Điềm Tâm lắc đầu, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
- Vậy... tớ mua cho cậu một cái mới, coi như là quà sinh nhật tặng cậu?
Thẩm Tâm khẩn trương đưa tay lau nước mắt trên mặt Điềm Tâm, nhỏ giọng nói:
- Coi như là quà sinh nhật sớm đi?
Điềm Tâm vẫn lắc đầu, cô cắn răng cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
- Tớ gọi điện thoại cho Trần Diệc Nhiên, để anh ta tới đón cậu?
Thẩm Tâm thấy bộ dạng khóc đến nước mắt không dừng của Điềm Tâm, lập tức luống cuống.
Trong trí nhớ của cô, hoặc là Điềm Tâm sẽ gào khóc một trận sau đó sẽ không sao, hoặc là khóc ra mấy giọt nước mắt to như viên đậu, sau đó cũng sẽ ổn. Nhưng mà cố gắng chịu đựng không để bản thân khóc lóc thế này, cô chưa thấy qua bao giờ. Điềm Tâm cứ dùng lực lắc đầu, tay thì lau nước mắt, rốt cuộc bị kiềm nén mà khóc lên.
- Điềm Tâm...
Thẩm Tâm vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai của cô, ánh mắt lo lắng hỏi han:
- Cậu có chuyện gì thì nói ra, đừng kìm nén sẽ bực bội đấy.
- Tớ...tớ chỉ là có chút khó chịu...
Điềm Tâm nghẹn ngào, cất tiếng đứt quãng hướng phía Thẩm Tâm nói:
- Vì cái gì thích một người khổ cực đến vậy, muốn gặp mặt anh ấy cũng không thấy. Đôi khi thật sự hâm mộ cậu và anh Tiêu, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau... Còn có, mỗi lần gửi tin nhắn cho Trần Diệc Nhiên, không nói gì khác, anh ấy nói tớ phải học thật tốt, học thật tốt, học em gái anh! Tớ đã cố gắng như vậy, còn bảo phải học tập tốt, anh ấy không thể nói chuyện khác sao! Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng không cần nghe anh ấy lải nhải học tập tốt nữa...
Thẩm Tâm lập tức đen mặt nhìn Điềm Tâm, mãi một lúc sau mới do dự hỏi:
- Vì vậy đây là cậu vui đến vui đến phát khóc sao?
- Vui em gái cậu đó!
Điềm Tâm tiếp tục chùi nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Tâm nói:
- Nhìn tớ giống như cao hứng lắm sao?
Thẩm Tâm giữ lấy bả vai của cô, nghiêm túc quan sát thật lâu, rồi gật đầu nói:
- Còn biết mắng chửi người khác, vậy hẳn là không có chuyện lớn. Tốt rồi tốt rồi, đừng khóc nữa, ngoan.
- Ngoan em gái cậu!
Điềm Tâm khịt mũi một cái, khóc trong chốc lát phiền muộn trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
- Tớ không có em gái, chỉ có em trai...
Thẩm Tâm đầu đầy vạch đen nhìn cô, cố gắng khắc chế kích động bản thân muốn đánh người.
- Cả em trai em gái nhà cậu!
Thời gian dần qua, nước mắt trên mặt Điềm Tâm đã ngừng lại, mùa xuân gió thổi lớn trên sân thượng tóc hai người bay lộn xộn không thể tả. Thẩm Tâm nhịn không được cực kỳ phẫn nộ quay sang Điềm Tâm.
- Cậu thử nói lại " em gái cậu " cho tớ xem, có tin tớ đẩy cậu từ trên này xuống không!
- Đẩy cậu... à...cái gì vậy, vừa rồi tớ có nói gì sao?
Chữ " em gái " suýt nữa đã ra khỏi miệng, liền bị cô quyết tâm nuốt trở lại trong bụng
- Được rồi, đừng khóc nữa, có lòng tốt an ủi cậu vài câu mà cậu có tinh thần rồi, khóc xấu như vậy nghĩ mãi cũng không biết Trần Diệc Nhiên ngắm trúng cậu cái gì nữa.
Thẩm Tâm bày ra bộ mặt ghét bỏ nhìn cô, rồi đưa tay vào trong túi lấy ra tờ khăn giấy, đưa cho cô:
- Cầm lấy đi, lau nước mắt nước mũi của cậu.
Thẩm Tâm đang nói, đột nhiên điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn thoáng qua dãy số sau đó nhận điện thoại, một lát sau Thẩm Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Điềm Tâm, nói:
- Thầy Từ cho gọi cậu qua phòng làm việc của thầy một chuyến.
Chương : Mười năm gian khổ học tập vì kỳ thi Đại Học
- Thầy Từ tìm tớ?
Trong nháy mắt, nước mắt Điềm Tâm ngừng chảy.
- Thầy ấy tìm tớ làm gì? Sẽ không phải là mắng tớ chứ?
- Không biết...
Thẩm Tâm lắc đầu, rồi nói tiếp với Điềm Tâm:
- Vừa rồi thầy Từ vào lớp tìm cậu, Tô Việt nói với thầy ấy là chúng ta đi vệ sinh rồi. Vì vậy, bây giờ cậu tranh thủ thời gian qua đó đi.
- Điểm tâm nhỏ...
Điềm Tâm rưng rưng nhìn Thẩm Tâm, ngữ khí buồn bã:
- Người ta không muốn đi!
- Bớt nói nhảm! Nhanh đi đi! Nếu không thầy ấy sẽ đem cậu làm gì.
Thẩm Tâm đẩy Điềm Tâm, thúc giục cô mau đi. Trên đường đi tới văn phòng thầy chủ nhiệm, lòng cô lo lắng không yên, còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói. Đợi đến khi Điềm Tâm đẩy cửa vào, sau đó hô "báo cáo" thì một thân ảnh đang đứng trước bàn làm việc thầy chủ nhiệm thu hút chú ý của cô.