"Mà lại để cho cái kia hai tên phản đồ sợ hãi kiếm ý, lại là người trẻ tuổi này phát ra tới đấy. . . Cái này cái này cái này, cái này cũng thật bất khả tư nghị điểm!"
Tuyết Điêu nói xong, còn nhịn không được cao thấp dò xét Từ Lạc, trong con ngươi tràn ngập không dám tin.
Lời này cho dù là Từ Lạc tự ngươi nói đi ra, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không dễ dàng tin tưởng, có thể một bên có Ngạo Tà Vân làm chứng, Liên Y chẳng những tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa nói chuyện trật tự rõ ràng, không nhanh không chậm êm tai nói tới, lại để cho người không thể không tin!
"Thật là. . . Thật là đáng sợ!" Tuyết Điêu thì thào lẩm bẩm nói, đến bây giờ, nàng như trước có chút không dám tin tưởng.
Vượn Tuyết cùng Tuyết Lang cùng với Tuyết Hồ ba vị chiến tướng tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Từ Lạc, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một cái khủng bố quái vật, đáy mắt tất cả đều hiện lên kiêng kị chi sắc.
Đồng thời đã ở may mắn, may mắn như vậy một cái khủng bố Nhân tộc thanh niên, là theo chân bọn họ cùng một nhóm. . . Không phải đứng tại mặt đối lập đấy.
Nói cách khác, chỉ cần một đạo kiếm khí, chỉ sợ ở đây những...này cường giả, một cái đều không thừa nổi!
Từ Lạc nhưng thật ra là có chút không có ý tứ đấy, nhưng lại không phản bác, hắn hiểu được Liên Y nói như vậy dụng tâm.
Nguyên nhân rất đơn giản, cái kia chính là, Từ Lạc tuy nhiên cứu được Ngạo Tà Vân vị này băng hoàng thái tử, nhưng cùng hắn cũng không có quá sâu giao tình.
Tuy nhiên Băng Lăng Tiên Tử trong thân thể chảy xuôi theo Băng Hoàng huyết mạch, nhưng thời khắc mấu chốt, Ngạo Tà Vân những...này sinh linh có thể hay không cho nàng mặt mũi, vẫn còn lưỡng thuyết chi gian (*tình hình hên xui).
Chớ nói chi là Từ Lạc cùng Băng Lăng Tiên Tử quan hệ trong đó. . . Cũng không có nhiều rất quen!
Cái này. . . Mới là Liên Y chính thức lo lắng địa phương.
Vạn nhất những...này băng tuyết sinh linh, thèm thuồng Từ Lạc trên người chí bảo, sinh ra ác ý, cái kia Từ Lạc chỗ gặp phải áp lực, đã có thể tương đương khủng bố rồi!
Bây giờ nhìn đi lên rất tốt đẹp, nhưng lại có ai có thể bảo chứng. . . Chuyện như vậy sẽ không phát sinh đâu này?
Tiền tài động nhân tâm, huống chi Từ Lạc trong tay chỗ nắm giữ những...này chí bảo, căn vốn cũng không phải là tiền tài có thể so với đấy!
Một kiện Đại Tôn pháp khí, tựu đầy đủ lại để cho một gã Thánh tôn cảnh giới đỉnh cấp cường giả liều lĩnh rồi!
Chớ nói chi là ở đây không có đồ đần, Từ Lạc có thể trấn áp Đại Tôn pháp khí, đỉnh đầu lại há có thể không có những thứ khác bảo vật?
Kể từ đó, tại đây chút ít băng tuyết sinh linh trong mắt, Từ Lạc quả thực tựu là cái toàn thân kim quang lóng lánh di động bảo khố!
Có một số việc, nếu có thể tránh cho, hay là tận lực tránh cho thì tốt hơn.
Liên Y từ nhỏ tựu sinh trưởng ở thế tục hào phú đại tộc, cùng loại loại này thấy hơi tiền nổi máu tham sát nhân đoạt bảo sự tình nghe qua vô số cũng đã gặp vô số càng là tự mình xử lý qua không biết bao nhiêu kiện.
Bởi vậy, đối mặt khả năng phát sinh một sự tình, nàng đều là chuẩn bị theo căn nguyên lên, liền đem hắn véo mất!
Tại Liên Y xem ra, những cuộc sống này tại Băng Tuyết Thế Giới trong sinh linh, cũng là một chi cường đại chiến lực, nếu là có thể đưa bọn chúng thu phục chiếm được tự nhiên tốt nhất, nếu không thể, cũng muốn bảo trì rất sâu tình hữu nghị.
Như vậy, mới có thể cho Từ Lạc mang đến lớn nhất chỗ tốt!
Cái này. . . Tựu là Từ Lạc chính thức hiền thê!
Cũng là Từ Lạc bất cứ chuyện gì cũng sẽ không gạt Liên Y nguyên nhân chỗ.
Những...này Băng Tuyết Thế Giới trong các sinh linh tuy nhiên đều sống rồi vô số năm, nhưng bọn hắn lòng dạ, cùng Liên Y so với, thật sự đơn thuần tựu như cái thế giới này đồng dạng. . . Khiết hoàn mỹ.
"Thật không nghĩ tới, thái tử lại có thể kết giao đến ngài như vậy một vị cường đại bằng hữu, thật sự là Băng Hoàng nhất mạch chuyện may mắn!" Thật lâu, phục hồi tinh thần lại Tuyết Hồ, dùng tay phủ sờ lên cằm thượng trắng bóng chòm râu, cảm khái nói.
"Đúng vậy, có như vậy một vị bằng hữu tương trợ, lo gì không thể diệt đi Băng Giao Vương cùng Tuyết Mãng vậy đối với phản đồ?" Tuyết Lang tựa hồ cũng thập phần hưng phấn.
Tuyết Điêu một đôi xinh đẹp con ngươi rơi vào Từ Lạc trên người, bỗng nhiên mở miệng nói ra: "Cường đại như vậy kiếm ý, ngươi muốn thi triển đi ra. . . Chỉ sợ cũng cũng không dễ dàng a?"
Liên Y tâm lập tức treo lên, nhưng trên mặt lại không có lộ ra nửa điểm khác thường, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Từ Lạc.
Từ Lạc cũng đồng dạng mỉm cười, ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại tại Tuyết Điêu cái kia Trương vô cùng mịn màng trên mặt, nói ra: "Đích thật là không rất dễ dàng, bất quá. . . Tại trong lúc nguy cấp, chắc có lẽ không lại để cho người thất vọng đấy."
Từ Lạc những lời này nói rất xảo diệu, sẽ không để cho người thất vọng, người là ai vậy này? Là chính bản thân hắn. . . Hay là chỉ Tuyết Điêu bọn hắn?
Vậy thì muốn xem Tuyết Điêu chính mình như thế nào lý giải rồi, nếu là nàng trong lòng còn có ý đồ xấu, cái kia những lời này, sẽ uy hiếp đến nàng.
Lúc nào là trong lúc nguy cấp? Tự nhiên là tánh mạng đã bị uy hiếp thời điểm!
Như vậy một đạo kiếm ý, không có bất kỳ sinh linh nguyện ý đối mặt.
Tuyết Điêu tự hỏi thực lực không bằng Băng Giao Vương, liền Băng Giao Vương đều đã bị trọng thương, nàng có thể so Băng Giao Vương cường đại hơn sao?
Nếu là nàng không có tồn bất luận cái gì ý đồ xấu, cái kia Từ Lạc lời nói này, cũng đem cho nàng lớn nhất an toàn bảo đảm.
Chỉ cần cùng Từ Lạc đi cùng một chỗ, gặp được nguy hiểm thời điểm, còn có một loại bảo vệ tánh mạng thủ đoạn!
Tuyết Điêu thật sâu nhìn thoáng qua Từ Lạc, nàng đột nhiên cảm thấy, nhân tộc này thanh niên càng ngày càng thuận mắt, chẳng những thực lực cường đại, hơn nữa thông minh này. . . Vậy mà cũng như thế trác tuyệt.
"Thượng thiên thật sự là không công bình, Nhân tộc quả thực tựu là thượng thiên sủng nhi!" Tuyết Điêu nhịn không được tại trong lòng lẩm bẩm rồi một câu.
Nàng giờ phút này đã hiểu, muốn trông cậy vào Từ Lạc trực tiếp đi băng chi thành tiêu diệt Băng Giao Vương cùng Tuyết Mãng Chiến Vương, là chuyện không thể nào.
Muốn một lần nữa đoạt lại Băng Hoàng vị, còn muốn bàn bạc kỹ hơn.
Chẳng những Tuyết Điêu đã minh bạch, Tuyết Hồ cũng nghe rõ, vị này thập đại chiến tướng một trong, nguyên vốn là cái trí giả, đã nhiều năm như vậy, trải qua nhiều như vậy biến cố, chỉ số thông minh trở nên rất cao.
Cho nên, Từ Lạc nói xong câu đó về sau, Tuyết Hồ lập tức ngăn trở còn muốn nói điều gì Tuyết Lang cùng Vượn Tuyết hai vị chiến tướng.
Sau đó cười ha hả đối với Từ Lạc nói ra: "Có công tử những lời này, chúng ta cứ yên tâm nhiều hơn, về sau trong lúc nguy cấp, cũng không cần lo lắng sinh tử vấn đề!"
Ngạo Tà Vân tuy nhiên các loại kinh nghiệm cũng không nhiều, từ nhỏ tựu bị phong ấn, nhưng đến một lần trong trí nhớ của hắn, có được Băng Hoàng lưu cho trí nhớ của hắn truyền thừa, thứ hai. . . Trong thân thể của hắn, đồng dạng cũng chảy xuôi theo một nhóm người tộc huyết mạch!
Cho nên, luận thông minh, hắn không thua ở bất luận kẻ nào.
Nhìn xem Từ Lạc cười nói: "Nắm chắc bài là tốt rồi, nói không chừng có thiên chúng ta giết trở về, còn muốn nhờ lực lượng của ngươi đây này!"
Từ Lạc gật gật đầu: "Định không chối từ!"
"Vậy cũng nói định rồi! Ta tưởng thật ah!" Ngạo Tà Vân nhìn xem Từ Lạc.
Từ Lạc nhận thức thực gật đầu: "Một lời đã định!"
Lúc này thời điểm, Tuyết Hồ nhìn xem Ngạo Tà Vân hỏi: "Điện hạ, chẳng lẽ chúng ta phải ly khai cái này Băng Tuyết Thế Giới sao?"
Tuyết Lang chiến tướng cùng Vượn Tuyết chiến tướng đều có chút khẩn trương nhìn xem Ngạo Tà Vân, theo bọn hắn nghĩ, thái tử đã trở về, lại có cường đại như vậy nhân loại giúp đỡ, như vậy, đả đảo Băng Giao Vương, tiêu diệt Tuyết Mãng Chiến Vương, căn bản không phải vấn đề.
Một lần nữa đoạt lại Băng Hoàng vị, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Như thế nào bây giờ nhìn lại, thái tử tựa hồ có muốn rời khỏi Băng Tuyết Thế Giới ý định, mà Tuyết Điêu cùng Tuyết Hồ hai cái, tựa hồ cũng biết thái tử ý định.
Ngạo Tà Vân gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ta muốn tạm thời ly khai cái thế giới này, mang theo các ngươi cùng đi, trước kia Băng Giao Vương không có đối với các ngươi động thủ, thứ nhất là muốn ngăn chặn mặt khác Băng Tuyết Thế Giới sinh linh khẩu, miễn cho lại để cho người nói nó đuổi tận giết tuyệt; cái này thứ hai. . . Là vì ta cùng phụ hoàng ta, đều không có bất kỳ tin tức!"
"Hôm nay ta đã trở về, Băng Giao Vương chỉ cần không chết, tựu tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi."
Tuyết Hồ gật gật đầu: "Đúng vậy, cho nên lần này đi ra, ta mang lên rồi sở hữu tất cả tộc nhân."
Tuyết Lang cũng nói: "Ta cũng đem tộc nhân đều mang đi ra rồi!"
Tuyết Điêu có chút khổ sở mà nói: "Tộc nhân của ta ở bên trong, có một bộ phận không muốn ly khai nhiều thế hệ sinh tồn cố thổ, giữ lại, hi vọng chúng đều có thể bình an."
Vượn Tuyết chiến tướng thở dài một tiếng: "Vượn Tuyết nhất tộc sở hữu tất cả thành viên, ta cũng đã mang đi ra, chỉ là ngay từ đầu, ta còn tưởng rằng là muốn cùng Băng Giao Vương dốc sức liều mạng đây này."
Từ Lạc vừa cười vừa nói: "Sẽ có một ngày như vậy đấy!"
Ngạo Tà Vân cũng nhận thức thực gật đầu, đứng tại tuyết sơn chi đỉnh, cái kia Trương non nớt trên mặt, tràn ngập vẻ nghiêm túc: "Thân là Băng Hoàng chi tử, ta thề, một ngày kia, ta nhất định sẽ dẫn mọi người giết hồi trở lại Băng Tuyết Thế Giới, tự tay đem Băng Giao Vương đầu lâu cắt lấy!"
Lúc này đây, Tuyết Điêu, Tuyết Lang, Tuyết Hồ cùng Vượn Tuyết bốn đại chiến đem, ngay ngắn hướng quỳ một gối xuống tại Ngạo Tà Vân trước mặt, mắt hàm dòng nước mắt nóng, lớn tiếng thề: "Nguyện thề sống chết đi theo thái tử điện hạ!"
Oanh!
Phía dưới bốn đại chủng tộc, ngay ngắn hướng phát ra rung trời gào thét.
Bọn hắn trọn vẹn chờ đợi hai mươi vạn năm, các loại đấy, tựu là Băng Hoàng nhất tộc trở về, dẫn đầu chúng. . . Tái hiện ngày xưa vinh quang!
Giờ khắc này, toàn bộ Băng Tuyết Thế Giới khí tức, đều phải biến đổi!
Đang tại tàn phá không chịu nổi băng trong hoàng cung xem xét Băng Giao Vương thương thế Tuyết Mãng Chiến Vương, cái kia Trương lạnh như băng trên mặt, lộ ra một vòng không thể ngăn chặn phẫn nộ, phát ra một tiếng sắc nhọn đến cực điểm gào thét: "Các ngươi đều đáng chết!"
Phanh!
Băng chi thành trên không, truyền đến một tiếng khủng bố âm bạo!
Tuyết Mãng Chiến Vương tiếng gầm gừ, lập tức mang tất cả rồi toàn bộ Băng Tuyết Thế Giới!
Thanh âm rơi vào tay mấy vạn dặm bên ngoài cái này tòa tuyết sơn tại đây, lại khiến cho cái này tòa tuyết sơn đại diện tích tuyết lở, không biết tích lũy bao nhiêu vạn năm tuyết đọng, ầm ầm sụp xuống, hình thành một mảnh tuyết triều, mang theo vô cùng khủng bố uy thế, hướng về phía dưới bốn đại chủng tộc phóng đi.
Bốn đại chủng tộc những...này sinh linh, tất cả đều bị cái kia một tiếng gào thét rống được cháng váng đầu não trướng, lập tức lấy sẽ bị tuyết lở cho đánh lên.
Cái này nếu như bị đánh lên, tựu tính toán thực lực của bọn nó đều đạt tới Thiên Tôn cảnh giới, cũng sẽ xuất hiện phạm vi lớn chết tổn thương.
Chớ nói chi là những...này sinh linh chính giữa tuyệt đại đa số, đều là Chí Tôn cảnh giới. . .
Bốn đại chiến đem sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Ngạo Tà Vân càng là cắn chặt môi dưới, trong con ngươi cơ hồ muốn toát ra ánh lửa.
Trong lúc nguy cấp, Từ Lạc trực tiếp lăng không mà lên, tế ra Liệt Thiên phiến, hướng phía cái này phiến tuyết lở dùng sức một cái. . .
Ông. . . ! ! !
Trong thiên địa, phát ra một tiếng kỳ dị vù vù, một cỗ đáng sợ khí tức, lập tức bạo phát đi ra.
Cái kia lập tức lấy muốn đánh lên bốn đại chủng tộc tuyết lở, trong khoảnh khắc, sụp đổ!
Ngay tại khoảng cách bốn đại chủng tộc còn có không đến một trăm dặm địa phương, không thể tưởng tượng nổi ngừng lại!
Đại lượng tuyết bạo, trực tiếp bị Liệt Thiên phiến phiến đến một phương hướng khác, đụng vào một tòa núi lớn lên, cái kia tòa núi lớn, ầm ầm toái thành bụi phấn, sau đó. . . Những...này tuyết triều, như là sóng biển giống như, lập tức mang tất cả rồi mấy ngàn dặm lớn lên cực lớn Băng Nguyên!
Đợi hết thảy bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người hoảng sợ vô cùng phát hiện, cái kia phiến nguyên bản bằng phẳng Băng Nguyên phía trên, xuất hiện một đầu hơn ngàn dặm trường, mấy trăm dặm cao cực lớn tuyết lĩnh!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: