Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

chương 289: hành động vĩ đại: bắt sở diêm vương!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cuộc cũng kết thúc.

Hai huynh đệ nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, thở hồng hộc.

"Mẹ nó, thằng nhãi này tiến bộ không ít nhỉ!" Kỷ Chú Kỷ đại thiếu hít mấy hơi lạnh, đưa tay khe khẽ vuốt vết máu ứ trên mặt mình, miệng không ngừng chửi rủa: "Không ngờ dám đánh ta? Ta là đại ca ngươi, từa xưa tới nay, huynh trưởng như cha, ngươi là đồ hỗn trướng, khi sư diệt tổ."

Lời vừa nói ra, Nhuế Bất Thông bên cạnh nhịn cười đau cả bụng: người như ngài cũng không biết xấu hổ nói tới mấy chữ huynh trưởng như cha?"

"Đánh chết thằng ranh nhà ngươi!" Kỷ Mặc Kỷ nhị thiếu gia chổng mông, quỳ rạp trên mặt đất, một tay cố gắng xoa xoa cái mông vừa bị chà đạp điên cuồng của mình, rồi lại khẽ hít một hơi lạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Kỷ Mặc, sau khi trở về gia tộc, ta sẽ bẩm báo phụ thân tất cả hành động của ngươi, từ đầu tới cuối. Để lão nhân gia định tội ngươi! Còn phải họp trưởng lão hội, thương nghị xử phạt ngươi... ôi chao...." Kỷ Chú hung tợn đếm ngón tay.

"A! Ca! Đại ca!" Kỷ Mặc lập tức khóc lóc chết đi sống lại: "Ta với ngươi là huynh đệ cùng một mẹ, tim liền với tim, máu liền với máu, xương gãy còn đau tới gân a. Ta là huynh đệ ruột của ngươi a, ngươi ngươi ngươi, ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ. Vạn nhất ngươi bẩm báo lên gia tộc, tiểu đệ ta sẽ xong rồi, ít nhất cũng bị nhốt vào hắc động ba năm..."

"Hừ hừ!" Kỷ Chú cười lạnh: "Vậy đã ăn thua gì, mà đó cũng không phải chuyện của ta!"

"Nói đi, ngươi có điều kiện gì, mới giữ bí mật cho ta?" Kỷ Mặc bi tráng ngẩng mặt lên, bộ dáng giống như chuẩn bị anh dũng hi sinh.

"Điều kiện hả... đơn giản thôi!" Kỷ Chú đắc ý nhìn Kỷ Mặc.

"Nói đi, ta tiếp nhận được hết!" Kỷ Mặc anh dũng nói, bộ dáng giống như lợn chết không sợ nước sôi.

"Chờ đến khi về gia tộc, ngươi phải đổ hết chuyện này lên người ta. Hung hăng cáo trạng ta, sau đó khiến gia tộc bãi miễn vị trí người kế thừa gia chủ của ta. Ta thay ngươi nhận tội, thế là xong." Kỷ Chú nháy nháy mắt, anh dũng hiến thân nói: "Ai bảo ta là ca ngươi chứ. Đại họa ngập trời bậc này, nếu không gánh thay huynh đệ, ta còn làm ca được sao?"

Nhuế Bất Thông vẫn bất an không yên một bên, nghe Kỷ Chú nói xong, không khỏi choáng váng....

Móa... cái này cũng gọi là điều kiện ư?

"Không!" Kỷ Mặc kích động nói: "Ai làm người đó chịu! Ta làm sao có thể để ca ca thân ái của ta gánh tội thay ta được?! Ta quyết định rồi! Cho dù phải đi Hắc Ám động, ta cũng chịu!"

"Không! Nhị đệ, ngươi còn trẻ! Hắc Ám động để ta đi thôi." Kỷ Chú thân thiết nói: "Gia tộc giao cho ngươi..."

"Không! Ca ca, ngươi là trụ cột của gia tộc!" Kỷ Mặc kiên quyết nói.

"Con mẹ nó! Ngươi có làm người thừa kế gia chủ hay không?" Kỷ Chú thở hồng hồng hét lên, trong mắt tràn đầy lửa giận uất ức, có chút dấu hiệu phát cuồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tuyệt đối không! Giết ta cũng không làm! Chém đầu ta cũng không làm!" Kỷ Mặc dõng dạc: "Cho dù ngươi quỳ xuống dập đầu, nhị công tử ta cũng không làm! Đầu có đứt, máu có thể chảy, nhưng thân này phải có tự do!"

"Oa..." Kỷ Chú phát điên lên nhào tới, hai tay bóp chặt lấy cổ Kỷ Mặc, dùng sức lay động, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi.. có làm hay không?"

Kỷ Mặc bị bóp cho lè cả lưỡi, nhưng vẫn gian nan buất khuất oai hùng, nói: "Chế... cũn... không làm!"

Nhuế Bất Thông nhìn mà choáng váng. Ở các gia tộc khác, vì vị trí gia chủ, hai huynh đệ người ta có thể đấu đá đến chết đi sống lại, tuyệt đối không nghĩ tới hai tên huynh đệ trước mắt này lại đùn đẩy cho nhau...

Nhưng nghĩ lại liền thoải mái. Nhìn hai tên gia hỏa trước mắt, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng. Để bọn họ làm gia chủ, cũng thật là làm khó người ta rồi....

Loại tình huống này, khiến Nhuế Bất Thông chỉ có thể chẹp lưỡi cảm thán: "Đây thật đúng là thiên hạ không gì không có."

"Nhị đệ, ngươi phải thương lấy ta chứ." Kỷ Chú đột nhiên vô lực buông thõng tay, khóc rống lên: "Ngươi phải thương lấy ta chứ. Ngươi xem bộ dáng ta lười nhác lôi thôi thế này, có khiếu làm gia chủ sao. Ta sắp bị phụ thân với mấy lão già kia bức đến phát điên rồi, ngày nào cũng phải học mấy cái lễ nghi chó má...."

Kỷ Mặc cũng khóc rống lên: "Đại ca, ngài nể mặt đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, tha cho ta đi. Tâm hồn ta còn non nớt, không chịu được hủy hoại như vậy, ô ô ô....."

Hai huynh đệ ôm đầu khóc rống.

Nhuế Bất Thông hoa đầu chóng mắt, rầm một cái, ngã lăn ra đất, rốt cuộc cũng không chịu nổi, dập đầu xuống đất, hai tay vái dài, lớn tiếng khóc: "Hai huynh đệ các ngươi tha cho ta đi, đáng thương ta quá, sắp xong rồi...."

Trong khi ba con hàng này còn đang diễn trò hề, Kim Mã Kỵ Sỹ đường của Đệ Ngũ Khinh Nhu đã tập hợp cao thủ, bao vây Tiếp Thiên lâu.

Cảnh Mộng Hồn tự mình dẫn đội, võ trang đầy đủ, tinh thần tập trung cao độ!

Hành dộng lần này, bắt Sở diêm vương!

Cảnh Mộng Hồn hoàn toàn tin tưởng, đây chính là hành động lớn nhất trong vài năm trở lại đây! Hành động lần này, tuyệt đối có thể ghi vào sử sách!

"Mục tiêu còn ở đây không?" Cảnh Mộng Hồn thấp giọng hỏi.

"Mục tiêu vẫn ở đây." Một vị võ tôn phụ trách theo dõi bẩm báo. Trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, cố nén hưng phân nói: "Thuộc hạ vẫn theo dõi sát sao, nhìn xuyên qua bức rèm kia, người nọ vẫn ngồi trước bàn đọc sách, tựa hồ đang nghiên cứu thứ gì đó. Không hề di động."

"Xác định?"

"Xác định!"

Cảnh Mộng Hồn yên tâm, đứng lên, hài lòng cười nói: "Nếu lần hành động này thành công, ta sẽ ghi công lớn cho ngươi!"

"Tất cả đều nghe lời vương tọa!" vị võ tôn kia vui vẻ hành lễ, chỉ cảm thấy toàn thân phiêu diêu như đằng vân giá vũ vậy.

"Các tiểu đội chú ý!" Hai mắt Cảnh Mộng Hồn lóe sáng, lăng lệ tới cực điểm, nhìn lướt qua khuôn mặt đám thuộc hạ, điềm nhiên nói: "Hành động lần này, sự tình trọng đại! Tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót! Điều này có thể ảnh hưởng tới bá nghiệp của Đại Triệu! Ảnh hưởng tới kế hoạch nhất thống thiên hạ vĩ đại của tướng gia! Rõ chưa?"

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Một vị cửu phẩm võ tôn hồ nghi hỏi.

"Không sợ nói cho các ngươi biết, người trong phòng này...." Cảnh Mộng Hồn về phía chiếc cửa sổ đó, lộ vẻ cực kỳ cố kỵ, hạ thấp giọng xuống, càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: "Chính là Sở diêm vương!"

"Sở diêm vương!" mọi người biến sắc, có người thậm chí còn không nhịn được, thốt thành tiếng.

Quá chấn động rồi! Quá bất ngờ rồi! Quá...

Không ngờ lại là Sở diêm vương! A aaaa!

Cảnh Mộng Hồn nhanh tay bịt miệng vị võ tôn sắp kêu ra thành tiếng, lập tức chát chát chát, tạt tai tới tấp, hạ thấp giọng xuống, tức giận mắng: "Con mẹ ngươi! Hô cái gì! Vạn nhất đả thảo kinh xà...."

Vị võ tông kia bị bịt miệng, đầu bị tát cho lắc sang phải đảo sáng trái, tóc tai tán loạn giống như vừa gặp phải sóng thần bão lốc. Cảnh Mộng Hồn buông tay ra, hắn liền phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu loãng và mấy cái răng. Nhưng không ngờ vẫn còn hưng phấn hỏi: "Thật sự là Sở diêm vương!"

Cảnh Mộng Hồn khinh bỉ nhìn hắn, lại nhìn sang những người khác, mắng: "Nhìn bộ dạng các ngươi đúng là không thể trọng dụng được. Chỉ là bắt một người mà thôi, đáng hưng phấn như vậy sao? Chúng ta chưa từng bắt người bao giờ à?"

Mọi người cùng gật đầu như gà mổ thóc. Nhưng vẫn không che dấu được vẻ hưng phấn trên mặt.

Sở diêm vương... Sở diêm vương đó....

Cảnh Mộng Hồn mặc dù đang chửi mắng người khác, nhưng vị vương tọa vẫn luôn bình tĩnh như băng tuyết, trấn định vĩnh hằng, cả đời từng lăn lộn trong núi đao rừng kiếm, cũng không nhịn được mà kích động tới đỏ mặt.

Đây... chính là Sở diêm vương a!

Cảnh Mộng Hồn thầm nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Chú ý! Nghe mệnh lệnh của ta!

"Có!"

"Đội một đội hai đội ba!" Thanh âm Cảnh Mộng Hồn trầm thấp, dồn dập, tràn đầy cảm giác nặng nề giống như cơn giông gió thổi trước mưa bão!

"Có!" Khí thế dâng trào.

"Phong tỏa nghiêm ngặt các đường ra! Hành động bắt đầu từ lúc này, cho dù một con chuột, cũng không được để nó chui ra!"

"Rõ!"

"Đội bốn đội năm đội sáu!"

"Có!"

"Phong tỏa nghiêm mật không trung! Cho dù là mộtcon ruồi, cũng không được để nó bay ra ngoài!"

"Rõ!"

"Đội bảy đội tám đội chín!"

"Có!"

"Thống nhất hiệp trợ!"

"Rõ!"

"Vô Thiên!"

"Có!" Âm Vô Thiên bước lên trước một bước, trong mắt tràn dầy khoái cảm trả thù Sở diêm vương, khiến cho đại ca Âm Vô Pháp của hắn tàn phế. Đây chính là huyết cừu không đội trời chung, hiện giờ, thời khắc trả thù cuối cùng cũng đã tới.

"Ngươi dẫn theo nhân mã của mình, cường công từ cửa sổ!"

"Rõ!"

"Tất cả những người còn lại, theo ta tiến vào từ cửa chính!"

"Rõ!"

Tài năng chỉ huy của Cảnh Mộng Hồn không thể không thừa nhận, chỉ trong chốc lát đã an bài thích đáng, đâu ra đấy, tất cả mọi người đều được an bài đúng chỗ!

Mọi sự đã hoàn tất!

Cảnh Mộng Hồn chỉ cảm thấy tim mình đạp thình thịch!

Tất cả mọi người đều cảm thấy tim mình đập điên cuồng! Trái tim nhảy lên kịch liệt, tựa hồ muốn phá vỡ lồng ngực! Hô hấp dồn dập giống như một đám lão xử nam mấy chục năm, giờ khắc này mới tiến vào động phòng, lại đột nhiên phát hiện thân thể tân nương kia vô cùng tuyệt vời, cứ như ngọc thể đẹp tuyệt mĩ...

Ực... có người không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực....

Tất cả mọi người đều đợi thời cơ xuất thủ, ai nấy đều chờ đợi cánh tay Cảnh Mộng Hồn vung lên.

Giờ khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại!

Bất động.

Rốt cuộc, tất cả các tiẻu đội đều vào vị trí chỉ định!

Trong mắt Cảnh Mộng Hồn đột nhiên lóe lên quang mang!

Hô hấp tất cả mọi người đột nhiên gnừng lại.

Tay phải Cảnh Mộng Hồn chậm rãi giơ lên...

Trái tim mọi người nhưu muốn nhảy lên tận cổ họng..

Ngay sau đó!

Cảnh Mộng Hồn chém mạnh tay xuống, thanh âm trầm thấp giống như nhiếp hồn mọi người, cho nên tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng choáng váng một chút...

"Hành.... động...!"

Khi nói ra hai chữ này, thanh âm Cảnh Mộng Hồn thậm chí còn có chút run rẩy.

Nhưng tất cả mọi người đều không chú ý tới vẻ kích động của Cảnh Mộng Hồn. Ngay trong khoảnh khắc Cảnh vương tọa hạ lệnh, từng đạo từng đạo nhân ảnh bắn đi như một mũi tên.

Tốc độ cực nhanh, tuyệt đối vượt qua cực hạn bình thường! Vào giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều hưng phấn đến mức đột phá!

Hành động lần này, chính là hành động hoàn mỹ nhất của Kim Mã Kỵ Sỹ đường từ khi thành lập tới nay.

Bắt Sở diêm vương.

Thân hình Cảnh Mộng Hồn lướt đi như một tia chớp, dẫn dầu tất cả mọi người, xẹt qua khoảng cách mười trượng giống như một làn khói nhẹ, hóa thành một y linh hữu hình vô chất, tiến vào Tiếp Thiên lâu!

Ngay sau đó, tựa như một làn khói nhẹ, vô thanh vô tức lướt theo cầu thang mà lên!

Xoạt xoạt xoạt...

Rốt cuộc!

Tới rồi!

Cửa phòng trước mắt đóng chặt, chính là chỗ ở của Sở diêm vương!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio