Ngạo Thế Tuyệt Trần

chương 34: rốt cuộc hắn là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rốt cuộc hắn là ai?

Cửa học viện vốn dĩ là nơi luôn náo nhiệt, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện mấy người quần áo xốc xếch, họ vốn dĩ là những người xinh đẹp tài giỏi phi thường vậy mà lúc này trên mặt lại có vài vết bẩn, thế nhưng mấy người này hình như cũng không hề để ý tới chuyện này, ánh mắt mỗi người thỉnh thoảng lại liếc về phía nam tử mặc y phục màu đỏ đang ôm cô gái tuyệt sắc trong ngực, xuất hiện ở cái địa phương nổi bật này, một màn không cân xứng như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của học viên.

"Những người này là ai vậy, chẳng lẽ có ai truyền ra tin đồn nói trong học viện Thánh Vực thu nhận mấy tên ăn xin sao?" Một giọng nói bén nhọn từ trong đám người truyền ra, lập tức kéo theo tiếng cười đùa giễu cợt của một nhóm người. Đây là âm thanh đầu tiên trong đám người, quảng trường vốn rất an tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt khác thường.

Tầm mắt mọi người ‘ Vút Vút ’ quét về phía mấy người đột nhiên xuất hiện, đám người kia vốn dĩ đang vui vẻ đùa giỡn cũng đột nhiên im bặt không dám lên tiếng, thậm chí không nén nổi tò mò trợn to hai mắt nhìn đoàn người hoàn toàn xa lạ tiến vào học viện.

"Đó không phải là các vị thiếu gia, tiểu thư của Ngũ Đại Gia Tộc sao?"

Vẫn là một giọng nói nhắc nhở truyền ra từ trong đám học viên đang chìm trong khiếp sợ: "Đúng vậy, người mặc y phục màu đỏ kia không phải chính là Sở Dạ Phong Sở thiếu gia sao?" Làm sao có thể quên được chứ? Đó chính là một loại Truyền Kỳ thật sự tồn tại đó nha, thử hỏi cả Thương Khung đại lục này, còn có công tử nhà nào dám công khai ngạo mạn mặc một bộ y phục đỏ rực như vậy chứ.

Hai câu này vừa nói ra, đám người lại sôi trào một lần nữa, nhóm người mới vừa lên tiếng cười nhạo vẫn chưa kịp thu hồi nụ cười giễu cợt trên mặt, nghe thấy hai câu này cũng không khỏi ngượng ngùng cúi đầu, phải biết rằng nếu như ngay cả thiếu gia, tiểu thư của Ngũ Đại Gia Tộc mà cũng dám xem là tên ăn xin giống như trong lời nói, vậy bọn họ chẳng phải ngay cả tên ăn xin cũng không bằng sao?

"Nhanh lên, mau đi thông báo cho Lục đạo sư!" Một người kêu lên, nhanh chân bỏ chạy.

Những người còn ở lại cũng hơi giật mình, sau đó đều không hẹn mà cùng đứng sang một bên, nhường đường cho đám người đang đi tới. Cũng không trách được, bọn họ đều là mới thoát khỏi Ma Khải Vụ Lâm, nếu không cũng sẽ không mất hình tượng như vậy, có thể trở lại cũng không phải là chuyện quá dễ dàng.

Chân mày Sở Dạ Phong thủy chung nhíu chặt lại, cũng đã hôn mê mấy ngày rồi, tại sao nàng vẫn không có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại vậy? Ôm chặt Lăng Tuyệt Trần không chút thở gấp đi vào bên trong, Lôi Hỏa theo sát ở sau lưng Sở Dạ Phong, phía sau mấy người ngoại trừ Kỳ Nhược Tuyết, Lăng Mặc Phỉ và Bắc Thần Thư Vũ ba cô gái đã quay trở lại bên ngoài, Kỳ Kiếm Vũ, Yến Nam Hiên và Băng Dật cũng theo sát ở phía sau.

Bắc Thần Hàn đứng tại chỗ, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi xuống, giống như dưới mặt đất có thứ gì đó hấp dẫn tầm mắt của hắn. Sở đại ca, vốn là một người thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, lại có thể vì nàng mà không quan tâm tới vết bẩn trên người, vốn dĩ luôn là một người lạnh nhạt như vậy, nhưng lại có thể vì nàng mà trở nên lo lắng như vậy, vì nàng cái gì hắn cũng có thể không để ý tới, là lúc trước hắn đã bỏ lỡ quá nhiều, hay là cho tới bây giờ hắn đã không còn cơ hội nữa rồi! Yến Nam hiên, Kỳ Kiếm Vũ, bình thường đều là người hay cười cợt, vậy mà chỉ Lăng Tuyệt Trần bị thương lại có thể bỏ qua việc giữ chừng mực, có thể trở nên nghĩa bất dung từ, trên người nàng rốt cuộc có cái gì có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều người như vậy.

Khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, nhưng suy nghĩ dưới đáy lòng đã sớm xoay chuyển trăm vòng, dùng sức nắm chặt tay ở dưới tay áo, khẽ mím môi, lúc ngước mắt lên ánh mắt đã trở nên trấn tĩnh, trong suốt giống như không hề có bất kỳ tạp chất nào cả, cất bước đuổi theo bước chân của bọn họ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

"Lục đạo sư, lục đạo sư ••••••" một học viên chống tay vào khung cửa, tay kia đè ngực xuống há miệng thở mạnh, ngực phập phồng dữ dội, giờ khắc này, hắn đã quên mất tính tình xảo quyệt của Lục đạo sư, cũng đã không còn để ý tới lễ phép là cái gì nữa rồi.

Thánh nữ, Thánh nữ, để trở thành Thánh nữ vấn đề mấu chốt nhất chính là ở chỗ •••••• Lục đạo sư vốn dĩ đang một mình ngồi trầm tư ở ghế chủ vị, lúc ngày nghe thấy tiếng gọi liền cau mày rõ ràng là rất không vui, ngẩng đầu nhìn nam tử không có một chút hình tượng gì cả mở miệng hỏi: "Chuyện gì?" Giọng nói lạnh lẽo không hề có tình cảm, không hề giống như lúc đối diện với Lăng Tuyệt Trần là cái loại vẻ mặt... hòa ái dễ gần kia, những lời này vừa dứt, ánh mắt liền trở nên sắc bén giống như đang ám chỉ ‘ ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng, nếu không ta nhất định sẽ khiến cho ngươi hối hận! ’.

Nam học viên kia nghe vậy, lập tức sợ hãi rùng mình một cái, ngay sau đó mới nhớ tới mình đang muốn làm cái gì, vội vàng ổn định lại bước chân sau đó đi vào: "Lục đạo sư, bọn họ, bọn họ đã trở lại!"

"Bọn họ? Người nào vậy?" Lục đạo sư cau mày, thái độ càng lạnh lùng thêm mấy phần, phải biết rằng nãy giờ hắn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Nguyệt Ma Giaó, vừa mới nghĩ đến một vấn đều cực kỳ quan trọng, tự nhiên lại bị cắt đứt, có trời mới biết trong lòng hắn đã gấp đến mức nào rồi.

"Sở thiếu gia, các thiếu gia tiểu thư đi Ma Khải Vụ Lâm rèn luyện kinh nghiệm đều đã trở về!" Hít một hơi thật sâu, nam học viên kia cuối cùng cũng có thể truyền đạt đầy đủ ý tứ mình muốn nói.

Nghe vậy, Lục đạo sư đột nhiên vỗ cái bàn một cái dứt khoát đứng lên, hai chân nam học viên khẽ run rẩy, đồng thời hai chân cũng trở nên vô lực ngã ngồi trên mặt đất, gãi gãi đầu, âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ mình lại làm sai rồi sao?

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, nơi này đã không còn bóng dáng của Lục đạo sư nữa rồi, cả căn phòng trống không chỉ còn lại một người, chính là hắn.

Lục đạo sư hấp tấp chạy ra ngoài, mà Sở Dạ Phong vốn dĩ cũng đang nôn nóng không chờ nổi nữa vội vàng ôm Lăng Tuyệt Trần chạy vào bên trong, cứ như thế ngay tại cửa ra vào của học viện liền xảy ra một chuyện rất hiển nhiên, hai người bọn họ cứ như vậy liền va vào nhau.

"Tất cả đều tránh ra cho ta!" Sở Dạ Phong không thèm ngẩng đầu, ngay lúc va vào bóng người kia thì hắn đã nhanh chóng xoay người, cẩn thận che chở cho người đang hôn mê trong ngực, đây là lần đầu tiên trong đời hắn giận dữ mở miệng trách mắng người khác.

"Người nào vậy, đi đường mà như không có mắt vậy à?" Lục đạo sư giơ tay che trán của mình, không nhịn được nổi nóng mở miệng mắng to, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện đó chính là Sở Dạ Phong!

Nhưng mà, hai mắt vừa dời xuống dưới, lại nhìn thấy sắc mặt Lăng Tuyệt Trần đã tái nhợt đang nằm ở trong ngực của hắn, nét mặt già nua lập tức trầm xuống, nhìn bộ dáng Sở Dạ Phong lo lắng như thế, hắn chỉ có thể âm thầm nhíu mày một cái: "Lôi Hỏa!" Vừa mới nhìn thấy Lôi Hỏa lọt vào trong tầm mắt, hắn liền không kiềm chế được giận dữ trong lòng.

Lôi Hỏa vừa mới bước vào cửa học viện thì đã bị một tiếng hét giận dữ của Lục đạo sư dọa cho giật mình, nâng tay vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Lục đạo sư, ta vẫn còn trẻ, không có bị nghễnh ngãng!" Nói xong còn làm bộ móc móc lỗ tai, nhưng khóe mắt lại liên tục liếc về phía Lăng Tuyệt Trần đang nằm trong ngực Sở Dạ Phong.

"Ái chà, tên tiểu tử thối nhà ngươi, bây giờ là người đang mập mờ ám chỉ nói cho ta biết là ta đã già rồi đúng không?" Lục đạo sư lập tức giận đến đỏ mặt tía tai, giận dữ chỉ vào vẻ mặt vô tội của Lôi Hỏa.

Lôi Hỏa hậm hực sờ sờ mũi, bĩu môi không thèm trả lời. Nhìn tia lửa điện giữa Lục đạo sư và Lôi Hỏa, Sở Dạ Phong khẽ cau mày, ôm Lăng tuyệt Trần đi vòng qua hai người trực tiếp tiến vào trong nội thất.

"Tuổi trẻ thì có tính là cái gì? Người nào mà không từng trải qua tuổi trẻ? Lão già họ Lục, lão chưa từng trải qua sao? Thiệt là."

Lúc này một giọng nói cợt nhả không nghiêm túc từ ngoài sâu truyền đến, không cần nghĩ, cả học viện này dám gọi Lục đạo sư như vậy đoán chừng cũng chỉ có duy nhất một người. Chỉ thấy một nam tử mềm mại mặc y phục bằng gấm màu xanh biếc tựa người vào một bên cổng vòm của học viện, ánh mắt kiêu khích không ngừng trêu tức Lục đạo sư đang đỏ mặt, nói xong còn lắc lắc đầu giống như cảm thấy rất đáng tiếc.

"Được rồi, mau đi vào xem qua Lăng Tuyệt Trần một chút đi!" Bắc Thần Hàn vừa đúng lúc chạy tới liền đi vòng qua Yến Nam Hiên và Kỳ Kiếm Vũ đang đứng xem kịch vui ở ngoài cửa học viện, nhìn hai người kia mắt lớn trừng mắt nhỏ hắn không nhịn được nhíu chặt lông mày.

Băng Dật theo sát phía sau, đứng ở bên cạnh Lục đạo sư: "Lục đạo sư, hay là người đi xem Lăng Tuyệt Trần một chút đi, thương tích của nàng hình như không nhẹ!" E rằng đây chính là câu nói dài nhất mà Băng Dật từng nói qua, hắn thật sự cảm thấy có chút nhức đầu, hai người này quả thật là còn ầm ĩ hơn cả mấy người thân thích trong nhà hắn nữa!

"Thế nào, tiểu Tuyệt Trần bị thương sao?" Mộ Dung Tư thu hồi nụ cười thoải mái trên mặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc khác thường.

Lúc này, Yến Nam Hiên mới tiến lên gật đầu nói: "Dạ, bởi vì nàng sử dụng Huyền Khí vượt quá giới hạn, khiến cho Huyền Khí còn sót lại trong cơ thể nàng xảy ra tranh chấp, vì thế mà khiến cho nội lực cắn trả!" Yến Nam Hiên nhíu chặt lông mày, hắn tuyệt đối không nói sai.

"Cái gì?"

"Nội lực cắn trả!"

Lục đạo sư và Mộ Dung Tư đồng thời kêu lên, bọn họ đều là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ việc nội lực cắn trả có bao nhiêu nguy hiểm.

Lục đạo sư và Mộ Dung Tư nhìn nhau, trong lòng hét to một tiếng ‘ không tốt ’! Vội vàng chạy nhanh vào bên trong.

Vừa vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy Sở Dạ Phong đang ngồi ở một bên mép giường, nắm chặt bàn tay Lăng Tuyệt Trần ở trong tay, vẻ mặt chuyên tâm nhìn nàng chằm chằm không dời, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ một động tĩnh nhỏ nào đó.

"Ngươi ••••••" Hai mắt của Lục đạo sư trợn to, bọn họ chẳng qua cũng chỉ đi Ma Khải Vụ Lâm một chuyến thôi mà, không đến nỗi phát triển nhanh như vậy chứ!

"Là ta!" Giọng nói của Sở Dạ Phong khàn khàn, cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng có chút không cam lòng tràn đầy yêu thương luyến tiếc.

Là ta!

Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại biểu lộ rõ ràng thân phận của hắn, chính là muốn nói cho Lục đạo sư —— Lục Thanh Phong không cần phải khẩn trương như vậy.

Lục Thanh Phong nghe vậy, lập tức hướng Mộ Dung Tư trao đổi ánh mắt, Mộ Dung Tư hiểu ý liền gật đầu, xoay người đi tới gần cửa sau đó nhốt một đám người đang vô cùng lo lắng ở bên ngoài.

"Tình trạng của nàng thật sự nghiêm trọng sao?" Ánh mắt của Lục Thanh Phong lóe lên, lông mày hắn nhướng cao rồi lại nhíu chặt lại.

Sở Dạ Phong lắc đầu: "Không có việc gì, nàng chỉ là bởi vì •••••• cho nên mới liên tục rơi vào trạng thái hôn mê!" Nếu như chú ý lắng nghe một chút, còn có thể nghe thấy được giọng nói của hắn đang run rẩy.

"Ngươi, đã hiểu rõ nguyên do, đúng không?" Mộ Dung Tư hơi cau mày, nhìn Lăng Tuyệt Trần hôn mê bất tỉnh đang nằm ở trên giường, trong lòng không khỏi sinh ra một tia áy náy.

Sở Dạ Phong gật đầu, giờ khắc này hắn đã không còn là hắn của ngày thường nữa, giờ khắc này tâm trạng hắn có đau buồn, có nặng nề và còn có sự mê luyến không cách nào dứt bỏ, đúng vậy, hắn đã hiểu rõ nguyên do, nếu không lúc ở Ma Khải Vụ Lâm làm sao có thể để cho một mình Lăng Tuyệt Trần ra tay chứ?

Lục Thanh Phong khẽ thở dài một tiếng, tiến lên vỗ vỗ bả vai của Sở Dạ Phong: "Ngươi không cần tự trách như vậy, cũng chỉ vì ••••••" Ánh mắt gia nua giống như đã nhìn thấu khoảng thời gian bi thương kia.

"Vì bá tánh thiên hạ!" Sở Dạ Phong rất tự nhiên nói tiếp lời của Lục Thanh Phong, sau đó lắc đầu cười khổ: "Chỉ vì cái gọi là bá tánh thiên hạ, chúng ta cứ ích kỷ quyết định cuộc đời của nàng như vậy sao, chỉ vì cái gọi là bá tánh thiên hạ, ta có thể tàn nhẫn tước đoạt tất cả mọi thứ của nàng như vậy sao, vì cái gọi là bá tánh thiên hạ, ta lại có thể lừa gạt nàng mấy chục vạn năm, vì cái gọi là bá tánh thiên hạ, ngay cả tình cảm của nàng ta cũng có thể bóp chết ••••••" Sở Dạ Phong vuốt ve gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng, chậm rãi nói từng câu một, thế nhưng khóe mắt đã có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, trượt qua chiếc cằm thon gọn cương nghị của hắn, rơi vào lòng bàn tay đang xiết chặt của hai người.

Lục Thanh Phong nhất thời cứng họng, không biết nên nói cái gì cho phải! Hắn nói rất đúng, tất cả mọi thứ, đều đã được sắp xếp xong xuôi, đối với nàng, bọn họ quả thật đã nợ nàng.

"Thật xin lỗi, tất cả đều là vì ••••••" Ánh mắt của Mộ Dung Tư hơi chùng xuống không nói tiếp, chỉ yên lặng ngồi suy nghĩ ở một bên, thật ra thì hắn cũng rất áy náy, cũng bởi vì sai lầm của hắn, cho nên mới tạo thành oan nghiệt mấy chục vạn năm, kiếp này cuối cùng nàng cũng đã luân hồi, đây cũng là cơ hội sống sót cuồi cùng của vùng đất đại lục này.

"Không thể trách người được!" Sở Dạ Phong khẽ lắc đầu, là ma hay là thần, thì trong lòng mỗi người đều có quyền được lựa chọn.

"Mọi người đều biết, Thánh nữ một khi có tình cảm, sẽ không còn là Thánh nữ nữa." Lục Thanh Phong cũng cau mày, làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, đây chính là cách tự an ủi hữu hiệu nhất mà hắn thường dùng.

Ánh mắt của Sở Dạ Phong lóe lên, giống như đang tự lẩm bẩm, lại giống như đang ám chỉ điều gì đó: "Đúng vậy, Thánh nữ, thật là buồn cười, Thánh nữ tại sao nhất định phải là nàng!" Một tay không ngừng vuốt nhẹ qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng tràn đầy nụ cười tự giễu, cười đến mức như vậy thật sự khiến cho người ta đau lòng.

Lục Thanh Phong và Mộ Dung Tư liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao đành thở dài, vỗ vỗ bả vai của Sở Dạ Phong: "Đều đã quyết định, cũng đã chuẩn bị mấy chục vạn năm, hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa rồi!" Năm đó cũng đã quyết định mọi chuyện rồi, bây giờ làm sao có thể đổi ý chứ.

"Ta hiểu rõ, nếu như không có khởi đầu, ta cũng sẽ không gặp nàng cũng sẽ không yêu nàng, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ khởi đầu, không có khởi đầu chúng ta cũng chưa chắc sẽ gặp nhau!" Sở Dạ Phong mỉm cười tự giễu, nhưng nếu như kết cục nhất định là như vậy, hắn tình nguyện lựa chọn những cái nếu như, tình nguyện chưa từng gặp, cũng không hy vọng nhìn thấy nàng bị thương như thế này.

"Đợi một lát nữa nàng sẽ tỉnh lại thôi, ngươi cứ ở đây đợi nàng vậy!" Sắc mặt Mộ Dung Tư đã không còn vẻ cợt nhả giống như lúc trước, ngược lại vẻ mặt còn giống như nhiễm phải một tầng u buồn, có lẽ đây chính là nội tâm chân thật luôn bị che giấu ở dưới đáy lòng.

Sở Dạ Phong gật đầu không đáp, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm chặt không buông, nếu như thời gian có thể dừng lại, nếu như tất cả mọi thứ đều có thể dừng lại, thật là tốt biết bao, chỉ là trong cái thế giới này không có nếu như.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio