Nga Mỵ

chương 493: bẫy rập và âm mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người tìm tòi trong vòng trăm dặm phụ cận suốt mấy ngày, lại không tìm được chút xíu tin tức nào của Trịnh Quyền, lại kì lạ nữa là chưa từng nhìn thấy tu sĩ Diễm thị xuất hiện.

Diễm Thí Thiên lui về vô cùng triệt để, thậm chí nửa cái thám tử cũng không để lại. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy bình thường bằng vào thực lực của mấy người họ, chỉ cần không phải là Diễm Thí Thiên, Diễm Kiếm Địch tự mình ra tay, đổi người khác dù biết rõ hành tung của họ cũng không làm gì được, thay vì vẽ vời cho thêm chuyện lãng phí cả nhân lực còn không bằng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là rốt cuộc vì cái gì mà khiến Diễm Thí Thiên đi vội vàng như thế? Là vết thương của hắn thật sự nghiêm trọng hay còn có chuyện quan trọng gì khác?

Có một suy đoán mà Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm không dám nhắc tới trước mặt Chu Chu.

Người có thể thật sự tạo ra thương tổn cho Diễm Thí Thiên trong thiên hạ đã là không nhiều lắm, nguồn gốc vết thương của Diễm Thí Thiên lại vô cùng đáng nghi, rất có thể là Trịnh Quyền dùng loại thủ đoạn cực đoan tự bạo nguyên anh tạo thành.

Nếu là như vậy, kết cục của Trịnh Quyền thật không thể lường trước được.

Nhưng dù họ không nói, Chu Chu vẫn có thể đoán được. Từ sau hôm nàng khóc lớn một hồi đó, thì không chảy thêm một giọt nước mắt nào nữa, chỉ là không chịu buông tha việc tìm kiếm xung quanh.

Cứ như vậy qua nửa tháng, họ vẫn không thể tìm thấy Trịnh Quyền, ngược lại đụng đầu với ba người Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục, Đề Thiện Thượng.

Hai bên gặp mặt, Doãn Tử Chương và Chu Chu bị tình trạng chật vật của họ làm cho phải sợ hãi kêu ra tiếng. Ba người đều bị thương không nhẹ, nghiêm trọng đến mức cần nhờ ba sư đồ Quách Trai hộ tống đến biên cảnh Đan quốc.

Một đoàn mười người không dám nhiều lời vội vàng đi suốt đêm đến khu vực trong biên cảnh Vũ quốc thu xếp ổn thỏa, mới tỉ mỉ nói đến những chuyện trải qua sau khi chia tay.

Ba người nhóm Cơ U Cốc gây hỗn loạn trong thành Lăng Đan sau kì đại hội Luyện đan sư, làm cho Diễm Thí Thiên và Diễm Kiếm Địch không thể đồng thời rời thành đuổi bắt người Đan tộc. Dưới sự trù tính của Cơ U Cốc, thành Lăng Đan việc lớn việc nhỏ không ngừng, giày vò nanh vuốt của hoàng tộc Diễm thị đuối sức.

Về sau họ nghe nói Đan Thần điện đang chuẩn bị đồng thời cử hành hai trận đấu giá. Một hội chỉ cho phép tu sĩ Nguyên anh vào, một hội chỉ cho phép tu sĩ Kết đan vào, liệt kê ra những vật phẩm đấu giá vô cùng hấp dẫn, hơn nữa nói rõ là người tham dự không phải khai thân phận thật, chỉ cần tu vi đạt tới kì Kết Đan kì, Nguyên Anh là đủ.

Loại hội đấu giá kiểu này trước giờ luôn được hoan nghênh, ít nhất không ai biết rõ ai chính thức đoạt được kì trân dị bảo, cũng không sợ có người sau đó trực tiếp giết người cướp của.

Cơ U Cốc phân tích dựa trên đủ loại tin tức thăm dò được, cảm giác, cảm thấy trong đó có sự dối trá. Hoàng thất Đan quốc gần như là bất kể giá nào cũng muốn giữ lại tất cả các tu sĩ cấp cao đã đến thành Lăng Đan, thậm chí không ngại cung cấp một ít đan dược, bí bảo, công pháp có thể tăng thật mạnh thực lực của tu sĩ, quan trọng nhất là không phân chia đó là tu sĩ trong liên minh Vũ quốc hay liên minh Đan quốc.

Nếu những tài nguyên quý giá này lọt vào tay tu sĩ của liên mình Vũ quốc, không thể nghi ngờ rằng tương lai những thứ đó sẽ dùng để đối phó Đan quốc. Hơn nữa Cơ U Cốc dùng con đường đặc biệt kiểm tra những pháp bảo, đan dược, công pháp các loại đã chảy vào trong tay tu sĩ của liên minh Vũ quốc, cũng không có vấn đề gì, lại càng không bị động tay động chân trong đó.

Cho dù Đan quốc có thiếu tiền thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện tăng cường thực lực cho đối thủ này.

Thấy thời gian cử hành hai hội đấu giá này càng ngày càng gần, quyết định cuối cùng của nhóm Cơ U Cốc là mạo hiểm, chuẩn bị trước khi hội đấu giá cử hành thì lẻn vào hội trường động chút tay chân, thuận tay thì cướp sạch hoặc hủy hoại hết vật phẩm đấu giá.

Tuy rằng Đan Thần điện canh gác thâm nghiêm, nhưng họ đã từng có kinh nghiệm một lần rồi, cũng coi như là quen thuộc với tình hình bên trong.

Kết quả lần mạo hiểm này suýt chút nữa lật thuyền trong mương kéo theo ba cái mạng của họ vào.

Thật không ngờ trong phạm vi hội trường đấu giá bố trí pháp trận cấm chế mang tính công kích vô cùng đáng sợ, mà chủ trì đại trận lại là Hàn độc yêu chu. Hai bên ác chiến một hồi, tuy vết thương của Hàn độc yêu chu chưa lành hẳn, nhưng tu vi cao thâm ba người họ cơ bản không so được, đáng sợ nhất là nó còn chiếm lợi thế về địa bàn. Ba người gần như tung hết các pháp bảo mới có thể phá trận trốn thoát.

Trong quá trình đấu pháp, Hàn độc yêu chu phát hiện có một số bảo vật, phù lục họ dùng là đồ từ bảo khố hoàng tộc, càng thêm không chịu thả tay. Ba người thật vất vả mới thoát ra được lớp lớp vòng vây, Hàn độc yêu chu lại đuổi theo không bỏ, cuối cùng ba người hợp lực dùng kế mới giết chết được Hàn độc yêu chu, nhưng cũng vì vậy mà bị trọng thương. May mắn được ba sư đồ Quách Trai âm thầm ra tay yểm hộ, vật lộn một phen mới thuận lợi về được Vũ quốc.

Thương tích của ba người dù cho có đầy đủ đan dược, cũng phải tĩnh dưỡng ít nhất hơn nửa năm.

Cơ U Cốc nói lại sơ sơ một lần về toàn bộ quá trình, cuối cùng cau mày nói: “Có một điều ta nghĩ mãi không ra, chỉ là hai cái hội đấu giá, lại cử hành tại nơi cơ quan rậm rạp phòng hộ nghiêm mật như Đan Thần điện, tuy vật phẩm đấu giá quý giá, cũng không phải thứ khiến cho người ta không để ý đến tính mạng công khai đánh cướp ở hội đấu giá, vì sao còn cần Hàn độc yêu chu tự mình chủ trì pháp trận, hơn nữa là loại pháp trận cấm chế có tính công kích vô cùng mạnh? Nếu như pháp trận của hai hội trường giống nhau như đúc, số linh thạch dùng khởi động pháp trận trong một ngày phải tiêu hao tương đương với thu vào của một hội đấu giá.”

“Khuếch trương tới vậy?” Chu Chu giật mình nói. Một đấu giá hội cỡ lớn, lại là hội đấu giá nhằm vào tu sĩ cấp cao Kết Đan, Nguyên Anh, bình thường thu vào ngàn vạn linh thạch cũng không lạ. Nhiều linh thạch như thế chỉ đủ khởi động cái pháp trận đó trong vòng một ngày, như vậy uy lực của pháp trận đó khủng bố cỡ nào?!

Cái Tụ hồn trận bàn mà lúc trước Doãn Tử Chương dùng trên đỉnh tháp Vũ thần, xuất ra từ tay của đại trưởng lão Tấn Bảo tông Diêu Khiêm Thư, đã là pháp bảo cực cao cấp rồi, duy trì qua ba năm cũng mới hao tổn không quá một trăm vạn miếng linh thạch mà thôi.

“Nếu như không phải lúc ấy cái pháp trận đó mới vừa bố trí xong chưa đặt hết linh thạch vào, cơ bản là ba người chúng ta không thoát nổi.” Vẻ sợ hãi trên mặt Cơ U Cốc lần này còn hiện rõ hơn lần trước.

Phần Bích Thấm cau mày, nói: “Dù có người gây sự tại hội đấu giá, cũng chỉ ba năm người thôi, người của Diễm thị hoàn toàn có thể ứng phó được, cần gì tổn hao công sức chuẩn bị pháp trận lợi hại như thế?”

Đề Thiện Thượng rầu rĩ nói: “Lúc ấy lão tử cũng nghĩ vậy, một cái phòng đấu giá tạm thời, nếu sợ bị quấy rồi thì tìm vài tu sĩ Nguyên Anh coi chừng là được, làm cái pháp trận quái quỷ gì?!”

“Trừ khi chúng muốn đối phó tất cả các tu sĩ tham gia đại hội…” Cơ U Cốc nói ra suy đoán từ đáy lòng, nhưng hắn cũng không chắc chắn.

Chu Chu nghĩ nghĩ lại nói: “Hoàn toàn có khả năng.”

Muốn một miếng mà ăn hết mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kì với mấy trăm tu sĩ Kết Đan kì, nghe thì như là một ý nghĩ vô cùng hão huyền, nhưng dựa vào thủ đoạn và sự cuồng vọng của Diễm Thí Thiên, nếu hắn có ý nghĩ như thế thì Chu Chu cũng không cảm thấy lạ.

Ngoài có Đan Thần điện với cơ quan trùng trùng điệp điệp, bên trong có Hàn độc yêu chu đại sư về trận pháp chủ trì một pháp trận cấm chế mạnh mẽ, nói không chừng thật sự có thể đủ để làm được việc này của Diễm Thí Thiên.

Thạch Ánh Lục lại lắc đầu nói: “Cái pháp trận kia có ghê gớm thật đấy, nhưng một khi khởi động thì chẳng phân biệt địch ta đều sẽ phải chịu công kích về thần hồn và cấm chế pháp lực, có không ít người của liên minh Đan quốc tham gia hội đấu giá, hơn nữa theo quy củ thì mọi người có thể che dấu thân phận mà vào tham gia, bọn chúng không sợ ngộ thương người nhà à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio