Từ Lạc đi rồi, đi vô cùng trực tiếp, cũng rất dứt khoát.
Nhưng hắn trước khi đi cái kia một phen, nhưng như cũ vang vọng Cổ Tông Nhân trong óc.
"Ngươi có thể cố gắng nếm thử!"
Những lời này, đối phương nói rất bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một cỗ vô cùng tin tưởng!
Điều này cũng làm cho Cổ Tông Nhân, lần thứ nhất nhìn thẳng vào khởi người thanh niên này, đúng vậy, trước kia hắn một mực không có đem hắn để vào mắt.
Dù là hắn khống chế lấy sinh tử của mình!
Bởi vì tại Cổ Tông Nhân xem ra, đây hết thảy, đều là cái kia Lam váy thiếu nữ công lao, nếu là không có thực lực kia thâm bất khả trắc Lam váy thiếu nữ, Lạc Thiên như vậy thanh niên tài tuấn, hắn một ngón tay, có thể nghiền nát một vạn cái!
Hắn không có khoa trương, dùng cảnh giới của hắn, hoàn toàn chính xác có hoàn toàn không đem Từ Lạc để vào mắt tư cách.
Về phần bị lừa, lúc ấy tuy nhiên hối hận nảy ra, nhưng Cổ Tông Nhân rất nhanh đã nghĩ thông suốt, bởi vì đối phương cảnh giới, hoàn toàn chính xác cao hơn hắn rất nhiều!
Tuy nhiên hiện tại không biết nguyên nhân gì, nhìn về phía trên rất suy yếu, nhưng một khi khôi phục, như vậy đừng nói là hắn, tựu tính toán Cổ Thiên cốc trong cường giả ra hết, sợ sợ cũng không có thể đem người ta như thế nào.
Trừ phi. . . Cổ Thiên cốc chính thức bế quan lão tổ, có thể xuất quan, can thiệp chuyện này.
Nói cách khác, bằng hắn vĩnh viễn không thể nào là cái kia Lam váy thiếu nữ đối thủ!
Cho nên, Cổ Tông Nhân sợ hãi đấy, chỉ có cái kia tên gọi là Lam tuyệt thiếu nữ đẹp mà thôi.
Nhưng ở vừa mới, đối phương vẻ mặt bình tĩnh đối với hắn nói ra câu nói kia lúc, vị này Thiên Tôn bước thứ chín đại năng, cái kia khỏa cường đại vô cùng đạo tâm, rốt cục nhịn không được run nhè nhẹ hay thoáng một phát.
"Người trẻ tuổi kia. . . Không phải vật trong ao!"
Cổ Tông Nhân nhịn không được thì thào lẩm bẩm hay một câu, sau đó than nhẹ một tiếng, xoay người lại.
Nên làm nếm thử, hắn hay là muốn nếm thử đấy!
Không có người cam tâm tình nguyện cứ như vậy bị người khống chế cả đời.
Từ Lạc đã đi ra, hắn lần nữa điều khiển lấy cái kia chiếc hai đầu đầy chiến thuyền, phá toái hư không, hướng Thiên Hoàng phương hướng mà đi.
Lúc này đây, không có gặp lại đến nhận chức gì ngăn trở, hắn thuận lợi về tới Thiên Hoàng.
Sớm đã được đến tin tức Thiên Hoàng phương diện, không kịp hỏi thăm hắn trong lúc đó biến mất vài ngày nguyên nhân, trực tiếp đem Dư Thiên Anh, Chung Cửu Ngôn, Uông Đồng cùng Lữ Địch bốn người đưa đi trị liệu.
Phía trước các loại tin tức, đã sớm truyền lại trở về, toàn bộ Thiên Hoàng cao thấp, đối với Lạc Thiên có thể nói lại có một cái nhận thức mới.
Lúc này đây, Thiên Hoàng chuẩn bị, rõ ràng không có Liệt Diễm châu bên kia đầy đủ. Có rất nhiều vấn đề, đều là đoán trước bên ngoài đấy.
Nếu không có Từ Lạc, chỉ sợ Thiên Hoàng lần này tuổi trẻ tinh anh thật sự muốn toàn quân bị diệt rồi.
Tạ Vũ Nhu cùng Tô Thiển Thiển, đã ở trước tiên, sang đây xem nhìn qua Từ Lạc.
Hai nữ đối với di tích cổ bên kia chuyện đó xảy ra, đều rất ngạc nhiên, nhưng các nàng càng hiếu kỳ đấy. . . Nhưng lại một chuyện khác.
"Ta nghe nói, mỗ người tại Tinh Xuyên Cổ Thành, nhận thức một cái cô gái tuyệt sắc?" Tạ Vũ Nhu vòng quanh Từ Lạc đi tới đi lui, vẻ mặt hiếu kỳ.
Tô Thiển Thiển ở một bên cười khẽ không nói, nhưng cái kia một đôi rõ Mị Linh động con ngươi, lại đồng dạng tại Từ Lạc trên người phiêu lai phiêu khứ đấy.
Từ Lạc cười cười, đối với Tuyết Sơ Tinh sự tình, lại không muốn nhiều lời.
Không phải hắn không đủ thẳng thắn thành khẩn, bởi vì Tuyết Sơ Tinh trong tay Thần Nữ lâu, là một cỗ tương đương lực lượng đáng sợ.
Như vậy một cổ lực lượng, vô luận rơi xuống trong tay ai, chỉ sợ đều sẽ khiến quá nhiều người ngấp nghé.
Hắn hiện tại lực lượng, cùng những cái...kia cự phách cá sấu lớn cự đầu đám bọn họ so sánh với, hay là quá yếu một ít, các loại lúc nào hắn bản thân chính thức đầy đủ cường đại, lúc kia, dù là thế nhân đều biết, Tuyết Sơ Tinh chính là của hắn nữ nhân, cũng tựu không sao cả rồi.
Bởi vì lúc kia, hắn đã có lực lượng đủ mức , có thể bảo vệ tốt Tuyết Sơ Tinh, không cho nàng đã bị bất cứ thương tổn gì.
Gặp Từ Lạc không muốn nhiều lời, Tạ Vũ Nhu cũng không có tiếp tục dây dưa, không muốn khiến cho Từ Lạc phản cảm là một phương diện, một phương diện khác, Tạ Vũ Nhu cũng không quá tin tưởng như vậy ngắn ngủi thời gian, Từ Lạc có thể cùng một cái thanh lâu nữ tử gian sẽ phát sinh cái gì.
Sau đó, Tạ Vũ Nhu có việc đi trước, Tô Thiển Thiển giữ lại.
Nàng so bất luận kẻ nào đều tinh tường, Từ Lạc lúc này đây xuất sinh nhập tử, làm như vậy là vì cái gì.
"Ngươi rốt cục có thể tự do!"
Trong mật thất, Từ Lạc một tay lấy Tô Thiển Thiển ôm vào trong ngực, sau đó cao cao giơ lên, vòng vo vài vòng.
Tô Thiển Thiển vốn là ôn nhu mà cười cười, sau đó, nước mắt như bị gảy tuyến hạt châu, đùng đùng không dứt rớt xuống.
"Tại sao khóc?" Từ Lạc có chút không rõ ràng cho lắm buông Tô Thiển Thiển.
Kết quả, Tô Thiển Thiển trực tiếp nhào vào Từ Lạc trong ngực, lên tiếng khóc lớn lên, một đôi tay, gắt gao ôm lấy Từ Lạc.
Từ Lạc than nhẹ một tiếng, đã hiểu hay Tô Thiển Thiển loại này cảm xúc.
Mặc cho ai trong cơ thể tồn tại một cái tùy thời khả năng chiếm lĩnh thân thể của mình linh hồn, chỉ sợ đều như Tô Thiển Thiển đồng dạng, thậm chí. . . Khả năng biểu hiện còn không bằng Tô Thiển Thiển bình tĩnh.
Bởi vì cái này so tử vong còn muốn khủng bố!
Chết, đối với người của thế giới này mà nói, cũng không có nghĩa là chấm dứt, mà là một loại khác bắt đầu.
Nhưng linh hồn nếu là không có rồi, tựu ý nghĩa vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, chỉ cần ngẫm lại. . . Tựu sẽ cảm thấy đó là rất đau xót một sự kiện.
Kể từ khi biết chuyện này, Tô Thiển Thiển một mực biểu hiện được đặc biệt bình tĩnh, lại để cho người hoàn toàn nhìn không ra nàng sẽ vì chuyện này lo lắng.
Mà ngay cả cùng nàng quan hệ thân mật nhất Từ Lạc, đều bị nàng cho đã lừa gạt đi, vẫn cho là nàng rất kiên cường , có thể kháng trụ loại này áp lực.
Thẳng đến lúc này, Từ Lạc mới chính thức tinh tường, chuyện này, đối với Tô Thiển Thiển mà nói, có như thế nào áp lực thật lớn.
Trong nội tâm không khỏi thở dài: mỗi người thống khổ cùng áp lực, kỳ thật chỉ có mình mới hiểu, người khác dù thế nào đã hiểu. . . Cũng đều cũng không hoàn toàn.
"Cho tới nay, ta đều rất sợ. . . Ta không sợ chết, nhưng ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi."
"Ta rất sợ hãi, mỗi ngày đều làm ác mộng, mộng thấy mình biến thành một người khác, sau đó. . ."
"Nhìn xem người kia với ngươi thân cận, với ngươi cùng một chỗ, mà ta. . . Lại chỉ có thể đứng tại một cái trong góc tối, không cách nào ngôn ngữ, không cách nào phát ra âm thanh."
"Cái loại cảm giác này. . . Thật là khủng khiếp!"
Tô Thiển Thiển tựa ở Từ Lạc trong ngực, nghe hắn cường hữu lực tim đập, nghẹn ngào nói: "Nhiều khi, ta cũng không dám ngủ, sợ làm ác mộng, sợ rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại, sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi."
"Tốt rồi, đều đi qua!" Từ Lạc vành mắt, cũng có một chút hồng, nhẹ nói nói.
Nói xong, Từ Lạc trực tiếp đem nguyên vẹn Hồn Kinh tấm bia đá lấy ra, huyền giữa không trung, bắt đầu niệm tụng khởi Hồn Kinh tấm bia đá siêu thoát quyển sách.
Trong mật thất, rất nhanh mặt tràn ngập khởi một cỗ từ bi khí tức, đem Tô Thiển Thiển thân thể hoàn toàn bao phủ lại.
Từ Lạc cả người cũng sa vào đến một loại không linh trạng thái, niệm tụng Hồn Kinh trên tấm bia đá kinh văn, đối với hắn tâm linh của mình, cũng đồng dạng là một loại tẩy lễ.
Theo Từ Lạc không ngừng niệm tụng kinh văn, Hồn Kinh trên tấm bia đá hào quang càng phát cường thịnh lên.
Lúc này thời điểm, theo Tô Thiển Thiển trong thân thể, đột nhiên thoát ra một đạo hình rồng hư ảnh!
Trên người còn thiêu đốt lên hừng hực hỏa diễm, tuy nhiên là hư ảnh, nhưng lại tản ra kinh người nóng bỏng!
Đạo này hình rồng hư ảnh cũng không lớn, chỉ có hai xích dài hơn, nhưng lại tản ra một cỗ cực kỳ cường đại khí tức, cái kia khí tức phảng phất đến tự Viễn Cổ, mang theo một loại thê lương hương vị.
Hình rồng hư ảnh tại Tô Thiển Thiển đỉnh đầu xoay quanh lấy, không ngừng tản ra cường đại khí tức, hướng Tô Thiển Thiển trên người quán chú đi qua.
Bởi vì không có cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì, Từ Lạc cũng không có đi ngăn cản.
Đã qua thật lâu, thẳng đến hình rồng hư ảnh trở nên càng thêm ảm đạm, ngọn lửa kia nhan sắc, cũng trở thành nhạt hay rất nhiều, cơ hồ muốn biến mất tại trong hư không, nó mới đình chỉ hướng Tô Thiển Thiển trong thân thể quán chú khí tức.
"Cảm ơn các ngươi!"
Hình rồng hư ảnh mở miệng, thanh âm như là đến từ từ cổ chí kim, thê lương vô cùng.
Từ Lạc trong nội tâm thầm nghĩ: cái này. . . Mới thật sự là thượng cổ Hỏa Long ah!
"Cảm ơn ngươi trợ giúp ta, lại để cho ta được đến hiểu rõ thoát, ta rốt cục. . . Có thể trở về quy đến của ta chủng tộc, đi tìm thân nhân của ta rồi!"
"Đã quá nhiều năm! Chúng ta đợi ngày hôm nay, cũng đợi quá lâu quá lâu!"
"Bất quá. . . Rốt cuộc đã tới rồi. . . Cái này giải thoát một ngày!"
"Cũng cảm tạ tiểu cô nương này, những năm này nàng chỗ thừa nhận áp lực, thay ta nói với nàng một tiếng, thực xin lỗi, không chiếm được giải thoát cùng siêu thoát ta, là cái ác ma, nhưng hiện tại ta. . . Khôi phục bổn nguyên ý thức, thay ta hướng nàng xin lỗi."
"Những...này Long khí tức, xem như của ta một chút tâm ý!"
"Từ Lạc. . . Lại một lần nữa. . . Cám ơn ngươi!"
Cái này đầu Hỏa Long thần hồn, đối với Từ Lạc có thể nói xa so với bình thường người hiểu thêm nữa....
"Có thể có được cái này song doanh:cả hai cùng có lợi kết quả, ngươi công lao hàng đầu!"
"Ngươi là một cái vĩ đại người, có một khỏa vĩ đại linh hồn, sẽ có một ngày, ta tin tưởng, chúng ta còn có thể gặp lại đấy!"
"Gặp lại rồi!"
Hỏa Long hư ảnh tại trong mật thất, dần dần biến mất.
Từ Lạc phất phất tay: "Gặp lại!"
Giờ này khắc này, đã không cần nhiều lời, Hỏa Long thần hồn, đã nhận được giải thoát, hơn nữa siêu thoát, nó đi về phía hay nó có lẽ đi địa phương.
Đối với nơi này, nó sẽ không có bất kỳ lưu luyến!
Đây là một đầu thượng thời cổ đại vĩ đại sinh linh, tuy nhiên thần trí mơ hồ thời điểm, từng làm ra qua tổn thương Tô Thiển Thiển cử động, nhưng một khi khôi phục thần trí, lập tức đình chỉ cái loại này cách làm.
Nói cách khác, tựu tính toán Từ Lạc tìm được Hồn Kinh nửa phần trên, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên, tại ở sâu trong nội tâm, Từ Lạc còn là phi thường bội phục cái này đầu vĩ đại Viễn Cổ sinh linh đấy.
Tô Thiển Thiển khoanh chân ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng Từ Lạc biết rõ, nàng không có gặp nguy hiểm, chỉ là tại tiêu hóa những cái...kia Long khí tức!
Tuy nhiên Hỏa Long thần hồn không có nói thẳng những cái...kia Long khí tức sẽ mang lại cho Tô Thiển Thiển như thế nào chỗ tốt, nhưng Từ Lạc lại biết, Tô Thiển Thiển tuyệt đối sẽ lấy được chỗ ích không nhỏ!
"Vậy cũng là. . . Khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua) đi à nha!" Từ Lạc nhẹ nói nói, sau đó đứng người lên, đã đi ra mật thất, hắn biết rõ, Tô Thiển Thiển còn cần thời gian rất lâu, để tiêu hóa những...này thu hoạch.
Sau khi đi ra, Từ Lạc phát hiện bên ngoài đúng là vào lúc giữa trưa.
Rừng rực ánh mặt trời, tràn ngập cả phiến thiên địa, bầu trời một mảnh xanh thẳm.
Từ Lạc thật dài thở ra một hơi, có loại lòng dạ khoáng đạt cảm giác.
Cho tới nay vất vả trả giá, rốt cục. . . Đã nhận được thu hoạch, hắn đang thủ hộ người, rốt cục đã lấy được tự do.
Hết thảy tất cả, tại thời khắc này, đều biến thành đáng giá.
Xa xa, bay tới một chiếc chiến thuyền, Từ Lạc trong con ngươi, hào quang lóe lên, hắn nhận ra, đây là giáo chủ chiến thuyền!
"Tây Hạ Châu thi đấu. . . Cũng rốt cục muốn tới phút cuối cùng a?"
Từ Lạc nhẹ nói nói.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: