Ngày Gió Nhẹ

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay, là ngày khám bệnh định kỳ hằng tháng của bà Cao. Như mọi lần, bà đợi ở phòng chờ để đến lượt. Mặc dù sức khỏe đã cải thiện rất nhiều nhưng Lam Vân vẫn muốn bà đến khám vì đôi khi bà vẫn bị chóng mặt và hoa mắt.

– Hôm nay, hình như có một bác sĩ trẻ vừa chuyển về. Nghe nói ở tận thành phố W đó… – Các bà, các cô ngồi chờ khám bệnh đang bàn tán xôn xao về vị bác sĩ trẻ nào đó.

– Thế à? Cô gặp ở đâu? – Một bà dì lớn tuổi hỏi người phụ nữ bên cạnh.

– Thì vừa nãy thôi, đi ngang phòng khám khoa…

Chỉ còn một người nữa là đến lượt bà. Lam Vân đã chạy đi mua nước cho mẹ. Bà cũng đã quen thứ tự làm việc ở đây nên có thể một mình ngồi đợi.

– Xin mời số tiếp theo! – Giọng cô y tá vọng từ trong phòng ra.

Bà Cao vội vã bước vào. Bác sĩ đang đeo khẩu trang, mắt nhìn vào hồ sơ bệnh án của bà và nhanh chóng đứng lên kéo ghế cho bà ngồi. Cử chỉ nhỏ này khiến bà rất vui lòng. Có lẽ đây là vị bác sĩ trẻ mà mấy bà cô ngoài kia vừa nói.

– Cháu chào bác Cao! – Nói xong vị bác sĩ bỏ khẩu trang đeo mặt ra.

– Bạch Phong! – Bà Cao sửng sốt nhìn anh.

– Lâu quá không gặp bác. Để cháu khám cho bác! – Bạch Phong ân cần kiểm tra sức khỏe, hoàn toàn không tỏ thái độ gì với bà.

Lúc này, bà chỉ hy vọng Lam Vân không xuất hiện đột ngột. Bà không muốn con trai gặp Bạch Phong. Bà Cao không biết vì sao mà Bạch Phong lại tìm được nơi ở của hai mẹ con bà lại còn xin về bệnh viện quê mùa này làm việc. Lòng bà ngổn ngang trăm mối, không nghe rõ bên tai Bạch Phong đang hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mình.

– Bác Cao, bác có nghe cháu hỏi không? – Bạch Phong giục bà quay trở lại hiện thực

– À… bác sĩ hỏi gì?

May mắn là suốt quá trình khám, Lam Vân vẫn chưa xuất hiện. Bà đi nhận thuốc cũng là lúc thoáng thấy con trai bước vào. Bà Cao nhanh chóng gọi cậu, nhận xong thuốc lại giục con trai rời đi.

Suốt quãng đường về, Lam Vân chở mẹ phía sau chiếc xe máy cũ kỹ mà không nghe bất kỳ lời nào. Cậu ngạc nhiên hỏi mẹ.

– Hôm nay, bác sĩ khám bệnh cho mẹ có nói gì không? Con đi mua nước đông quá không kịp quay lại để nghe căn dặn.

– À… cũng không có gì. Bác sĩ bảo mẹ khỏe rồi. Chỉ cần uống thuốc hết đợt này là không cần đến khám nữa. – Bà nói dối với cậu.

– Thế mừng quá! Tý nữa về con sẽ nấu cho mẹ một bữa thật ngon nhé! Nhưng dù đã khỏe thì mỗi tháng mẹ vẫn phải đi khám. Con không muốn mẹ phải ngã bệnh đột ngột. – Cậu vui vẻ nói.

– Không cần đâu, tốn kém lắm! Mẹ biết cách giữ sức khỏe rồi. Khi nào mệt thì đến bệnh viện cũng được. – Bà từ chối ngay.

– Nhưng mà… – Lam Vân tiếp tục nói.

Cậu chưa kịp nói thêm thì đã bị bà Cao cướp lời.

– Không nhưng nhị gì hết. Mẹ tự biết sức khỏe của mình, con lấy vợ là mẹ khỏe lắm rồi. Có con dâu về nhà thì mẹ cũng không còn mệt mỏi nữa.

Nghe đến chuyện vợ con, cậu chùn lòng không ít. Mẹ vẫn không quên việc hối thục cậu lập gia đình. Tạm thời lúc này, Lam Vân không muốn nói gì thêm.

Suốt đoạn đường còn lại, hai mẹ con cũng không nói gì thêm. Khi về gần đến, cậu ghé ngay vào chợ mua những món thật ngon để tẩm bổ cho mẹ rồi cả hai nhanh chóng đến nhà.

Bà Cao giúp Lam Vân nấu ăn mà tâm hồn cứ để ở đâu. Vài lần bà cắt vào tay nhưng may mà không nghiêm trọng. Lam Vân thấy thế bảo mẹ mình cứ nghỉ ngơi, một mình cậu làm nốt công việc.

Bà ngồi ở phòng khách mà lòng ngổn ngang trăm mối. Nếu Bạch Phong đã tìm đến đây, sớm muộn gì thì anh ta cũng tìm con của bà. Bà phải làm sao để ngăn cản họ? Có lẽ bà nên hối thúc Lam Vân kết hôn với Thiện Thanh để cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với Bạch Phong. Đúng rồi! Đó là cách hay nhất. Suy nghĩ thông suốt cũng khiến tâm trạng nặng nề từ lúc gặp Bạch Phong đến giờ nhẹ đi phần nào. Bây giờ, bà nên suy nghĩ cách nào để Lam Vân cưới Thiện Thanh, bà rất thích cô gái này.

Trong bữa cơm, mẹ liên tục hỏi về tình cảm của cậu và Thiện Thanh. Sau lần gặp ấy, bọn họ vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau. Mẹ cậu đề nghị hôm nào lại mời cô ấy đến nhà chơi. Trông dáng vẻ khẩn trương và thái độ từ lúc cùng mẹ ở bệnh viện về, cậu thấy bà rất kì lạ. Không biết mẹ đã gặp chuyện gì nhưng khi cậu hỏi, bà lại không nói. Lam Vân chỉ trả lời qua loa cho xong câu chuyện và dọn dẹp chén đũa.

Khi mẹ đã yên giấc thì Bạch Phong gọi đến. Từ hôm gặp anh đến nay đã hai tháng trôi qua. Cả hai vẫn liên lạc qua lại nhưng không gặp nhau nữa. Mỗi ngày làm việc anh đều nhắn tin cho cậu và cậu cũng thế. Lam Vân lấy việc chờ đợi tin nhắn của Bạch Phong làm thú vui trong ngày và tâm trạng cậu cũng tốt lên. Đồng nghiệp ở chỗ làm nhận ra sự thay đổi này của cậu vì cứ lâu lâu lại thấy cậu mỉm cười và đỏ mặt. Người đang yêu có khác, xung quanh toàn màu hồng.

– Em ngủ chưa? – Bạch Phong hỏi.

– Em đang đi dạo. – Lam Vân trả lời.

– Trước nhà em có biển không? Em đi ngắm biển đi! – Anh đề nghị.

– À! Em đang đi ra biển đấy.

– Hôm nay, trăng và biển đẹp thật! Không khí cũng mát mẻ. – Bạch Phong nói.

– Ô! Sao anh biết? – Lam Vân hỏi.

– Vì anh đang đứng sau lưng em nè… ha… ha… ha… – Bạch Phong cười lớn.

Lam Vân quay lại thì thấy Bạch Phong đang đi về phía mình. Dưới ánh trăng huyền ảo cả người anh như bao bọc trong một luồng ánh sáng làm cho người ta có cảm giác như thiên thần vừa ngã xuống trần gian.

– Sao anh lại ở đây? – Cậu nhìn anh đầy nghi hoặc.

– Anh chuyển về làm việc ở đây rồi. Vừa đến bệnh viện làm việc sáng nay. – Bạch Phong nói.

– Sao anh không cho em biết? Vậy… sáng nay anh đã gặp mẹ em? – Lam Vân chợt nhớ ra điều bất thường ở mẹ và hỏi anh ngay.

– Đúng vậy!

Bà Cao vì sự xuất hiện của anh mà trở nên bất thường. Cậu cũng có thể xâu chuỗi lại toàn bộ hành động của mẹ mình. Điều này chứng tỏ, mẹ hoàn toàn chưa thay đổi suy nghĩ và vẫn không chấp nhận Bạch Phong.

– Anh muốn đến nhà em thường xuyên. Từ từ bước vào cuộc đời mẹ con em để bác có thể hiểu và chấp nhận tình yêu của chúng ta.

Lúc này cả hai đã ngồi trên bờ cát, Bạch Phong ôm nhẹ lấy bờ vai của cậu và chia sẻ. Việc tìm được nhà Lam Vân đối với anh không khó, nhìn qua địa chỉ ghi trên bệnh án và ghi nhớ. Sau khi tan ca, anh lập tức hỏi mọi người xung quanh là tìm được ngay.

– Nếu mẹ vẫn không chấp nhận thì làm sao? Hôm nay, mẹ lại nói về việc muốn em lấy vợ. – Lam Vân chột dạ.

– Bác sẽ chấp nhận thôi. Còn nếu em đám cưới… anh sẽ cướp chú rể. – Anh khẳng định.

– …

– Em sao thế? Không muốn bị anh cướp sao? – Anh ngạc nhiên trước sự im lặng của cậu.

– Không phải! Em chỉ lo nếu ngày đó đến chắc mẹ sẽ đau lòng lắm. Cho nên em nhất định sẽ không đám cưới. – Lam Vân kiên quyết.

Anh khẽ mỉm cười, sau gần một năm xa cách, Lam Vân của anh đã thật sự mạnh mẽ đến nỗi đã có đủ can đảm để bảo vệ tình yêu của mình. Anh phải cố gắng hơn nữa, vì tương lai của cả hai.

Anh và cậu ngồi bên nhau thêm ít lâu, đến khi gió biển khiến bờ vai Lam Vân run lên thì anh hôn nhẹ cậu và chào tạm biệt. Tình yêu sẽ là sức mạnh để đưa họ vượt qua khó khăn. Tương lai cả hai có thể hạnh phúc bên nhau đang còn ở phía trước.

~oo~

Sau ngày hôm ấy, Bạch Phong đến nhà bà Cao. Anh đi xe gắn máy xa lạ và khi đến anh mang theo vài món quà nhỏ để tặng bà. Bạch Phong bỏ lại phía sau tất cả vật chất đã gắn bó với anh suốt nhiều năm qua và cả vệ sĩ. Anh muốn bắt đầu lại từ đầu bằng chính con người thật của mình.

Bà Cao tỏ ra vô cùng khó chịu lẫn ngạc nhiên. Bà không ngờ con trai của mình lại là người chủ động tìm Bạch Phong. Nỗi thất vọng xen lẫn chút tủi thân khiến bà không kìm được nước mắt. Lam Vân cũng đã kể hết với bà và nói luôn sự thật mà cậu biết về cái chết của ba mình.

Tất nhiên bà Cao biết vì sao ông Hàn chết. Nhưng đó không phải là vấn đề. Bà không muốn con trai mình chịu khổ, không muốn cậu bị xã hội này xem thường. Còn ngày ấy, điều bà nói ra chỉ là giả dối để bằng mọi cách đưa con trai rời xa Bạch Phong. Nhưng giờ đây sự thật đã vỡ lẽ. Bà lại không cách nào ngăn cản họ.

Bạch Phong cứ đến hằng ngày, tối lại rời đi. Cứ như thế suốt nửa năm trôi qua. Bà Cao cũng nhiều lần hối thúc chuyện cưới xin nhưng lần này Lam Vân thật sự mạnh mẽ và kiên quyết không chấp nhận. Dần dần bà cũng bất lực và bỏ mặc luôn cái nhìn hiếu kì của hàng xóm.

Không ít lần người quen nhìn thấy cảnh hai chàng trai có những cử chỉ thân mật, dù không quá đáng nhưng ở nơi thôn quê thì đó lại là những hành động thật sự đáng chú ý. Họ cũng lân la hỏi bà Cao về chàng bác sĩ đẹp trai hay xuất hiện ở gia đình. Bà chỉ nói cho qua chuyện đó là anh họ của Lam Vân. Nhưng ở đây, ai lại chẳng biết gia phả nhà bà. Dòng họ của bà giờ còn ai, thật là nói dối không biết cách.

Đôi lúc, bà níu chút hy vọng có thể chia lìa họ bằng cách tìm dì Hà và nhiều lần mời Thiện Thanh đến nhà chơi. Bà hy vọng cô gái này có thể giúp bà kéo giữ con trai và nếu cô thích Lam Vân thì bà nhất định sẽ giúp cô ta chiếm lấy tình cảm của cậu. Nhưng trái với sự hy vọng của bà, Thiện Thanh lại ủng hộ bọn họ và còn không ít lần nói tốt Bạch Phong trước mặt bà. Thật không còn cách nào sao?

Nửa năm trôi qua, hình ảnh lạ lùng của gia đình bà Cao cũng đã quen dần trong mắt những người dân xung quanh. Rồi họ cũng không còn dòm ngó hay chỉ trỏ nọ kia. Cũng chẳng còn ai nói xấu sau lưng mẹ con bà nữa. Bạch Phong lại là một bác sĩ giỏi và thân thiện với bệnh nhân, nên sau hơn nửa năm làm việc ở bệnh viện, anh đã có không ít fan hâm mộ là những bà cô, chị gái trong thị trấn. Giờ đây, những ai quen biết gia đình bà Cao và cả Bạch Phong cũng đều biết về việc Bạch Phong và Lam Vân là một đôi.

Ở chỗ làm của mình, lúc đầu Lam Vân cũng không tránh được lời ra tiếng vào. Thậm chí ông chủ cũng khó chịu ra mặt và không ít lần gây khó dễ muốn cậu nghỉ việc. Lam Vân hiểu được tất cả những áp lực mà mình đang phải gánh chịu. Cậu thêm việc, tăng ca và làm tất cả những gì ông chủ giao, càng khó cậu lại càng cố gắng đến nỗi, ông chủ cũng phải thay đổi thái độ của mình. Một nhân viên tốt và nhiệt tình như cậu thì tìm được ở đâu? Không lẽ chỉ vì cậu là người đồng tính thì ông xua đuổi để rồi mất đi một nhân viên ưu tú? Ông đã thông suốt và cũng nhiều lần nói khéo với các nhân viên khác về thái độ đối với Lam Vân.

Khi biết Lam Vân đồng tính, đồng nghiệp nữ thì xa lánh cậu, đồng nghiệp nam thì hả hê nhưng cũng không dám đến gần. Ở vùng quê này, mấy ai như cậu? Họ thấy lạ lẫm và không cách nào chấp nhận. Nhưng từ sau khi ông chủ thay đổi suy nghĩ và nói giúp cậu thì bọn họ cũng đã không còn quan tâm việc cậu là đồng tính hay không?

Dần dần mấy chị em phụ nữ theo hỏi thăm cậu suốt về Bạch Phong. Ở cái thị trấn nhỏ này, Bạch Phong đã trở thành một cái tên nổi tiếng. Cậu cũng nhiệt tình chia sẻ với họ mọi thứ mà mình biết về anh, trừ những điều quái gở và biến thái của anh thì cậu tuyệt nhiên không nói ra. Vì cậu chỉ muốn giữ những điều ấy cho riêng mình. Tất nhiên, việc ngồi buôn chuyện và có tin tức độc quyền từ Lam Vân đã khiến bọn họ phổng mũi với những người khác. Điều này đã dần dần thay đổi thái độ của chị em đồng nghiệp đối với cậu. Từ từ, họ đã xem cậu là một trong số chị em của mình. Mặc dù cậu không đi mua sắm, không trang điểm… nhưng cậu lại có sự nhạy cảm đối với cái đẹp và tâm hồn thấu hiểu người khác nên đã không ít lần tư vấn cho bọn họ trong việc ăn mặc và tình yêu.

Các đồng nghiệp nam cũng vì sự thân thuộc của chị em phụ nữ và dưới sức ép như đánh chết họ nếu còn kì thị cậu thì cũng không anh nào dám trêu chọc cậu nữa. Đúng là sức mạnh của phái nữ rất đáng sợ. Cậu cũng giúp các đồng nghiệp nam không ít trong các công việc nặng nhọc. Cậu cũng biết được tình cảm của một số đôi trong công ty của mình chỉ có điều cả hai bên đều rụt rè và không biết ý đối phương ra sao. Lam Vân vô tình trở thành “bà mối” trong lòng các anh chị em đồng nghiệp. Khi họ thích ai đó, người họ tìm đến nhờ vả luôn luôn là cậu.

~oo~

Một năm lại sắp qua, gia đình bà Cao đã dần quen với sự xuất hiện của Bạch Phong. Sự chán ghét của bà cũng đã không còn gay gắt như trước. Mỗi chiều về khi thấy đến giờ cơm mà Bạch Phong chưa đến tự dưng bà bất giác hỏi Lam Vân.

– Sao nó chưa đến ăn chực à?

Khi nghe mẹ hỏi thế, cậu đã mỉm cười thật tươi và nước mắt lại lăn dài trên má. Cậu cũng không ngờ sau sóng gió bản thân mình lại trở nên yếu lòng và hay rơi lệ đến thế. Bà Cao phát hiện biểu hiện lạ của con trai.

– Sao lại khóc? Có đứa giành ăn thì thấy vui hơn à? Làm như con nít lên năm ấy. – Bà mỉa mai.

Lam Vân quẹt nước mắt và mỉm cười nhìn mẹ.

– Anh ấy bị nổ lóp xe, chắc đến trễ, mẹ ăn trước đi. Lúc nãy anh ấy vừa gọi.

– Ừ! Thôi đợi nó luôn. Khéo không có đứa giành ăn, con trai tôi lại khóc nữa.

Nói xong bà quay đi để lại cậu thì thầm như nói với chính mình.

– Cám ơn mẹ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio