một khe sâu khổng lồ không ngừng lan rộng trên mặt đất, cho đến nơi sâu nhất, dường như xuất hiện một cỗ quan tài.

Khoảnh khắc Mạnh Hạo nhìn thấy cỗ quan tài này, đột nhiên cảm thấy giật mình. Hắn nhìn thấy trên quan tài, có khắc chín con bươm bướm.

- Trong truyền thuyết, trong thái cổ giới, có một cỗ quan tài, rất lâu về trước đã xuất hiện, không ai biết được bên trong nó chôn ai, cũng không ai biết được lai lịch của nó.

Kha Vân Hải hờ hững nói, cả thế giới biến mất, đồng thời, một đạo ấn ký bay ra từ trong cửa thứ chín mươi vừa tan vỡ này, lơ lửng phía trước người Kha Vân Hải.

Kha Vân Hải vừa nhìn thấy, liền nở nụ cười, quay người vung tay áp lên, ấn ký này liền lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

- Dung hợp ấn này, vi phụ thủ hộ cho con.

Ấn ký vừa tiếp xúc với mi tâm Mạnh Hạo, lập tức biến mất, thân thể Mạnh Hạo run lên, trong đầu hắn giây phút này đột nhiên xuất hiện năm chữ lớn.

Cửu Thiên Bảo Thân Ấn!

Chính là đạo pháp trước mười chuyên để luyện thể mà Mạnh Hạo muốn thu được.

Ấn này đảo một vòng trong đầu Mạnh Hạo, đột nhiên xuất hiện lực bài xích, như đạo pháp này, không có duyên với Mạnh Hạo, cho nên không thể minh ngộ, hóa thành hạt giống đại đạo.

Nhìn thấy đạo pháp trong đầu mơ hồ đi, Mạnh Hạo giật mình, nhưng ngay lúc này, một bàn tay ấm áp đã đặt lên vai hắn.

- Không cần lo lắng, vi phụ giúp con hàng phục pháp này!

Giọng Kha Vân Hải ôn hòa, truyền vào trong lòng Mạnh Hạo, lập tức khiến hắn bình tĩnh lại, đồng thời, một cỗ uy áp không thể hình dung, lập tức bộc phát từ trên người Kha Vân Hải. Khi uy áp này giáng xuống, Mạnh Hạo không việc gì, nhưng ấn ký trong đầu Mạnh Hạo lập tức run lên, như đang giãy dụa không cam lòng.

Nhưng sự giãy dụa này, sau khi Kha Vân Hải hừ lạnh một tiếng, lập tức tan vỡ, chia thành từng mảnh nhỏ. Ấn ký như mất đi ý thức, lưu lại trong đầu Mạnh Hạo, dần dần dung hợp, hóa thành một hạt giống đại đạo ảm đạm.

- Ta đã xóa đi đạo ý của nó, tuy đạo ý mất đi, không hợp với thần hồn của con, không thể để con lập tức tu hành, nhưng nó đã kiên quyết không tôn kính con, chỉ có thể diệt sát.

- Đi thôi, chúng ta đi tầng tiếp theo.

Kha Vân Hải mỉm cười, nhìn Mạnh Hạo một cái, quay người đi về phía trước, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tiếp bước theo sau.

Hai người đi qua tầng chín mươi mốt, chín mươi hai, chín mươi ba...

Dọc đường đi, Mạnh Hạo không hề ra tay, toàn bộ đều là Kha Vân Hải ra tay, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ vung tay là trời đất tan nát, cảnh tượng này khiến Mạnh Hạo không ngừng chấn động.

Hắn còn như vậy, đừng nói tới ngoại giới giờ phút này.

Đệ tử Yêu Tiên Tông bên ngoài, ai nấy tận mắt nhìn thấy, Kha Vân Hải ở bên ngoài Yêu Tháp, ấn lên thân tháp, nhắm mắt nhập định. Mà ngay khi ông nhập định, ở tầng thứ tám mươi kia, đột nhiên xuất hiện điểm sáng thứ hai.

Ngoài Mạnh Hạo ra, điểm sáng thứ hai quá là kinh người. Nếu gọi nó là điểm sáng, không bằng gọi nó là một vầng mặt trời thì hợp lý hơn!

- Đó là... Đó không phải là Vân Hải chí tôn sao? Đây... Nếu thực sự là ngài, vậy cũng quá... Quá...

- Đó chính là Vân Hải chí tôn...

Mọi người xung quanh lập tức hoàn toàn sững sờ, bọn họ không thể nào tưởng tượng được, ăn gian... Thì ra cũng có thể làm đến mức độ kinh thiên động địa như vậy.

Mặt trời này, vừa xuất hiện ở tầng thứ tám mươi chín, lập tức khiến tầng này tan vỡ, rồi dẫn theo Mạnh Hạo, đi tầng thứ chín mươi, trong đó mấy nhịp thở, ánh sáng ngập trời, trực tiếp thông qua tầng thứ chín mươi.

Ngay giờ phút này, trên bầu trời rơi xuống từng đóa bảo hoa, những đóa hoa này lơ lửng xung quanh yêu tháp, cuối cùng ngưng tụ thành một bông sen khổng lồ.

Cảnh tượng này, lập tức có không ít người lập tức nhận ra, chính là đạo pháp luyện thể duy nhất, trong số những đạo pháp trước mười, không tính những bí thuật, Cửu Thiên Bảo Thân Ấn!

Cảm giác ghen ghét mạnh mẽ xuất hiện vừa trong lòng mọi người, đột nhiên, đóa hoa chấn động, xuất hiện bộ dạng bất ổn, tức thời tất cả mọi người nhìn thấy, trong lòng đều kích động.

- Không tương thích, đây là không tương thích. Ha ha, Kha Cửu Tư không thể minh ngộ đạo pháp này!

- Thiên ý, đây chính là thiên ý!

Ngay khi ai nấy đều đang kích động, đột nhiên uy áp của Kha Vân Hải tràn ra, khi mọi người trợn tròn đôi mắt, thì đóa hoa bất ổn kia, dưới uy áp của chí tôn, hoàn toàn bị xóa bỏ ý thức, mạnh mẽ dung hợp.

Cảnh tượng này, lập tức khiến tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông trợn tròn mắt, những người mở miệng trước đó, lúc này vô cùng không cam lòng.

Ai nấy vẻ mặt cổ quái, lúc này trong đầu mọi người, gần như đều hiện ra cùng một câu nói.

- Chết tiệt, hắn không phải là chỉ có một người cha tốt thôi sao!

Tiếp đó, lại có một số người, trong đầu xuất hiện câu nói thứ hai.

- Tại sao ta lại không có một người cha chí tôn như vậy...

Bọn họ đã không còn sức kêu cái gì không công bằng, Kha Vân Hải ra tay, phá tan tất cả, còn có thể để người khác nói gì, người ta cha con cùng chiến...

Phương gia cũng được, Quý gia cũng xong, tất cả mọi người đến từ Đông Thổ, Bắc Địa, Nam Vực, Mặc Thổ, lúc này đều ngẩn ngơ, ngơ ngẩn nhìn yêu tháp trên bầu trời.

Nhìn Kha Vân Hải dùng thân phận chí tôn, dẫn theo Kha Cửu Tư vượt quan.

Phương Du chớp chớp mắt, trong lòng có phần bất an.

- Không thể để cha ta biết chuyện này...

Chỉ Hương trợn mắt, hít vào một hơi, cho dù là nàng, hiện giờ cũng vô cùng ghen ghét với Mạnh Hạo.

Mọi người trong lòng phức tạp, trợn mắt nhìn vầng mặt trời dẫn theo điểm sáng trong yêu tháp xông qua các tầng, chín mươi bốn, chín mươi năm, chín mươi sáu...

Cho đến tầng thứ chín mươi chín!

Tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều hít thở gấp gáp, dường như quên đi tất cả mọi chuyện, trong mắt chỉ còn có tầng Yêu Tiên Tháp cao nhất kia.

Trong tầng chín mươi chín, nằm ngoài dự đoán của Mạnh Hạo, nơi này, không có bất cứ một nguy hiểm nào xuất hiện, không phải là chiến trường, chỉ là một sơn cốc, trong cốc có một cái hồ, bên cạnh hồ có một gian phòng, bên ngoài gian phòng, có một ông lão ngồi đó.

Ông lão đang buông câu, không hề nhìn tới Mạnh Hạo và Kha Vân Hải đang đi tới.

Mạnh Hạo không nói gì, đi theo phía sau Kha Vân Hải, Kha Vân Hải yên lặng, đứng ở bên cạnh ông lão, cũng không hề nói gì.

Rất lâu sau, ông lão từ từ cất lời.

- Điều này không hợp quy củ.

- Tuổi thọ của ta không còn bao lâu.

Kha Vân Hải hờ hững nói, Mạnh Hạo nghe vậy, cảm thấy run lên.

- Kiểu này không hợp quy củ.

Ông lão hơi khựng lại, thở dài nhè nhẹ.

- Kha mỗ bỏ ra cho Yêu Tiên Tông, không hề nghi ngờ mệnh lệnh của Lý chủ, còn chưa đủ sao.

Kha Vân Hải ngẩng đầu, nhìn thế giới xa xa.

Ông lão im lặng, hồi lâu sau thở dài một tiếng, tay phải chộp vào hư không, trong lòng bàn tay ông ta lập tức xuất hiện một ấn ký, ấn ký này do vô số phù văn kết hợp, có một loại vẻ đẹp tàn khuyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio