Ngã Hòa Tha

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Để mẹ nhìn cái xem nào, vận tây trang trông cũng được đó chứ, vậy mà trước đây mày để bản thân trông thảm hại nhếch nhác vậy là sao?” Mẹ tôi tiếp tục nói. Sau đó quay sang hỏi Tư Đồ Thiên Mạch. “Thiên Mạch, ngày đầu tiên đi làm nó có gây phiền phức gì cho con không?”

Tư Đồ Thiên Mạch lắc đầu.

Quả thực ngày hôm nay tôi đã nỗ lực giúp y trong công việc không ít. Không biết hai chồng tài liệu kia đã được y chất đống bao nhiêu ngày mới thành thế hay là do thành quả lao động của tôi, dù gì thì y cũng phải hảo hảo cảm tạ tôi mới được. Tuy tôi học về công nghệ thông tin, nhưng đối với chuyện kinh doanh dường như trời sinh có được trực giác cùng khả năng thiên phú trong việc học hỏi. Sở dĩ tôi không học kinh tế, nhưng cũng có xem qua sách vở về ngành này của Tư Đồ Thiên Mạch, nên so với y có khi còn giỏi hơn đôi phần. Bởi vậy, y còn vì việc này mà… cứ muốn tìm đến tôi thách đấu. Có hôm vừa thấy bóng y là tôi đã phải tìm cách chuồn đi, ai.

“Vậy là tốt rồi, bằng không xem mẹ làm thế nào trừng phạt tên tiểu tử thối nhà ngươi.” Mẹ tôi cười mỉm nói.

Thực sự là thương người ngoài hơn người nhà mà (???)… Tôi thầm than trong lòng.

“Được rồi, được rồi, các con về thăm nhà cũng trễ thế này rồi, lát nữa còn phải trở về nữa. Thiên Mạch, thực khổ cho con rồi. Bác và mẹ con đã làm một bàn ăn rồi, chỉ chờ hai con trở về thôi đấy. Tiểu tử thối, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ngồi vào bàn mau.” Mẹ tôi đối với Tư Đồ Thiên Mạch ôn tồn bao nhiêu thì đến lượt tôi liền chẳng khách khí bấy nhiêu.

Tôi ủy khuất nhìn bọn họ, đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Được một lúc, anh trai và ba chị gái tôi đều trở về, thấy tôi, câu đầu tiên mà họ thốt lên là: “Tiểu tử kia, mày chừng nào cưới Thiên Mạch thế hả?”

“…” Tôi không có gì với y, vì lẽ gì phải cưới y. Tôi hung hăng và cơm, không quên liều mạng gắp lấy gắp để đồ ăn vào bát mình. Rất ngon, các người nói gì cứ nói, còn con sẽ ăn sạch những món ở đây.

Quay sang Tư Đồ Thiên Mạch, y chỉ chậm rãi bỏ vài miếng cơm vào miệng, gắp một ít rau, mặc cho bọn họ ngồi bên kia vẫn đang nói. Tôi và y, một người chuyên chú ăn cơm, một kẻ im lặng nghe.

Thật tội cho y. Nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, tôi không nhịn được thở dài. Người mẹ già của tôi liệu có biết món mà Thiên Mạch thích nhất là gì không đây?

Lại nhìn mấy món ăn, tôi oán trách liếc ánh mắt về phía mọi người, rồi tìm trong bát canh ninh xương với nấm lấy ra một ít nấm, bỏ vào bát Thiên Mạch. Cái tên này, không có được cái da mặt dày như tôi, chỉ biết ý tứ mà ăn cơm trắng nãy giờ.

Y giương mắt liếc tôi một cái, rồi lại tiếp tục ăn cơm của y.

Ngay lúc ấy, tôi liền chợt nhận ra mình đã làm một việc hết sức sai lầm. Khi tôi đem đĩa rau cho Thiên Mạch, một bàn mấy người trừ Thiên Mạch đều quay nhìn tôi, cười quỷ dị, thực quỷ dị a… Tôi run.

Vất vả chịu đựng cũng đến được giờ trở về, mẹ tôi cứ lôi lôi kéo kéo tôi ngoài cửa, thiên định vạn chúc (ngàn lời dặn dò, vạn lời dạy bảo) nhắc nhở tôi, giọng điệu đầy tha thiết, rằng… mong tôi nhanh lên một chút, mau mà cưới Thiên Mạch về đây

Cuối cùng cũng được mẹ tha cho đi, tôi ngồi ở ghế phó lái, nới lỏng cà vạt, thở dài một hơi. Mẹ ơi là mẹ, con chịu đủ rồi đấy. Vậy nên tôi mới không muốn về nhà.

Tư Đồ Thiên Mạch ngồi ở ghế tài xế, lái xe. Đèn đường chiếu lên khuôn mặt y, nhìn không thấu trong lòng y giờ đang suy nghĩ cái gì.

“Thiên Mạch, đi chơi chút không?” Tôi bỗng nhiên quay đầu hỏi y. Lúc này còn chưa đến đêm, tôi mở miệng rủ y đi chơi, đương nhiên là đến mấy nơi vui vẻ rồi.

Y lạnh lùng liếc tôi một cái: “Không được mang phụ nữ về nhà!” Nghe tôi rủ rê, y hình như ngược lại có vẻ tức giận.

“Đương nhiên sẽ không, chỉ là đến nhà nghỉ thôi.” Tôi ôn tồn nói. “Cậu không đi nhưng tôi cần phải đi, đã khá lâu rồi tôi không được giải quyết cái việc ấy.”

Vì tôi lười, nên đôi khi tự giải quyết bằng tay cũng tốt, cũng lười đi đến mấy nơi đó. Chỉ là, nhiều lần như thế đối thân thể không tốt, thỉnh thoảng muốn khỏe mạnh một chút thì cũng nên qua mấy chỗ đó thôi.

“Anh muốn tìm bạn gái?” Thiên Mạch nhíu nhíu mày, phía trước là đèn đỏ, liền dừng xe hỏi tôi.

Từ chỗ mẹ tôi về lại nơi chúng tôi ở phải mất hai tiếng đồng hồ. Nhưng từ công ty đến đó chỉ mất mười lăm phút lái xe.

“Không có. Dù thế nào đó cũng là loại sinh vật tôi nhìn chẳng vừa mắt, lại còn phiền phức, tôi ghét nhất là phiền phức. Hơn nữa, nếu có thì tôi cũng không được quang minh chính đại cùng với cô ta. Tình cảm giấu diếm thì miễn bàn đi.” Tôi ngáp một cái. Tuy rằng hiện tại mới tám giờ, nhưng con người tôi vốn dĩ đã vậy, mê ngủ. Tôi lấy tay gối đầu mình, cà lơ phất phơ hỏi y. “Còn cậu, có hay không?”

“…Có.” Sau một hồi trầm mặc,Tư Đồ Thiên Mạch trả lời.

“Vậy à, trông thế nào?” Tôi bắt đầu thấy hứng thú. Có thể qua lại với Tư Đồ Thiên Mạch, chắc chắn không phải người tầm thường.

“… Anh không phải ghen đấy chứ?” Thiên Mạch liếc mắt nhìn tôi. Đèn giao thông nhảy màu xanh, xe lập tức lăn bánh.

Tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống: “Vì sao phải ghen? A, người ta thường nói ngoài miệng không để tâm nhưng thực ra trong lòng thì có. Cậu từ nhỏ đến lớn luôn cùng tôi, đột nhiên có một người chen vào cướp cậu đi. Thực sự trong lòng tôi dù ít hay nhiều cũng có điểm khó chịu.”

Lời này là nói thật. Cũng giống như cảm giác khi em trai hay em gái thân yêu nhất của mình đi lấy người khác vậy, nhiều ít gì cũng thấy không mong muốn cùng không cam lòng. Mà đây còn là người bản thân đặc biệt thương yêu. Tôi đối Tư Đồ Thiên Mạch là cưng chiều hết mực, nếu nói phải tiễn y đi thì thật luyến tiếc. Khụ, chính xác là gia đình nhà chồng tương lai sẽ tiếc lắm đây.

“Anh gặp thì sẽ biết.” Y đột nhiên buông một câu trả lời.

Điều này đương nhiên tôi cũng hiểu, gặp bạn gái y rồi thì biết ngay thôi. Chỉ là, tôi rất tò mò cô gái đặc biệt đó bộ dáng như thế nào thôi.

Cuối cùng của cuối cùng, tôi vẫn bị y đem về nhà, căn bản là y đâu có thèm để ý tới ý nguyện của tôi.

Tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Thôi quên đi vậy, đã về tồi thì tắm rồi ngủ thôi.

Hình như tôi đã từng nói với các bạn tôi rất lười biếng đúng không? Về đến nhà, dù phải đối mặt với một kẻ mà mình không thích ngủ chung chút nào, thì sức mê hoặc của việc ngủ cũng không thể cưỡng lại được.

Tư Đồ Thiên Mạch vừa về thì một lúc sau đã có điện thoại gọi tới.

Tôi cầm quần áo từ trong phòng đi ra, đúng lúc ấy loáng thoáng nghe được đó là một giọng nữ. Thầm nghĩ, là bạn gái y chăng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio