Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm khuya yên tĩnh, vài chiếc đèn đường hình dáng độc đáo chiếu sáng cả con đường mòn. Quang cảnh sân trường cỏ cây sum suê đẹp đẽ, cảnh sắc buổi tối so với hộp đêm cũng không khác mấy.

Từ Đông Thanh đang cầm những xấp bài tập của học sinh, bụng vừa đói vừa mệt, vừa chửi mình tự ngược đãi bản thân, kiếm chuyện giúp đám tiểu quỷ học bổ túc còn không cầm một xu.

Những thằng nhóc có tiền đúng là vong ân bội nghĩa, chưa từng cầm thứ gì tặng cho cô, cô không biết là mình rốt cuộc nhiệt tình là vì cái gì.

Mới dạy hết lớp thứ tám ở ban khác, cô lại chạy đến ban ác ma, phụ đạo tăng cường cho bọn chúng. Đừng nói là cơm tối, cô ngay cả nước cũng không có thời gian để uống.

Từ Đông Thanh chợt cảm thấy cuộc sống của mình thật thê thảm, không có lấy một bờ vai vững chắc để dựa dẫm, cũng không có một người bạn chân chính để thổ lộ tình cảm.

Cơm tối cũng bữa có bữa không, cô chỉ có thể cầm cự qua ngày cùng đám tiểu quỷ chiến đấu.

Thu hoạch duy nhất là trong vòng một tháng, cô đã giảm được kg, khuôn mặt như trứng đà điểu vốn không được hài lòng lắm giờ trở thành khuôn mặt trái xoan.

Từ Đông Thanh cúi đầu than thở, nhanh chóng đi về phòng học. Đột nhiên một bóng dáng khổng lồ xuất hiện ở nửa đường làm cho cô sợ đến hoa mắt chóng mặt, cả người lảo đảo về sau mấy bước, ngã chổng vó.

Sách vở rải rác trên đất, tư thế hình chữ đại của cô thật bất nhã – hình người nằm dang hai tay hai chân, cảnh tượng dưới váy nhìn không sót một chút gì, thật may là bây giờ bầu trời có vẻ u ám, để cho cái quần lót hình hoạt hình đáng yêu không bị nhìn thấy.

“Trễ thế này còn chưa về nhà, không sợ kẻ xấu sao?” Đồ Phu như cũ xuất hiện với vẻ ngoài xấu xa làm cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.

“Còn có ai xấu hơn anh nữa?” Cô oán hận không tiêu. Nhưng nhớ tới mới ngày trước bị hắn đoạt đi nụ hôn đầu, đôi môi Từ Đông Thanh không tự chủ được nóng lên.

“Cảm ơn đã khen.” Hắn mặt dày cười nhe hai hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới trăng.

Tháng mười hai tiết trời có chút lạnh, nhưng đứng cạnh hắn, cô cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều tỏa hơi nóng, như là cảm nhận được lời kêu gọi đầy sức quyến rũ của hắn.

Mị lực? Cô âm thầm cảm thấy mồ hôi lạnh đang rơi, hoài nghi mình vì áp lực lớn nên xuất hiện chứng vọng tưởng.

“Cô hiện tại đang giở trò gì vậy?” Đồ Phu không khách khí chất vấn.

Trong bóng tối, hai con mắt sáng tỏ, so với ánh trăng còn sáng hơn.

“Giở trò gì là gì? Tôi mệt mỏi gần chết, không có tâm trạng chơi trò đố đèn với anh đâu.” Hơn nữa, Tết Nguyên Tiêu cũng đã qua lâu rồi.

Note: đố đèn là một trò chơi truyền thống vào dịp Tết Nguyên Tiêu của Trung Quốc, mọi người sẽ dán câu đố lên đèn và giải đố chúng. (hình như thế )

Đồ Tỉ Phu thừa nhận hắn thật sự mỗi ngày đều quan sát cẩn thận nhất cử nhất động của cô. Biết rằng cô ngoài thói quen phạt học sinh viết khẩu hiệu khích lệ tinh thần, chạy ở bãi tập, làm việc vặt thay cô….còn chịu khó dạy đạo đức phẩm chất cho học sinh, dĩ nhiên bao gồm cả việc cô buổi tối mỗi ngày giữ học sinh ở lại học phụ đạo.

Hắn hiểu rất rõ Từ Đông Thanh, việc làm không công, không mục đích, nữ hung thần như cô nhất định không làm, chắc chắn cô có mưu ma chước quỷ gì đấy.

Đồ Phu thật sự không kiềm chế được, cần phải hỏi mọi chuyện rõ ràng, hắn sải chân bước đến, nhẹ nhõm đuổi theo Từ Đông Thanh đã tự ý dời đi từ lúc nào.

“Cô muốn làm gì?” hắn như cái đuôi cứ theo sau cô.

“Trở về nhà!” Từ Đông Thanh nhẫn nại đến cực hạn, nhân cơ hội bộc phát cơn tức giận. “Anh muốn làm gì?”

“Muốn xem xem cuộc sống của cô thế nào.” Hắn thoải mái, da mặt dày yêu cầu như đó là chuyện dĩ nhiên. “Thân là Chủ tịch, tôi có nghĩa vụ phải quan tâm đến đời sống sinh hoạt hằng ngày của giáo viên.”

“Anh từ Chủ tịch trở thành người giám sát rồi hả?” cô cười khẩy hỏi.

“Vừa đúng lúc tối nay tôi không có cuộc hẹn nào, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Đồ Phu giọng điệu rất ra dáng mẫu mực.

Nhắc tới cuộc hẹn? Từ Đông Thanh đột nhiên nhớ tới âm thanh không thể dịu dàng hơn được nữa, giống như người phụ nữ hoàn mỹ đó được một bàn tay khéo kéo của bác sĩ tạo ra vậy.

Mấy ngày trước, Từ Đông Thanh không cẩn thận bắt gặp một mỹ nhân trong phòng làm việc của Đồ Phu. Người phụ nữ ấy khí chất thanh cao, nhã nhặn khiến một người cũng được coi là người đẹp như cô cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục thừa nhận, vẻ đẹp khác xa cô một trời một vực.

Rõ ràng cô nên thức thời mà tránh né, nhưng cô cố tình không quan tâm, nhìn hai người đánh mắt đưa tình, động tác thân mật, cô đố kị, hận không nhào vào ngăn cản hai người đang dính vào nhau.

Không sai, cô ghen tị tên ghê tởm này có thể gọi mưa gọi gió, có cả tiền cả mỹ nhân, mà cô chỉ có thể đáng thương nghe hắn chỉ bảo, làm chân chạy vặt của hắn?

Cô căm giận, nghiến răng nghiến lợi bất bình, nhưng lòng tự tôn không cho phép cô phơi bày bộ mặt đau thương. Từ Đông Thanh rốt cuộc quyết định đối đầu với hắn, dù sao từ xưa cuộc chiến giữa nam và nữ cũng chưa từng được bỏ dở.

“Lúc nào thì kết hôn?” Từ Đông Thanh nói những lời này với mục đích giải trí chứ không phải là quan tâm.

“Sắp rồi.” Đồ Phu vui vẻ nói.

Không biết vì sao, Từ Đông Thanh có lẽ đói quá nên dạ dày tiết ra một lượng a-xít lớn, bắt đầu ăn mòn thành dạ dày, toàn bộ ghen tuông xông vào từng lỗ chân lông, ngay cả cô cũng thấy được vị chua.

“Tôi muốn đi về.” Từ Đông Thanh ngăn mình tiếp tục nghĩ, bất cứ lúc nào dạ dày cũng sẽ bị thủng, nghiêng đầu đi về phía cổng trường, không muốn để ý đến hắn.

Từ Đông Thanh thuê phòng cách trường chỉ gần hai phút đi bộ, nhà sáu tầng đã hai mươi năm xây dựng, không có thang máy hiện đại, tất cả đều phải dựa vào hai chân để thiêu đốt mỡ.

Trong đầu cô đang tính toán làm thế nào để đuổi khách không mời mà đến, cửa chính của nhà trọ đã ngay trước mắt.

Cô nghiêm mặt đứng trước cửa nhà trọ truyền thống, chuẩn bị ngả bài với hắn.

“Thế nào, không dám mời tôi lên sao? Chẳng nhẽ là cuộc sống, sinh hoạt quá tệ, sợ tôi phát hiện ra cô đang ở trong chuồng heo sao?”

Lời nói ác độc của hắn làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

“Hoan nghênh anh đến, để tôi chiêu đãi anh ly nước tiêu độc, dọn sạch đầu lưỡi sắc bén.

Nụ cười với lúm má đồng tiền của Từ Đông Thanh tươi tắn như hoa, cô quyết định dù chỉ còn một cơn tức cuối cũng phải trải qua với hắn.

Từ Đông Thanh dùng mười phần năng lực chiến đấu, xoay người mở cửa chính, leo lên cầu thang âm u, bắt đầu thấy hả hê vì nghĩ hắn nhất định sẽ đụng đầu phải cái cầu thang âm u thấp tè.

Quả nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng đụng đầu, hắn rên lên một tiếng, lay động như Châu Phi bị đụng độ vậy.

Quay đầu lại, cô chỉ thấy Đồ Phu thân hình cao lớn ở trong cầu thang vừa hẹp vừa âm u thực sự không thích hợp, hơn nữa còn nhếch nhác vì trên đỉnh đầu hắn mắc đầy mạng nhện.

Từ Đông Thanh nghĩ cô nên cảm ơn hắn đã dọn dẹp toàn bộ mạng nhện trên trần nhà trọ.

“Anh không bị chấn thương sọ não chứ?” cô âm thầm cười trộm, giả vờ tốt bụng hỏi han nhưng thực ra thì như đang nguyền rủa.

“Kết cấu nhà trọ căn bản không thích hợp.” Đồ Tỉ Phu sờ trán oán trách, hoài nghi mình có bị vỡ đầu hay không.

“Đại thiếu gia như anh chắc không biết xã hội giờ đang khó khăn.” Từ Đông Thanh cười lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục đi lên.

Thắng lợi nhỏ lần này khiến bước chân Từ Đông Thanh vô cùng nhẹ nhõm mà leo lên tầng sáu.

Mở khóa, cô vô tư mở cửa phòng ra khiến Đồ Phu thấy rõ ràng phòng cô chẳng những không phải là chuồng heo mà còn gọn gàng sạch sẽ đến nỗi có thể tham gia cuộc thi vệ sinh sạch sẽ.

“Đây là chỗ cô ở sao?” Hắn không mời mà vào, nghênh ngang đi vào phòng khách của cô.

Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nghi ngờ hắn có thể chưa bao giờ hiểu được thế nào gọi là lịch sự.

Đồ Tỉ Phu giống như một thiếu gia gia đình giàu có lần đầu tiên bước vào trong nhà của dân thường, vẻ mặt tấm tắc hiếu kì nhìn đông ngó tây, nhận ra với mỗi người không phải ai cũng có căn nhà nguy nga lộng lẫy đáng ngưỡng mộ.

Giống như kẻ lắm tiền Đồ Phu, Từ Đông Thanh phỏng đoán toa-lét nhà hắn còn lớn hơn phòng khách nhà cô, nói không chừng nhà hắn dùng tiền buộc thành cái lau nhà kéo trên đất, còn có thể may thành khăn trải bàn.(chị nói gì mà kinh khủng thế ^^ )

So với cuộc sống bình thường của cô, không sở hữu bất động sản, ngay cả căn phòng cũ kĩ thuê ở ngoài cũng đã ba ngàn NDT một tháng,ăn ở hay cái gì tiết kiệm được đều phải tiết kiệm quả thật rất khác biệt.

Cô là thường dân, hắn là người có gia thế hiển hách, ra đời đã là thiếu gia nhà giàu miệng ngậm thìa vàng, căn bản là hai thế giới khác nhau.

Không biết vì sao, Từ Đông Thanh cảm thấy mất mát, giống như có hai bàn tay vô hình siết chặt cổ khiến cô không thể thở nổi.

“Tôi cho là nhà cô có rất nhiều tiền.” đây là kết luận hắn rút ra được sau nửa ngày quan sát.

Trong phòng quả thật rất gọn gàng, không có đồ vật gì lẫn lộn cả, từ cửa có thể nhìn thấy bồn rửa chén không có lấy một cái bát bẩn nào, càng không có một con gián nào…

Chỉ là phong này thực sự rất nhỏ, theo tính toán của hắn thì không vượt quá tám thước, bên trong bao gồm cả phòng khách, một gian phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm, bên trong là những dụng cụ rẻ bèo, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa.

Nghề nghiệp kiến trúc Đài Loan là sáng tạo nên những công trình độc đáo, nhưng thiết kế như vậy chỉ để cho một người dùng, không có tính khả thi trong việc khi người đó lập gia đình.

“Cảm ơn đã coi trọng, nhưng tôi cũng chi là một kẻ nghèo khổ mà thôi.” Không biết vì sao lúc nói câu này, Từ Đông Thanh có cảm giác trong lòng như có gai đâm.

“Nhưng cô trước kia học ở trung học Quý tộc cơ mà.”

Ai cũng có thể hiểu được bây giờ hắn đang nghi vấn. Nhưng với một người không chịu yếu thế trước mặt người khác, lòng tự trọng cao ngút nhưTừ Đông Thanh, việc phơi bày chuyện xấu trong nhà, không che đậy tính tham lam thực sự là một chuyện không dễ dàng gì. Huống gì cô với hắn là kẻ thù không đội trời chung, cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi để rơi nhược điểm của mình vào tay đối phương, nhưng nhìn vào tình hình thực tế cô quyết định nói.

“Mẹ tôi muốn tôi đi câu một ông con rể là rùa vàng, cho nên đã vay tiền đầu tư cho tôi vào học trong trường quý tộc.” Từ Đông Thanh không để ý nói.

Đồ Tỉ Phu nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cô như muốn từ trong mắt cô tìm ra tính chân thật của những lời này.

Cô vội vã trốn tránh ánh mắt khai thác câu trả lời của hắn, cũng lười tiếp hắn, ôm sách vở lên bàn ăn, kiểm tra toàn bộ các túi ni-lon xem xem có gói mì ăn liền nào để quên còn lót cái bụng đang đói meo của mình.

Sự xuất hiện của hắn đồng thời mang vận rủi đến cho cô, trong phòng của cô ngoài mấy ổ bánh mì nướng đã mốc meo, mấy bịch quà ăn vặt thì cái gì cũng không có.

“Cô đang tìm cái gì vậy?”

Đồ Tỉ Phu đề phòng nhìn cô, nghi ngờ vị nữ hung thần đang tìm vũ khí để tấn công hắn.(haha. Hài quá. Anh thật bá đạo trên từng hạt gạo ^o^ )

“Thức ăn.” Cô không cam tâm tình nguyện trả lời.

“Tôi không đói bụng.” hắn tự mình đa tình nói.

“Tôi đói.” Cô tức giận liếc hắn một cái, trực tiếp nằm sấp co quắp trên ghế sofa, chờ hắn tự động cút đi.

“Cô đói bụng?” Hắn nhìn đồng hồ, sắp chín giờ. Hắn biết khẩu vị của cô rất dọa người, nhưng hiện tại ăn khuya có sớm quá không.

“Tôi còn chưa ăn bữa tối.” Từ Đông Thanh quả thật bị vẻ mặt khinh bỉ của hắn làm cho tức chết.

Cô như con cún mệt mỏi, đã vì “gia sản tư nhân” nhà hắn mà cúc cung tận tụy, hắn lại làm ra vẻ như không biết, thật là đáng ghét.

Nhìn hơi thở mong manh giống như sắp chết đói đến nơi của cô, Đồ Tỉ Phu trong nháy mắt động lòng trắc ẩn.

“Tôi xuống dưới một chút, sẽ về ngay.” Đồ Phu đột nhiên xoay người ra ngoài.

Từ Đông Thanh gần như nhảy dựng lên, theo sát bờ mông khiêu gợi của hắn, tính toán khi hắn vừa ra ngoài sẽ lập tức khóa cửa.

“Đừng đóng cửa.” đang vô cùng hả hê tính toán, bóng dáng cao lớn của Đồ Phu đã đến gần cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nghiêm túc căn dặn.

Hắn nói đừng đóng cửa, cô sẽ nghe theo lời hắn sao? Cô chính là chủ nhân căn nhà mà?

Tức giận nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cầu thang hẹp, cô ngay tức khắc có thể khóa cửa, nhưng cuối cùng vẫn muốn để vậy, cất chìa khóa.

Mặc dù hận không thể ngay lập tức đóng cửa, hơn nữa, có đến mấy cái khóa nhưng cô bỗng nghĩ tới những cơ bắp sánh ngang Arnold (đã dẫn. là một võ sĩ quyền anh  ), nếu cô đóng cửa, hắn nhất định phá cửa để vào.

Cô là người rất giỏi tính toán, tuyệt đối không vì chuyện ham vui, không chịu thua thiệt người mà phải bồi thường một cánh cửa cho chủ nhà.

Chỉ là cô sẽ chịu khuất phục một chút, cô không có ngốc đến nỗi ngoan ngoãn đứng chờ hắn ở cửa, thay hắn làm con chó nhỏ canh cửa đâu.

Thật sự không hiểu hắn đang giở trò gì, Từ Đông Thanh cũng lười đoán, giả bộ như hắn chưa từng xuất hiện, nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ phòng tắm thổi vào khiến hai hàm răng cô không ngừng run lên, may mà có nước nóng, cô cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần sau một ngày dài mệt mỏi, chỉ có cái bụng vẫn đang réo lên ùng ục.

Từ Đông Thanh lấy hai trăm bài kiểm tra ở trên bàn ăn phê chữa, cố gắng không nghĩ tới cơn đói, chỉ có trời mới biết, bây giờ ngay cả sức đi bộ cô cũng không có.

Từ Đông Thanh đói bụng đến nỗi chân tay như nhũn ra, đang định cất tập bài kiểm tra, lên giường sớm một chút để quên đi một ngày bi thảm của mình, không ngờ hắn lại quay lại.

Hắn vừa vào cửa, cô như con chó đói bụng mấy ngày, ngửi thấy mùi thơm tuyệt vời của thức ăn.

Hắn đi mua thức ăn?

Nhất thời, ánh mắt của cô sáng choang, nước miếng cứ tuôn ra như vòi nước không van, hại cô thảm hại nuốt nước miếng, thèm thuồng dõi theo hai túi đựng đầy thức ăn trong tay hắn.

“Đây là gì vậy?” cô nghe được âm giọng nói hưng phấn run rẩy của mình.

“Thức ăn. Không phải cô còn chưa ăn cơm tối hay sao?” hắn nói xong rồi xách thức ăn đến cái bàn ăn đơn sơ của cô.

Dõi theo bóng lưng bận rộn của hắn trước bàn ăn, cô cảm thấy hắn giờ này như thiên sứ cứu khổ cứu nạn.

“Anh mua cho tôi ăn sao?” cơn đói làm giảm khả năng suy nghĩ của mình, cô trở nên ngốc nghếch như không có đầu óc.

“Thế cô nghĩ thế nào?” Đồ Tỉ Phu quay đầu, vừa bực mình vừa buồn cười liếc cô.

Bình thường nhìn cô khôn ranh, ngay cả một chút tiện nghi cũng cố chiếm, bây giờ lại ngớ ngẩn như đứa bé ba tuổi.

Từ Đông Thanh hai tay nắm chặt, cả người vì kích động khẽ run.

Đó. Hắn lại đáng ghét rồi!

Hắn nhất định là tên ác ma được quỷ satan phái tới mê hoặc cô, biết rõ bọn họ từ trước đến giờ như nước với lửa, hắn lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy buộc cô phải đầu hàng.

Từ Đông Thanh biết mình phải duy trì ý chí không khuất phục, không được để mất tình cảm ít ỏi, nhưng ánh mắt cô như hai cái đèn pha cực lớn, cứ chăm chú nhìn vào bàn thức ăn mùi thơm mê người.

Đó! Cô ngửi thấy mùi mì thịt bò, ruột táo, canh cải xanh, còn có bánh rán vị hành nữa.

Nước miếng không kịp nuốt, theo khóe miệng chảy xuống.

Cô dùng tay chùi chùi cằm, suy nghĩ hỗn loạn, bị thử thách ý chí, sắp bước vào trình độ tẩu hỏa nhập ma.

Quản anh ta, con khỉ gió đấy!

Từ Đông Thanh nắm chặt nắm tay, cặp mắt đỏ ngầu, đói khát nhìn chằm chằm thức ăn, dù sao chính hắn cam tâm tình nguyện đưa thức ăn đến miệng cô, hào phóng cho cô hưởng lợi, cô khách khí với hắn làm gì kia chứ?!

Cô vì hắn mà lao tâm lao lực, ăn một ít cũng không quá đáng!

Không nói hai lời, cô lập tức vọt tới ngồi xuống cạnh bàn, nhanh chóng cầm đũa lên, nhét từng ngụm từng ngụm mì thịt bò vào miệng.

Mùi mì thịt bò nồng nặc trôi vào cổ họng khiến Từ Đông Thanh cảm động nhắm mắt lại, hưởng thụ thức ăn đi vào thực quản, yên vị ở dạ dày, cảm giác thật tuyệt.

Cô căn bản không có thời gian nói chuyện, từng miếng từng ngụm như sợ chậm một bước toàn bộ thức ăn sẽ biến mất.

Ăn xong mì thịt bò, uống một ngụm canh, cô vẫn chưa thỏa mãn cầm một tay bánh rán hành lên gặm, một tay cầm cốc trà sữa trân châu uống. Dĩ nhiên là canh rau với mấy món ăn nhẹ cô càng không bỏ qua, nhét tất cả vào trong bụng.

Ngồi nhìn dáng ăn như con quỷ chết đói của cô, Đồ Tỉ Phu khóe miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười.

Dáng ăn như vậy không giống bất cứ người phụ nữ nào khác, chỉ sợ sẽ làm cho khẩu vị của hắn thay đổi, nhưng kì lạ ở chỗ cô vô cùng thẳng thắn, vả lại còn làm cho người khác luôn vui vẻ – xúc động lòng người.

Nuốt ngụm trà sữa trân châu cuối cùng, Từ Đông Thanh vỗ vỗ cái bụng căng tròn, nấc cục một cái vẻ thỏa mãn, kinh ngạc vì khả năng tính toán của Đồ Phu vừa vặn với sức ăn của cô.

Nhưng hai chữ “cảm ơn” cô bất luận thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng khó nói.

Cảm kích, rồi cảm động, tâm trạng mâu thuẫn khiến Từ Đông Thanh chỉ có thể dùng phương thức quen thuộc để biểu đạt.

“Tôi ăn no rồi, anh có thể về.” Cô cố ý thô lỗ đuổi khách.

Đồ Tỉ Phu khẽ mỉm cười, cũng không cãi lại, chỉ là theo lời đứng dậy. ngoan ngoãn chuẩn bị ra cửa.

Không ngờ hắn lại vô cùng phối hợp. trong thời gian ngắn cô ngây ngẩn cả người, vô thức đi theo sau hắn, đưa hắn ra cửa.

“Đúng rồi….”

Gần đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại.

Máu trong người toàn bộ dồn đến dạ dày ăn no của cô – trợ giúp tiêu hóa khoảng chừng ba phần thức ăn, đầu óc cô hoảng hốt, không để ý cả người đụng vào lồng ngực của hắn.

“Cẩn thận!” duỗi bàn tay gọn gàng ôm lấy cô, trong nháy mắt hai thân thể tiếp xúc nhau, cảm thấy trong người có dòng điện ba mươi vôn đang chạy qua.

Thoáng chốc, Từ Đông Thanh bị điện giật đến thất điên bát đảo, như bị sét đánh, cảm thấy tê dại khó hình dung, đầu óc mù mịt.

Bỗng nhiên đụng vào lồng ngực mềm mại và tràn ngập hương thơm, tinh thần hắn chấn động. Đồng thời Đồ Phu phát hiện cô đã tắm rửa, cả người toát ra một mùi thơm hoa nhài nhàn nhạt.

Tay Đồ Tỉ Phu bỗng nhiên như bị kẹo cao su dính chặt, không cách nào tách ra khỏi người cô.

Ngửi ngửi mùi thơm của cô, bộ ngực mềm mại khiến người anh em trong quần hắn lập tức căng cứng.

Đồ Phu chưa bao giờ biết, Từ Đông Thanh tính tình ngay thẳng, cá tính cứng rắn như con trâu lúc ôm lại ngọt ngào mềm mại như kẹo đường đến vậy.

“Tôi không sao.” Từ Đông Thanh mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng muốn thoát ra, lại phát hiện mình bị hắn ôm chặt.

“Anh…anh có thể buông tôi ra không?”

“Không buông.” Giọng hắn khàn khàn.

Từ Đông Thanh mờ mịt ngẩng đầu lên lại trùng hợp nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, cô như ngã vào hồ nước u ám, có giãy giụa, có hoảng hốt, còn có say đắm lay động lòng người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio