Nga Mỵ

chương 147: một chiếc nhẫn dẫn đến huyết án

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ U Cốc cũng không biết Mai gia sau khi biết Mai Trừ Tịch chết thì sẽ có động tĩnh gì, có điều hắn vẫn cẩn thận phi kiếm truyền thư cho sư phụ Vưu Thiên Nhận, kể lại ngắn gọn mọi chuyện, thỉnh sư phụ cảnh giác Mai thị và chiếu cố Thạch gia một chút. Mấy ngày tiếp theo, mấy người ngày đi đêm nghỉ trong rừng về phía Tây, tình cờ ngẩng đầu lên cũng có thể thấy được từ trong đám cây cối rậm rạp từng đàn từng lũ Thiết Trảo Ma Điêu bay lên trời, trong núi rừng tràn ngập một cỗ không khí bị đè nén, hình như chim chóc cũng không dám tùy ý bay lượn.

Đề Thiện Thượng nhiều lần không nhịn được muốn đánh một, hai con Thiết Trảo Ma Điêu cho đỡ bực mình, thuận tiện cũng có thể đưa cho Chu Chu làm thêm đồ ăn cho bọn hắn, nhưng bị mọi người ngăn lại.

Trên đường đi bọn họ tình cờ phát hiện dấu vết của con người, đoán là một nhóm Tu sĩ vào núi săn yêu thú, có điều cũng không nghĩ đến việc dây dưa với đối phương, cho nên từ xa xa nhìn thấy bóng dáng là sẽ tự động lách qua.

Thương thế của mấy người khôi phục rất nhanh, dọc đường đi may mà không gặp phải yêu thú khó chơi gì, về phần giặc cướp mà họ vẫn luôn đề phòng cũng không thấy xuất hiện, lúc bọn họ bắt đầu cảm thấy an tâm, trong núi dường như lại bắt đầu có chút không yên bình.

“Mọi người có cảm thấy không, ngày hôm qua số tu sĩ xuất hiện trong núi hình như đông hơn rất nhiều?” Chu Chu gục trên lưng Doãn Tử Chương hỏi.

Bởi vì đường núi gập ghềnh khó đi, những ngày qua đều là Doãn Tử Chương cõng nàng đi, nàng không dám hưởng không sự giúp đỡ của đại ác nhân, cho nên tự động làm việc canh chừng.

Linh giác của nàng là nhạy cảm nhất trong số năm người, cho dù là Thạch Ánh Lục có chuyên môn tu luyện thần hồn cũng không bằng được, hơn nữa ở chỗ thực vật tươi tốt, lại càng chuẩn xác vô cùng. Nàng có thể cảm nhận được đại khái về người và yêu thú trong bán kính mười dặm, nhờ có nàng chỉ đường nhắc nhở, nên tốc độ của bọn họ nhanh hơn nhiều.

Nếu như là lúc bình thường, mọi người sẽ rất hứng thú dùng yêu thú trong núi Huyền Vũ để luyện tay một chút, nhưng hiện giờ bọn họ đang phải vội vã chạy tới Tây phương ngũ quốc để tham gia đại hội thi đấu Luyện Đan Sư, thời gian cấp bách nên không thể làm cách nào khác là đi thật nhanh chóng.

Thạch Ánh Lục chăm chú cảm nhận một lúc, gật đầu nói: “Hình như vậy, năm ngày trước thì mỗi ngày chúng ta cũng chưa chắc đã gặp phải một đội Tu sĩ săn thú, nhưng ngày hôm qua, ta cảm nhận được ở gần đó giống như có ít nhất ba nhóm người, hôm nay lại càng khoa trương hơn, có ít nhất năm, sáu nhóm người.”

Chu Chu tập trung suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chỉ về phía bên trái đằng trước nói: “Phía trước có người, hình như bị thương nặng, chúng ta có nên đi qua xem một chút không?”

Mấy người phái Thánh Trí này bình thường không có chuyện gì cũng muốn tìm người đánh nhau, mấy ngày qua miệt mài lên đường, sớm đã có chút buồn bực. Đề Thiện Thượng kêu lên đầu tiên: “Đi xem một chút! Có khi còn có thể phát hiện ra một khoản tiền phi nghĩa!”

Cơ U Cốc nói: “Cẩn thận một chút, chớ để rơi vào bẫy. Tiểu sư muội, muội nhìn xem xung quanh người bị thương có mai phục hay không?”

Chu Chu lắc đầu nói: “Hẳn là không có.”

Mấy người không dám khinh thường, nhanh chóng đi tới chỗ Chu Chu chỉ.

Máu tanh trước mặt làm họ bị hù dọa, Chu Chu khẽ kêu một tiếng ôm chặt Doãn Tử Chương vùi đầu vào vai hắn không dám nhìn thêm, sắc mặt Thạch Ánh Lục có chút trắng bệch.

Trên mặt đất từng mảng rêu xanh và hoa cỏ đều bị máu tươi nhuộm thành đỏ ngầu, chân tay bị đứt lìa vương vãi khắp nơi. Mùi máu nồng hắc. Một lão giả mặc đạo bào nằm bên cạnh một chiếc trướng bồng nghiêng ngả, nhìn tu vi thì lại là tu sĩ Kết Đan kỳ. Có điều hắn bị thương quá nặng đang hấp hối, như thế bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Hắn bị chặt đứt cánh tay phải, bụng bị thủng một lỗ rộng nửa xích, nửa người toàn là máu, ánh mắt yếu ớt, nhận thấy nhóm người Đề Thiện Thượng đến gần, vật lộn phát ra tiếng kêu gào yếu ớt: “Cứu. . . . . . Cứu Đại thiếu gia. . . . . .”

xích= /m=,cm

Đề Thiện Thượng nhức đầu nói: “Đại thiếu gia của ông là ai?”

Lão giả há mồm muốn nói chuyện, một mạch liên tục ho ra hai cục máu.

Cơ U Cốc lấy ra một viên Bồi Nguyên đan cho hắn ăn, thuốc này mặc dù tốt nhưng sự sống của lão giả đã tuyệt, cùng lắm chỉ có thể giúp cho hắn chống đỡ một hơi để hắn nói ra di ngôn cho rõ ràng.

Doãn Tử Chương thả Chu Chu xuống mặt đất, để Thạch Ánh Lục ở cạnh nàng, bản thân mình thì cũng đi tới nhìn cho rõ ràng.

Lão giả ăn xong Bồi Nguyên đan quả nhiên tinh thần được phục hồi, mở mắt miễn cưỡng cử động nửa người, đúng lúc nhìn thấy Doãn Tử Chương đi tới gần. Hắn nhất thời vừa kích động vừa kinh ngạc, run run nói: “Tam thiếu gia, sao ngươi lại tới đây?”

Doãn Tử Chương sửng sốt, lãnh đạm nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”

Lão giả không biết là thần trí hồ đồ, hay là Doãn Tử Chương thật sự giống với Tam thiếu gia trong miệng hắn, vẫn kiên trì nói: “Tam thiếu gia, ngươi đừng, đừng đùa với lão phu, mau. . . . . . Mau rời khỏi nơi này, báo cho lão gia và Vũ Vệ đi cứu. . . . . .Cứu Đại thiếu gia!”

Lão giả bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, do dự một lúc, thấp giọng nói: “Tam thiếu gia, mời tới đây một chút.”

Doãn Tử Chương cảm thấy lão giả này nói năng lộn xộn, không muốn đáp lại, có điều nhìn thấy lão giả bị trọng thương vẫn nghĩ đến “Đại thiếu gia” của ông ta, không khỏi nhớ tới vị lão bộc ngày đó che chở cho hắn và mẫu thân chạy trốn, nhất thời sinh lòng thương hại nên đi tới.

Tay trái của lão gia dùng sức cầm lấy tay hắn, đặt một chiếc nhẫn vào trong tay hắn không để mọi người phát hiện ra, tập trung giọng nói ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tam thiếu gia, chiếc nhẫn này ngươi hãy bảo quản thật tốt, đích thân đưa cho lão gia. . . . . . . Mau tìm người đi cứu Đại thiếu gia. . . . . . . Cẩn thận Tam thúc của ngươi. . . . . . .”

Lão ta dùng hết một chút pháp lực còn lại của bản thân, thân thể co quắp hai cái, nhắm mắt xong rồi chết.

Doãn Tử Chương mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn dính máu xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhìn rõ hình dáng chiếc nhẫn kia xong, bỗng nhiên chấn động cả người, vẻ mặt trở nên vô cùng cổ quái. . . . . . Chiếc nhẫn này giống y như đúc chiếc nhẫn của hắn dù là về hình dáng chất gỗ hay hoa văn, rõ ráng là làm ra từ cùng một người, hơn nữa lại còn là một đôi!

Cơ U Cốc nhìn hắn một cái, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì!” Bốn chữ này giống như là được rít qua kẽ răng, không có chuyện gì mới là lạ.

Có điều Cơ U Cốc cũng không hỏi tiếp, gọi Đề Thiện Thượng một câu, thu dọn qua hiện trường một lượt, không phát hiện được vật gì có giá trị, hiển nhiên là lão giả đã từng bị lục soát trên người một lần, trên người không còn lại một chút pháp bảo nào, chỉ duy nhất chiếc nhẫn hắn giao cho Doãn Tử Chương chắc là vì trên mặt ngoài có khắc pháp trận ẩn, che kín tất cả khí tức của pháp lực, cho nên lão giả mới có thể len lén giấu đi để kẻ địch không phát hiện ra.

Đề Thiện Thượng phát hiện trong lều có mấy tờ bùa dùng để cầu cứu, ba sư huynh đệ thương lượng một chút, chuyển hết tất cả thi thể vào trong trướng bồng, tránh phơi thây nơi hoang dã, sau đó thả mấy lá bùa kia rồi rời đi.

Thời gian của bọn họ có hạn, hơn nữa nếu người gây bất lợi cho “Đại thiếu gia” kia ngay cả một tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể giết chết, thì cho dù bọn họ có thể tìm được tung tích của vị “Đại thiếu gia” kia cũng không thể xuất lực, chỉ mong bùa có thể mau chóng đưa cứu binh tới thôi.

Đề Thiện Thượng đi chuyến này trắng tay, làm việc cực nhọc một hồi mà chẳng nhận được chỗ tốt gì, không cam lòng nhích sang cho Doãn Tử Chương hỏi: “Tiểu Tứ a, lão đầu kia đưa chiếc nhẫn đó cho đệ là cái thứ gì vậy, chúng ta cũng không tham đồ, xem một chút là được rồi.”

Doãn Tử Chương lấy chiếc nhẫn kia ra đưa cho hắn: “Loại nhẫn này sau khi nhận chủ, người khác sẽ không thể mở được.”

Đề Thiện Thượng tinh mắt một phát tóm được ngay tay hắn nói: “Trên tay đệ sao lại có một chiếc nhẫn giống y như đúc chiếc lão nhân kia đưa vậy? Đệ biết lai lịch của bọn họ sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio