Nghi Gia Nghi Thất

chương 15: nhìn nhau trong mười giây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Dĩ Ngưng vốn muốn trả lời rằng "Hai ngày nữa sẽ gửi cho anh", đã đánh xong cả rồi lúc chuẩn bị gửi đi bên trái liền nhảy ra một tin nhắn như vậy.

Trọng điểm không phải ở ba từ kia, sinh động nhất vẫn là cái biểu tình đằng sau chữ kia.

Ngón tay Lục Dĩ Ngưng lơ lửng trên nút gửi đi mấy giây, sau đó lại lần lượt xóa đi từng từ một, chỉ trong nháy mắt cô đã lại bịa ra một lí do khác: 【Học trưởng, em không mang giấy để viết báo cáo.】

Đường Mộ Bạch: 【Không sao, cái này anh cũng mang rồi. 】

Có lẽ là cảm thấy không đủ, ngay sau đó anh lại gửi đến một biểu tình giống y hệt như câu trước.

Lục Dĩ Ngưng nháy mắt cảm thấy vô cùng mệt tim.

Một mặt cô đương nhiên muốn ở riêng với Đường Mộ Bạch hơn bất cứ ai, nhưng từ một phương diện khác mà nói, báo cáo thí nghiệm của Viện Y học cái thứ này đối với cô quá mức phức tạp, để cô viết còn không bằng để cô đi dạy lợn nái leo cây khéo còn nhanh hơn.

Lục Dĩ Ngưng ngồi tại chỗ nửa phút, không trả lời lại tin nhắn của Đường Mộ Bạch.

Buổi học đã kết thúc, lớp học vốn dĩ chỉ có mấy chục bạn học đã đi hết hơn nửa, liên tục có người đi qua bên cạnh cô, Lục Dĩ Ngưng do dự mấy giây giữa tiếp tục ở lại và đi ngay lập tức, vừa hạ quyết định quyết tâm cất sách đi, kết quả còn chưa đứng dậy, chàng trai ở hàng ghế trước đã đứng lên.

Dáng người anh rất cao, đứng trong phòng học vô cùng dễ thấy.

Lục Dĩ Ngưng thoáng nhìn bạn học nữ cách anh một lối đi vốn dĩ muốn rời khỏi nhưng lại lần nữa ngồi trở về, ngắn ngủi chỉ trong vài giây, ánh mắt nữ sinh kia thiên hồi bách chuyển không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn sóng.

Động tác cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Dĩ Ngưng liền chậm mất nửa nhịp, người kia đã dừng ở lối đi bên cạnh cô, giây tiếp theo, Lục Dĩ Ngưng thoáng thấy anh đem sách thực nghiệm đặt lên bàn, sau đó là giấy viết báo cáo màu trắng, bàn tay anh rất đẹp, ngón tay anh ấn trên sách rồi đẩy sang bên cạnh, "Ngồi vào bên trong."

"....."

Giọng nói anh vừa vang lên bên tai Lục Dĩ Ngưng nháy mắt liền cảm thấy dạy lợn nái leo cây cũng không phải là không thể.

Cô giống như bị cuốn vào giữa một cơn lốc xoáy quỷ dị, vừa đau đớn vừa hạnh phúc, nhìn chằm chằm mấy dòng chữ ở mặt trên của giấy viết báo cáo, rất nghe lời mà dời sang bên cạnh một chỗ ngồi.

Đường Mộ Bạch ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi, anh không căng thẳng và câu nệ như Lục Dĩ Ngưng, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, đem điện thoại đặt lên bàn, ngữ khí rất tùy ý: "Viết đi."

"........."

Lục Dĩ Ngưng không nhúc nhích.

Đường Mộ Bạch liếc cô một cái, "Bút cũng không mang?"

Lục Dĩ Ngưng nắm chặt cây bút trong tay, căng da đầu viết họ tên học viện và chuyên ngành lên giấy viết báo cáo.

Được mấy từ, giữa các ngón tay cô đã ra đầy mồ hôi.

Nhưng lại không có cách nào khác, nếu đã mở ra cái đầu này thì cũng chỉ có thể một đường đi vào bóng tối, Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi, mở sách thực nghiệm ra.

Sau khi mở ra, cô lại không có động tĩnh nữa.

Phía trên từng từ từng từ ngữ chuyên ngành nối tiếp nhau, tên mỗi một loại thuốc còn đều trông na ná nhau, chủ yếu nhất chính là... Lục Dĩ Ngưng quên mất cô thay Khương Nại làm là cái thí nghiệm nào rồi.

Cô liền nhìn chằm chằm vào thí nghiệm đầu tiên, nhìn xuống từng hàng từng hàng một, vô luận như thế nào cũng không hạ nổi bút.

Đường Mộ Bạch ngồi bên cạnh cô, chỉ cần nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy nửa mặt nhìn nghiêng của cô, không biết từ lúc nào đèn trong phòng học đã được bật lên, ánh đèn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cô, trắng trong sạch sẽ, để lại trên má phải một cái bóng sắc nét.

Một khuôn mặt rất xinh đẹp làm người ta thấy thích.

Có lẽ là bị cái báo cáo thực nghiệm này hành hạ đến sứt đầu mẻ trán, lông mày cô nhíu chặt, từng vòng nhẹ cắt lên đầu bút.

Khóe miệng Đường Mộ Bạch cong lên, "Xuy" một tiếng bật cười.

Sách thực nghiệm là sách anh thường dùng, hoàn toàn không giống với của Khương Nại, giấy viết báo cáo cũng là anh mang đến vốn muốn viết thí nghiệm của chính mình, chẳng qua là anh nhất thời nổi lên ý này, dù sao Lục Dĩ Ngưng cũng không nhìn ra sách có đúng hay không, tùy anh muốn làm cái gì cũng đều được.

Lục Dĩ Ngưng cũng thật sự không nhìn ra sách có đúng hay không, cô cắn bút nửa ngày kết quả một từ cũng không viết được, thay vào đó bụng lại không biết cố gắng mà kêu lên một tiếng.

Cô mím môi, quay đầu liếc trộm Đường Mộ Bạch một cái: "Học trưởng, anh không đi ăn cơm à?"

Đường Mộ Bạch nhướn mày, "Đợi em viết xong rồi ăn."

Lục Dĩ Ngưng: "........"

Vậy thì sợ rằng anh cả đời này đều không được ăn cơm nữa rồi.

Lục Dĩ Ngưng xác thực là đói rồi.

Cô lại thực sự không thể viết được, tiếp tục kéo dài thêm nữa cô đại khái sẽ đói chết trước cả Đường Mộ Bạch, cô buông bút xuống sau đó lại quay đầu nhìn đến người bên cạnh: "Học trưởng...."

Đường Mộ Bạch nhìn sang, ánh mắt anh thanh triệt trong veo, chính là cân nhắc hơn nửa phút, Lục Dĩ Ngưng nâng cao tinh thần nói: "Em không biết viết."

Dừng một chút, cô thành thật nói ra: "Em cũng không phải học Viện y học."

Đường Mộ Bạch không nói gì.

Lúc này những người dư lại trong lớp học đã không còn nhiều lắm, trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ còn có bạn học nữ kia cứ cách mấy giây lại phải nhìn về hướng này một lần, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sau khi Lục Dĩ Ngưng nói xong câu này liền nín thở ngưng thần đợi câu trả lời của anh.

Một lúc sau Đường Mộ Bạch mới "Ồ" một tiếng.

Lục Dĩ Ngưng: "..... Hết rồi?"

Đường Mộ Bạch nâng cằm một chút, "Hết rồi."

Giọng nói rơi xuống, tay anh đưa ra lấy lại sách cùng giấy viết báo cáo trước mặt Lục Dĩ Ngưng, sau đó đứng dậy: "Đi ăn cơm đi."

Vừa rồi anh đã nghe thấy tiếng bụng Lục Dĩ Ngưng kêu, tuy rằng cũng chỉ một tiếng như vậy, âm thanh cũng không lớn.

Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp phản ứng lại nhưng dư quang liếc thấy tầm mắt anh cơ hồ cố ý vô ý mà rơi xuống bụng cô một giây, tai cô nóng bừng lên, người kia không hề nhìn cô nữa, quay người ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Chưa được vài giây, sau lưng lại có giọng nói truyền đến: "Đúng rồi tiểu học muội."

Lục Dĩ Ngưng quay đầu.

Người nọ dáng cao chân dài, nghiêng nghiêng tựa vào cửa ra vào, khóe môi câu lên, lộ ra mấy cái răng trắng nhỏ san sát nhau: "Sách là của anh đó."

Lục Dĩ Ngưng: "........"

Cô nghĩ thầm, bản thân quả nhiên là một song tiêu đảng, thái độ đối đãi với Khương Nại và Đường Mộ Bạch hoàn toàn không giống nhau.

Nếu là người trước như thế này, vậy cô ấy khẳng định đã biến mất từ lâu rồi.

Nhưng sau khi đổi thành người sau, vậy liền hoàn toàn không vấn đề, không chỉ không có vấn đề cô thậm chí còn đang nghĩ, nếu như sớm biết rằng đó là sách của Đường Mộ Bạch thì vừa rồi cô đã sờ nhiều hơn một chút rồi.

Chạm vào cuốn sách mà anh đã từng chạm qua, tốt xấu gì cũng tính là gián tiếp tiếp xúc rồi nha!

----

Sau khi về ký túc xá Đường Mộ Bạch mới chợt nhớ ra giấy viết báo cáo thí nghiệm đã bị Lục Dĩ Ngưng viết tên lên.

Tuy rằng trong viện không phát nhiều giấy viết báo cáo nhưng vẫn tính là đủ dùng, sai một hai lần vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được, hoặc có thể dùng một phương pháp khác, những từ viết sai có thể dùng băng dính dán một chút, cũng có thể dính sạch sẽ. [?]bg-ssp-{height:px}

[?] 写错的字用胶带粘一下,也能粘干净

Đường Mộ Bạch lấy một tờ giấy viết báo cáo mới ra, khi vừa chuẩn bị viết lên, vừa ngước mắt lại thoáng nhìn thấy tờ giấy viết báo cáo vốn dĩ đã trở thành đồ bỏ đi kia.

Nét chữ của cô gái trên giấy cũng giống như bản thân cô, thanh tú và nắn nót.

Ngòi bút của anh tại nơi viết tên quay một vòng, đột nhiên liền đổi chủ ý lấy tờ giấy đã viết tên của Lục Dĩ Ngưng kia sang, gạch tên cô đi rồi viết tên mình ở bên cạnh.

Hai cái tên xếp song song cạnh nhau, cái bên trái chỉ được vẽ lên một gạch ngang, hoàn toàn vẫn có thể nhìn được rõ ràng.

Đường Mộ Bạch liếc nhìn đến, cũng không bổ sung gì lên trên nữa, anh mở sách thực nghiệm ra và bắt đầu viết báo cáo.

Báo cáo thí nghiệm của Viện Y học không hề dễ viết, phân tích số liệu cũng đều phải mất một khoảng thời gian.

Đường Mộ Bạch mất một tiếng rưỡi mới viết xong, sau khi anh tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, ba bạn cùng phòng ký túc khác cũng đã trở về sau buổi tự học, có bạn cùng phòng vốn dĩ muốn mượn báo cáo của anh để xem, kết quả vừa cầm lên đã phát hiện ra có gì đó không thích hợp.

Nam sinh kia tưởng như sắp đem báo cáo dán hẳn lên mặt, sau khi mất vài giây để nhìn ra cái tên bị gạch đi ở phía trước, anh ta nháy mắt bị sốc cực mạnh: "Tiểu Bạch, tại sao trên báo cáo này của cậu lại có tên người khác vậy?"

"Lục Dĩ Ngưng?" một người bạn cùng phòng khác cũng sán đến, càng khoa trương hơn, "Đây là tên con gái đúng không?"

"Đúng đó vừa nghe liền biết nha.... Wa Tiểu Bạch, cậu không phải là túng đến nỗi phải đi trộm giấy viết báo cáo của người khác để viết đấy chứ?"

Đường Mộ Bạch không phản bác, cũng quá lười để giải thích, anh vừa lau khô tóc vừa đơn giản đáp một câu: "Của một tiểu học muội dùng qua."

Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau một cái rồi đồng thanh hỏi ra: "Có tình huống không?"

Đường Mộ Bạch: "Không có."

Dừng một chút, anh dường như nhớ ra điều gì, đuôi mắt cong lên sửa lại lời: "Tạm thời không có."

Xác thực là tạm thời không có.

Sau sự việc báo cáo thí nghiệm, vài ngày sau đó Đường Mộ Bạch đều không gặp lại Lục Dĩ Ngưng.

Một ngày trung bình anh có hai buổi học, nếu đổi lại là bình thường, ít nhất cũng có một buổi học có thể nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng ở phòng học của mình, nhưng mấy ngày gần đây anh chưa từng gặp được Lục Dĩ Ngưng dù chỉ một lần.

Trước kia gặp quá nhiều, bây giờ không gặp được ngược lại có chút không quen.

Thậm chí Đường Mộ Bạch còn muốn đi hỏi thử Lục Cảnh Hành xem có phải em gái anh thích người khác rồi hay không, có điều anh vẫn còn lý trí, mỗi lần đều là đánh được vài từ liền phản ứng lại, lại lần lượt xóa hết đi.

Sau khi xóa xong, anh lại cảm thấy bản thân khả năng có bệnh.

Tình trạng này kéo dài liên tục gần một tuần.

Bắc Thành rất nhanh đã tóm được cái đuôi của mùa thu, thời tiết chuyển biến cực kỳ lạnh, cuộc sống của Đường Mộ Bạch chỉ có ba điểm thẳng hàng, phòng học tòa nhà giải phẫu thư viện, có thời gian rảnh sẽ đến sân thể dục rèn luyện một chút.

Một tuần sau, Weixin của anh nhận được một tin nhắn, đến từ Lục Dĩ Ngưng tưởng như đã bốc hơi khỏi nhân gian: 【Học trưởng, anh có thể giúp em một việc không? 】

Đường Mộ Bạch: 【? 】

Lục Dĩ Ngưng: 【Bên cạnh tòa nhà giải phẫu của Viện Y học các anh có phải có một cái sân nuôi thỏ trắng không.... Nghe nói chỉ có người trong Viện mới được vào, anh có thể đưa em đi một lần không? 】

Vị giảng viên trung niên bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế kia của các cô lại cho bài tập về nhà, lần trước bảo đi chụp mùa thu, lần này thì bảo đi chụp những động vật nhỏ.

Vốn dĩ động vật nhỏ có rất nhiều, mèo hoang và cá vàng trong vườn trường nhiều đến mức đếm không xuể, có điều chụp những loại này thì lại không thể gặp được Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, khó khăn lắm mới nghĩ ra được chủ ý này.

Đường Mộ Bạch: 【Khi nào? 】

Lục Dĩ Ngưng: 【Khi nào thì anh rảnh? 】

Đường Mộ Bạch: 【Anh lúc nào cũng được. 】

Lục Dĩ Ngưng vẫn không yên tâm lắm: 【Thật sao? 】

Đường Mộ Bạch: 【Ừm. 】

Vài giây sau, anh: 【Anh khá là tự do. 】

"......."

Tuy rằng Lục Dĩ Ngưng cảm thấy câu "Tự do" kia của Đường Mộ Bạch có thâm ý, có điều vẫn nhanh chóng hẹn xong thời gian với anh.

giờ phút chiều thứ bảy, Lục Dĩ Ngưng đến trước cửa tòa nhà giải phẫu trước mười phút.

Đường Mộ Bạch vẫn chưa đến, bản thân cô không có thẻ nên không thể đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài đợi.

Nhiệt độ Bắc Thành mấy ngày nay đã giảm xuống vài con số, ánh mặt trời lúc này mặc dù không yếu nhưng vẫn rất lạnh, Lục Dĩ Ngưng kéo chặt áo khoác trên người, ôm lấy máy ảnh nhè nhẹ nhảy tại chỗ.

Mặt đất ở đây không được bằng phẳng lắm, lồi lồi lõm lõm còn rải rác có những hòn đá vụn nhỏ, giữa lúc Lục Dĩ Ngưng đang nhảy nhót, chân trái dẫm xuống hố chân phải dẫm lên đá, trái phải tập kích, thân hình cũng theo đó nghiêng đi.

Biên độ chỉ tầm này vốn dĩ không đến mức té ngã, cơ thể giữ thăng bằng một chút liền có thể đững vững vàng, Lục Dĩ Ngưng vốn sắp đứng thẳng rồi, kết quả đầu vừa cúi liền thoáng nhìn thấy một bóng người kéo dài từ phía sau phủ lên người cô, cô nuốt một ngụm nước bọt, lại cố tình lảo đảo thân mình về phía sau.

Giây tiếp theo, eo của cô quả nhiên liền được một người đỡ nhẹ.

Lục Dĩ Ngưng ngửi được mùi hương dễ ngửi quen thuộc từ trên người người nọ, dưới ánh nắng mặt trời tản mát ra xung quanh, sau đó trộn lẫn vào hơi thở của cô, Lục Dĩ Ngưng siết chặt ngón tay, đứng thẳng người lên rồi quay đầu cảm ơn: "Cảm ơn học trưởng."

Khoảng cách giữa hay người rất gần, gần đến mức Lục Dĩ Ngưng cảm thấy bản thân lúc này chỉ cần nhẹ nhón chân liền có thể hôn lên cằm của Đường Mộ Bạch.

Đường cong xương quai hàm của anh rất lưu loát, râu được cạo rất sạch sẽ, tầm mắt lại dời lên, Lục Dĩ Ngưng nhìn vào mắt anh.

Đuôi mắt hơi cong, là một đôi mắt đào hoa ôn nhu lại đa tình.

Lục Dĩ Ngưng đột nhiên nhớ ra một câu nói mà cô không nhớ đã thấy vào lúc nào: Nếu bạn và một người khác giới nhìn nhau trong mười mây, anh ấy mà thích bạn thì sẽ chủ động hôn bạn.

Trước giờ cô luôn rất có tự tin vào vào nhan sắc của chính mình, nên thật sự nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

.......

Mười giây trôi qua.

Ngay khi tim Lục Dĩ Ngưng đập càng lúc càng nhanh hơn, tiếng chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên.

Nhạc chuông điện thoại quen thuộc uyển chuyển, là tiếng chuông cô đặt riêng cho người nhà.

Lục Dĩ Ngưng: ".........."

Chết tiệt, đồ trời đánh Lục Cảnh Hành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio