“Cậu quên rồi?” Thẩm Tâm kinh ngạc nhìn cô: “Chẳng lẽ ngày nay hai người đều không nói chuyện điện thoại hay sao?”
“Có…” Điềm Tâm ngoan ngoãn kể lại: “Nhưng mỗi lần gọi điện thoại, anh ấy đều kể cho tớ nghe khi đi công tác tại Trùng Khánh có món gì ăn ngon, có nơi nào thú vị, nghe xong những thứ này tớ đều vui vẻ đến mức quên mất, sau đó mỗi lần cúp máy, mới kịp nhớ ra phải nói cho anh ấy biết tớ sắp phải đến đại học báo danh…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó lại nghĩ… Lần sau gọi điện thì nói cũng được… Sau đó, lại vẫn quên…” Điềm Tâm sờ sờ gáy, chột dạ nói.
“Cậu được lắm…” Thẩm Tâm hoàn toàn im lặng.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Trần Diệc Nhiên nhà cậu mà biết cậu tự đến trường học báo danh mà không chào không nói một tiếng nào, cậu nói xem anh ta có tức giận hay không?”
“A…”
Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, biểu cảm trên mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Đâu chỉ có tức giận thôi đâu… Đến lúc đó có khi Trần Diệc Nhiên còn có ý định muốn giết cô luôn đấy…
“Điểm tâm nhỏ, vậy làm sao bây giờ?” Trong nháy mắt, Điềm Tâm lo lắng đến mức nước mắt đầy mặt, cô lắc lắc cánh tay Thẩm Tâm, tội nghiệp nói: “Mau cứu tớ… Tớ còn chưa muốn chết… Tớ còn trẻ như vậy…”
“…” Thẩm Tâm không nghẹn lời trợn trắng mắt, rút cánh tay mình ra khỏi Điềm Tâm, sau đó gằn từng chữ một: “Tớ không có cách, cậu tự thành thật khau báo đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự nhất định sẽ bị nghiêm trị…”
“Thật sự không có cách nào hay sao?” Điềm Tâm rưng rưng nước mắt nhìn cô ấy.
“Thật sự không có cách nào…” Thẩm Tâm nhún nhún vai.
“Ha ha, anh nói này Điềm Tâm bé nhỏ, bắt đầu từ khi nào em trở nên sợ hãi Trần Diệc Nhiên vậy, không phải trước đây em còn chỉ thẳng mặt anh ta, nguyền rủa anh ta cả đời cô độc hay sao?” Lục Dật Tiêu đứng ở một bên, còn ngại mọi chuyện chưa đủ rối loạn, thoải mái nhàn nhã cười đùa trêu chọc Điềm Tâm.
“Cái này... Lúc trước... nhỏ tuổi không hiểu chuyện...” Điềm Tâm xoay đầu lại, nhìn Lục Dật Tiêu, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, sau đó hỏi: “Anh Tiêu, anh có cách gì không?”
“Hắc hắc, cách gì à...” Lục Dật Tiêu cười bí ẩn, hơi hơi cúi người xuống, nhìn đôi mắt long lanh kia của Điềm Tâm, gằn từng chữ một: “Có thì có, nhưng quan trọng là...”
“Quan trọng là gì?” Nhất thời Điềm Tâm như người chết đuối vớ được cọng rơm, tràn đầy hi vọng nhìn Lục Dật Tiêu.
“Trước tiên em thử nói vài lời dễ nghe trước đi.” Lục Dật Tiêu ngồi thẳng lên, nhìn Điềm Tâm, cười xấu xa.
“A... Anh Tiêu, anh tuyệt đối là người đẹp trai nhất trên đời này! Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, khí thế hiên ngang, nổi bật hơn người! Một cành hoa lê mà còn thắng cả hoa hải đường!!” Điềm Tâm nói không chút ngập ngừng, tuôn một tràng dài lời khen ngợi Lục Dật Tiêu.
“Ừm... Miễn cưỡng có thể chấp nhận!” Lục Dật Tiêu cười cười, đôi mắt sâu thẳm đắc ý liếc nhìn Thẩm Tâm đang đứng bên cạnh, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy em nói xem, anh đẹp trai hơn hay Trần Diệc Nhiên đẹp trai hơn?”
“Đương nhiên là...” Điềm Tâm vừa định nói ba chữ “Trần Diệc Nhiên” ra khỏi miệng, thì đầu lưỡi khẽ đảo, lời nói thốt ra đổi thành: “Đương nhiên là anh Tiêu đẹp trai hơn rồi! Ha ha... Ha ha ha...”
“Ừm!” Lục Dật Tiêu hài lòng gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ đầu Điềm Tâm: “Không tệ, anh rất hài lòng! Vậy anh sẽ nói cho em biết biện pháp mà anh nói là gì!”