Nghe Nói Em Thích Tôi

chương 119: 119: xin lỗi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỡ Nguyễn Kiến Chung ngồi xuống, cô tiếp tục những lời vừa nãy, giọng nói vì tức giận mà có chút run rẩy, “Tốt, tiêu hết rồi, được! Tôi sẽ nghĩ cách đưa cho cậu vạn, cậu mang tiền đến bệnh viện nói mọi chuyện cho rõ ràng! Thứ hai, nhất định phải nhớ rõ điều thứ hai này, tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, tôi và Ninh Chí Khiêm đã ly hôn rồi, anh ấy không phải chồng tôi, cũng không phải là anh rể cậu nữa! Từ giờ trở đi nhà chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì với anh ấy! Đối với cậu mà nói, anh ấy chính là một người xa lạ! Mà tôi sau khi học bồi dưỡng kết thúc, cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ gì nữa, nếu như cậu còn coi tôi là chị cậu, thì đừng ở bên ngoài tự cho mình là em vợ anh ấy, hoặc là lại làm ra bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ấy!”Cô nói vừa nhanh vừa vội, sau khi nói xong liền đỡ Nguyễn Kiến Chung đứng dậy, “Bố, bố với mẹ ăn cơm trước đi ạ, về phần Nguyễn Lãng…” Cô liếc nhìn em trai, “Tiếp tục quỳ ở đó.”Nguyễn Kiến Chung xua tay, “Đẻ ra thằng con bất hiếu như vậy, sao bố nuốt nổi cơm! Tranh nhi, đem điện thoại cho bố, bố gọi cho Chí Khiêm, nói xin lỗi với thằng bé, haiz, thực sự không có mặt mũi nào nói chuyện với Chí Khiêm!”“Bố, bố ăn cơm đi, chỗ Ninh Chí Khiêm thì con nói, sau này tất cả mọi chuyện đều giao cho con, mọi người không cần lo ạ.” Nguyễn Lưu Tranh nói.“Nhưng mà…nếu không xin lỗi trong lòng bố không yên tâm…” Trước sau Nguyễn Kiến Chung cho rằng do cha không dạy con, Nguyễn Lãng không có chí tiến thủ như vậy, phận làm bố như ông không thể trốn tránh trách nhiệm, bây giờ mặc dù hối hận cũng đã muộn, nhưng dù gì cũng phải gánh vác trách nhiệm.“Bố, giao cho con đi…” Nguyễn Lưu Tranh thấp giọng nói, “Dù sao… dù sao con cũng là vợ cũ của anh ấy.”Phải, cô là giao điểm giữa anh với gia đình này, xin lỗi cũng được, quyết đoán cũng tốt, đều do cô làm thôi, chỉ cần giao điểm là cô bị cắt đứt, tất cả cũng sẽ đứt…“Tranh nhi..” Nguyễn Kiến Chung không đành lòng nhìn con gái.“Bố, đi ăn cơm thôi.

Tất cả có con rồi.” Cô đỡ bố đến bên bàn ăn, điều may mắn duy nhất lúc này là, bệnh của bố không vì Nguyễn Lãng mà tái phát.Chính cô cũng không có chút khẩu vị nào, vì không muốn để bố mẹ lo lắng, nên miễn cưỡng mình ăn một chút rồi về phòng.Cô ngồi cạnh điện thoại trên đầu giường, liên tục chần chừ, có nên gọi điện thoại cho anh không.Cô nhớ lại một chút tình huống lúc chiều, quả thực anh biết chân tướng của việc này, có điều đại khái anh cũng đoán ra, nhưng anh lại không nói cho cô, xem ra lại định giấu cô tự mình giải quyết.Nhưng mà không có Nguyễn Lãng lộ diện, sao anh nói rõ được? Nếu như Liêu Kiệt chuyển khoản thì còn tốt, trực tiếp đưa mười vạn tiền mặt, nói gì cũng không thể rõ ràng được.Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không gọi cuộc điện thoại này, ngày mai đưa thẳng Nguyễn Lãng và mười vạn đến bệnh viện, cùng lúc đó, cũng nói rõ quan hệ với Ninh Chí Khiêm với bệnh viện, nói rõ quan hệ mình với Nguyễn Lãng, để bệnh viện cho rằng số tiền này hướng về phía cô, như vậy e rằng cô không thể tiếp tục học ở Bắc Nhã được nữa, nhưng mà, hy vọng có thể bảo vệ sự trong sạch của anh.Hai tay cô ôm đầu gối, ngồi ở đầu giường, trong lòng khó chịu muốn khóc, nhưng lại không khóc được.Bắt đầu từ mười bảy tuổi, anh đã là vị thần trong lòng cô, sạch sẽ thiêng liêng, không có một vết nhơ.

Suốt mấy năm trong tình yêu của cô, cô làm mọi thứ đều muốn quý trọng anh, bảo vệ anh, nhưng anh lại luôn vì cô mà gánh vác rất nhiều rất nhiều, quá khứ đã qua rồi thì cũng cho qua, nhưng hiện tại vẫn mang đến cho anh đủ loại phiền phức.Có phải cô thực sự không nên tùy tiện xuất hiện trong sinh mệnh anh không?Trước khi ly hôn, cô không cho anh được hạnh phúc; sau khi ly hôn, rời xa quê hương, còn phiền anh phải chăm sóc cho người nhà cô?Hiện tại trở về, vẫn cứ cùng anh làm việc chung ở một bệnh viện, hưởng thụ sự chiếu cố của anh.

Cô bắt đầu tự trách bản thân, kỳ thực nếu đã ly hôn với anh, thì thực sự không nên đến Bắc Nhã học bồi dưỡng, cho dù lúc đó không biết anh sẽ làm thầy mình, nhưng cùng một khoa ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, tóm lại là lại kéo lên mối quan hệ.Cô cười khổ, Lưu Tranh à, Lưu Tranh, con người luôn đem tất cả sự gặp gỡ và trùng phùng đổ cho số mệnh, nhưng số mệnh cũng có thể nắm giữ và thay đổi, Lưu Tranh, tự gây nghiệt không thể sống, nhưng còn liên lụy đến người khác là không thể tha thứ.Vì vậy bắt đầu chán ghét chính mình, nếu đã nói tạm biệt, vậy tại sao còn phải để mặc cho mình và anh gặp lại?Đêm nay, rốt cuộc cũng khó ngủ.Cô tính toán một chút số tiền trong mấy tấm thẻ.

Lúc cô ly hôn với anh, không cầm một đồng của anh, vì ba năm đều không làm việc, nên không khác gì rời đi tay trắng, ở ngoài sáu năm, nhịn ăn nhịn tiêu cũng tiết kiệm được một chút, nhưng lần trước Nguyễn Lãng đánh nhau gây rắc rối, Ninh Chí Khiêm đền bù thay nó, cô đã trả Ninh Chí Khiêm hơn nửa số tiền, bây giờ trong thẻ của cô không có mười vạn có thể dùng để trả số tiền này, nói thật, nếu như không phải mẹ đã trả đầy đủ số tiền xe, thì mỗi tháng tiền xe trả góp với cô cũng thành vấn đề.Xem ra muốn bù số tiền này, vẫn phải đụng đến tấm thẻ mẹ đưa cô.Cô vẫn chưa đi kiểm tra trong thẻ đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền, có điều, nhà họ trước kia là tứ hợp viện, lúc tự mình ở cảm thấy vừa chật vừa cũ, trong viện còn có mấy nhà nữa, nhưng khoảng thời gian đó, thực sự muốn bán đi vẫn được không ít tiền.Chủ ý đã định, sáng sớm hôm sau cô liền nói cho bố mẹ, Nguyễn Kiến Chung và Bùi Tố Phân đều rất tán thành.Trong lòng cô rất áy náy, mặc dù số tiền này Bùi Tố Phân giao cho cô, trong lòng cô luôn coi nó là tiền dưỡng lão của bố mẹ, không định đụng vào, chung quy vẫn là cô và Nguyễn Lãng không đúng, bố mẹ đến tuổi này rồi, họ là phận mà con mà còn phải cầm tiền gây rắc rối cho bố mẹ.Sau khi được bố mẹ đồng ý, cô đưa Nguyễn Lãng đi từ sớm, nghĩ đến lúc này ngân hàng còn chưa mở cửa, chỉ có thể để Nguyễn Lãng đi nói rõ tình hình trước, trưa mình mới giành thời gian đi lấy tiền chiều sẽ nộp lên.Cả đường cô đều nghiêm mặt, Nguyễn Lãng lén lút quan sát cô mấy lần, cũng không dám nói chuyện cùng cô.Sau khi cô đến bệnh viện việc đầu tiên là định đưa Nguyễn Lãng đi tìm lãnh đạo nói rõ ràng, lại không nghĩ đến, dừng xe ở bãi đỗ xe bất ngờ gặp được anh.Anh cố ý đợi, dường như biết họ sẽ đến, anh đứng dưới một gốc cây ngô đồng trơ trụi, mặc áo khoác màu xanh đen, người còn thẳng hơn cây, mặt mũi tao nhã hơn bốn mùa, nhưng, trong mắt cô bây giờ, nhìn thấy cũng chỉ là chiếc áo khoác xanh đen kia của anh làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt.Hai tay đặt trên tay lái, viền mắt khô khốc, trong tầm mắt anh dần mơ hồ.Bóng dáng mơ hồ từng bước đến gần, đi thẳng đến bên cạnh xe cô.Nguyễn Lãng ở bên cạnh cô nhỏ giọng nhắc nhở, “Chị, anh rể…không…anh ấy…bác sĩ Ninh đến rồi.Rốt cuộc thì Nguyễn Lãng cũng cho những lời cô nói tối qua vào đầu, biết đổi miệng rồi.“Ừm, chị thấy rồi.” Cô thấp giọng đáp.Mở cửa xuống xe, anh đứng bên ngoài xe, thời tiết vô cùng khô ráo rét mướt, môi anh khô nẻ bong da, màu môi cũng hơi tím, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.“Đến rồi? Đi về văn phòng trước đi, tôi đưa Nguyễn Lãng đi.” Anh nói.Điều này hoàn toàn không giống với suy nghĩ của cô!“Không, Nguyễn Lãng đi cùng em, chuyện này anh không cần lo, anh về văn phòng đi!” Cô muốn đích thân gánh chịu mọi hậu quả, chứng minh anh là người vô tội, chỉ bị cô liên lụy.“Sao tôi có thể mặc kệ được?” Anh nghiêm mặt, “Người Liệt Kiệt tố cáo là tôi, tôi có thể không quan tâm không? Nghe lời, về văn phòng đi, không cần lo gì cả, người khác hỏi em cái gì em chỉ cần nói không biết là được!”“Em không…”Mắt cô lại ướt át lần nữa, giọng nói gần như nghẹn ngào, đây là anh muốn hoàn toàn bảo vệ cô sao?“Loại chuyện này không thể tùy hứng được!” Ngay cả ngữ khí nói chuyện của anh cũng trở nên nghiêm khắc, “Em cảm thấy năng lực xử lý của tôi mạnh hơn em hay em mạnh hơn tôi? Đừng tự làm cuối cùng lại xử lý không tốt, còn để tôi phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho em!”Cô cắn môi, trong nội tâm dao động không ngừng.

Tuy rằng cô biết, trọng lượng lời nói và năng lực xử lý của cô cũng không bằng anh, việc duy nhất cô có thể làm chính là nói rõ sự thật, nhưng cô muốn dùng năng lực của bản thân mình giải quyết việc này, về phần anh nói cục diện hỗn loạn gì đó, chẳng qua chỉ là muốn khích cô thôi.“Nghe lời!” Anh lại nói, “Tôi biết suy nghĩ của em, muốn bảo vệ tôi, nhưng em lộ diện không những không thể bảo vệ tôi, mà còn kéo cả ba chúng ta vào chuyện này! Sao em lại không tin tôi chứ?”“Không phải em không tin tưởng anh…” Cô thấp giọng phản bác.“Tin tôi thì về phòng đi, nghe lời! Không nghe lời là tôi giận đó!”Bây giờ cô đâu có sợ anh giận? Huống chi, anh nói là muốn giận, nhưng ánh mắt kia lại chưa có nửa điểm bộ dạng muốn tức giận?“Được rồi, em cho tôi một chút tôn nghiêm đi, để tôi xử lý, cho tôi thời gian một ngày được không? Nếu xử lý không tốt, thì em lại ra trận, được không?” Hai tay anh nắm lấy bả vai cô.Bị anh nắm như vậy, khoảng cách bỗng nhiên gần lại, một lọn tóc trên trán cô rủ xuống, anh giơ tay ra muốn vén ra phía sau cho cô, lúc ngón tay anh sắp chạm được vào sợi tóc, cô tránh đi.“Được rồi, vậy em về văn phòng trước.” Cô xoay người rời đi, coi như muốn chạy trốn khỏi đôi tay anh đi.Lúc giờ anh đã quay lại, cô gọi một mình anh đến phòng trực ban.“Xin lỗi anh…” Đây là điều sáng sớm nay cô đã muốn nói với anh, nhưng sớm nay lại giằng co với anh nên quên mất.“Xin lỗi tôi cái gì?” Anh hỏi, chân mày vẫn bình tĩnh như thưởng lệ.“Thêm cho anh rất nhiều phiền phức…” Cô cúi đầu, trong lòng áy náy.Anh nhìn cô một lúc lâu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio