Thời gian Lý Dật bước vào trong phòng tuyển thủ thay đồ thì người phụ trách Vĩnh Hòa hộ sở tên là Thạch Lỗi toàn thân cũng đều đổ mồ hôi, hắn lập tức hỏi: “Dật ca, tuyển thủ của chúng ta giờ này sao còn chưa tới nhỉ?”
“Đến rồi đây.” Lý Dật ảm đạm cười. Cởi quần áo.
Nghe được Lý Dật nói. Nhất thời Thạch Lỗi nhìn chung quanh, vẻ mặt mê man nói: “Ở đâu?”
Lý Dật chỉ vào chính mình: “Trận này tôi sẽ đánh.”
Bỗng nhiên nghe được Lý Dật nói một câu này. Thạch Lỗi giống như hóa thành đá, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, miệng há hốc thành hình chữ “O”. Ở trong ký ức của hắn, trình độ đối kháng kịch liệt của Lý Dật rất mạnh, dường như ngang ngửa cùng Trịnh Thiết Quân. Cái chính là hắn đã từng đọc qua bản tư liệu của tên Điền Đằng Cương kia, lấy kinh nghiệm xử lý Vĩnh Hòa hội sở mấy năm nay của hắn, tự nhiên nhìn ra được Lý Dật cơ hồ không có một tia hi vọng chiến thắng…..
“Đừng đứng ngây ra đó. Cho nhân viên công tác đem tin tức của tuyển thủ tranh tài thông báo ra đi.” Lý Dật cầm quần áo lắc lắc trước mặt Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi gian nan nuốt khan một miếng nước bọt, sau đó lên tiếng nói: “Dật….Dật…Anh…Anh thật sự xuất chiến?”
“Ưm.” Lý Dật gật gật đầu, nguyên bản diễn cảm cũng trở nên nghiêm túc, Thạch Lỗi hiểu được tính nguy hiểm của trận đấu này, hắn có thể không biết sao? Hắn so với ai cũng đều rõ ràng thực lực của Điền Đằng Cương hơn, hắn biết trận đấu này bản thân có cơ hội chiến thắng là cực kì thấp. Nhưng Lý Dật cũng hiểu được, đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ không do dự ra mặt. Bởi bên cạnh Tiêu Thanh Sơn không một ai có khả năng đối phó lại với Điền Đằng Cương, nếu những người khác xuất chiến hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Mà hắn, còn có….một tia cơ hội!
Thạch Lỗi dù sao cũng được coi là một nhân vật lịch duyệt. Nghe Lý Dật nói nghiêm túc như vậy, biết đây là do phía trên quyết định, vì vậy không hỏi thêm nhiều nữa, mà dùng tốc độ cực kỳ nhanh đi ra bên ngoài.
Trên khán đài, ngay tại lúc toàn bộ người xem buồn bực không biết chừng nào thì tiến hành bắt đầu trận đấu. Thì màn hình lớn trên lôi đài xuất hiện tỉ lệ cá cược của trận đấu kế tiếp.
“Ủa, Lý Dật là thần thánh phương nào, lại có thể được chọn làm tuyển thủ. Chẳng lẽ so với hòa thượng Thiếu Lâm Tự còn muốn ngưu bức hơn sao?” Chứng kiến trên màn hình lớn xuất hiện tư liệu của tuyển thủ. Người đầu lĩnh Hà Giang vẻ mặt bán tín bán nghi nói.
Một số các vị lão đại hắc đạo khác cũng như hắn, đồng thời lộ ra biểu tình nghi hoặc. Còn Trịnh Dũng Cương sau khi nghe được thông báo, lập tức hai mắt trợn tròn gắt gao nhìn chằm chằm lên màn hình. Khi xác định trên màn hình xuất hiện tên của Lý Dật, vẻ mặt Trịnh Dũng Cương không khỏi đại biến, trực tiếp theo chỗ ngồi nhảy dựng lên, bước nhanh chân nhằm phía phòng tuyển thủ thay đồ.
Cùng lúc đó, trong ghế lô của Đái Hồ.
Khi thấy trên màn hình lớn biểu hiện tên của tuyển thủ, ban đầu cả đám người hơi nhíu mày, theo sau đó Đái Hồ quay sang nhìn Tiêu Cường cười nói: “Tiểu Cường, cháu không cần lo lắng. Nếu tiểu tử Lý Dật kia xuất chiến, hắn nhất định sẽ phải chết ở trên lôi đài, hừ.”
Vốn sau khi chứng kiến cái danh tự Lý Dật kia, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi. Nhưng hiện giờ vừa nghe Đái Hồ nói như thế, hắn mới kịp phản ứng không phải do mình nhìn lầm, mà chứng thực là Lý Dật sẽ ra ứng chiến!
Giờ khắc này. Tiêu Cường nở nụ cười, cười đến mức dị thường sáng lạn.
“Cha, chúng ta có nên đặt tiền cược vào trên người của gã Điền Đằng Cương hay không?” Đái Minh Hải biểu tình âm hiểm nhìn Đái Hồ cười hỏi.
Đái Hồ lắc đầu chậm rãi nói: “Minh Hải, ta trước kia đã từng nói qua cho ngươi nghe rồi. Có chút tiền có thể kiếm, nhưng có chút tiền lại không thể kiếm. Tuy rằng đặt vào trên người của Điền Đằng Cương cơ bản nắm chắc chiến thắng. Thế nhưng khoản tiền này chúng ta phải buông tay, nếu không sẽ trở thành công địch của giới hắc đạo hai miền Nam- Bắc”
“Minh Hải ghi nhớ lời ngài dạy bảo.” Đái Minh Hải khẩn trương đứng bật lên khỏi chỗ ngồi, hướng Đái Hồ khom lưng cúi đầu nói.
Đái Hồ cũng không nói thêm gì nữa. Biết đứa con trai này của mình trừ bỏ đi chữ “tham”, mọi phương diện khác đều ổn định. So ra mà nói thì hắn càng ưa thích Đái Nhạc, con trai của Đái Minh Hải hơn, thậm chí tại yến hội sinh nhật của mình, hắn đã từng tuyên bố ngày sau phải giao chức vị chương môn nhân của Mãnh Hổ bang lại cho Đái Nhạc.
…
Ngay khi trên màn ảnh xuất hiện cái tên Lý Dật, ngàn dặm xa xôi ở tận New York, trong một căn biệt thự sang trọng của gia tộc Gambino, Andrew Luofu cầm điện thoại di động. Chứng kiến đoạn tin nhắn trên điện thoại trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy. Thậm chí, thân thể mềm mại của nàng không tự chủ được mà run rẩy lên!
“Lý, anh nhất định phải sống sót!” Thật lâu sau, Andrew Luofu nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tại lúc Andrew Luofu đứng ngồi không yên, đồng thời Trịnh Dũng Cương cũng hung hăng phóng vào trong phòng thay đồ. Trực tiếp chạy tới bên cạnh Lý Dật, kích động nói: “Dật ca, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao trận đấu tiếp theo lại là anh xuất chiến?”
Có thể do nguyên nhân chạy quá vội vàng, nên trong lỗ mũi của Trịnh Dũng Cương phun ra vài luồng bạch khí, vẻ mặt hiện rõ hai chữ lo lắng. Chứng kiến bộ dáng kích động của Trịnh Dũng Cương, Lý Dật nhiều ít có chút cảm động, nhìn hắn khẽ mỉm cười nói: “Người của Ngô gia động thủ cước, vương bài bộ đội T không đến được cho nên…….”
“Hay là hủy trận đấu này đi.”
Lý Dật chậm rãi lắc đầu: “Không được! Tôi cũng không muốn chết thay cho Tiêu tiên sinh, mà là tôi chủ động xuất chiến. Bởi trận đấu này tôi không thể bại.”
Nghe Lý Dật khẳng định như vậy, Trịnh Dũng Cương ngây ngẩn cả người. Hắn tuy rằng thường hay xúc động nhất thời nhưng đối với quan hệ lợi ích lại nhận thức rõ ràng. Hắn nhìn ra được trận đấu tiếp theo không thể bại.
“Dật ca, anh….anh có nắm chắc không?” Biểu tình của Trịnh Dũng Cương thập phần quái dị. Dường như hắn có chút không dám tin tưởng điều này sẽ trở thành sự thật.
“Ưm.” Mặc dù trong lòng không dám chắc chắn, nhưng Lý Dật vẫn gật đầu. Bởi vì, hắn không muốn để cho Trịnh Dũng Cương phải lo lắng.
Thấy vẻ mặt Lý Dật tự tin vạn phần, Trịnh Dũng Cương còn định nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại nhịn được. Không biết tại sao từ lúc kết giao cho đến nay, hắn có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Lý Dật.
Hiện tại Thạch Lỗi cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, theo từ bên ngoài bước vào, chứng kiến Lý Dật đã cởi bỏ quần áo, toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần cọc màu đỏ, liền trầm ngâm nói: “Thời gian chuẩn bị có mười lăm phút, sau đó trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.”
Dứt lời Thạch Lỗi bước nhanh tới trước ngăn tủ đứng, dùng chìa khóa mở tủ lấy ra ống tiêm cùng một lọ dược vật, nói: “Dật ca, Đây là thuốc giảm đau, cơ hồ toàn bộ những ai tham gia thi đấu hắc quyền cũng đều tiêm loại dược vật này. Sau khi tiêm vào cơ thể sẽ kích thích các dây thần kinh, trong khi đánh nhau bị thương, tuyển thủ liền không cảm thấy quá mức thống khổ. Nhưng loại giảm đau này nếu tiêm quá liều lượng sẽ gặp phải tác dụng phụ nghiêm trọng, làm cho phản ứng của người ta trở nên chậm chạp. Bất quá anh yên tâm, tôi đã cẩn thận tính toán liều lượng, rất an toàn. Có thể khiến cho anh hòa dịu đau đớn trong thời gian chiến đấu, nhưng đồng thời cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến phản ứng cùng tốc độ của anh.”
Lý Dật gật đầu không sao cả. Hắn biết loại dược vật này, đồng thời cũng biết trước khi tham gia thi đấu hắc quyền tuyển thủ cần phải tiêm loại thuốc kích thích này. Nếu chiến đấu mà không tiêm dược vật, như vậy cơ bản hắn không thể giành được thắng lợi….Nhất thời bầu không khí trong phòng thay đồ có chút trở nên cổ quái, Trịnh Dũng Cương thường ngày hay nói chuyện toạc móng heo, hiện giờ muốn giúp Lý Dật xoa bóp cơ thịt, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Lý Dật, vì vậy chỉ đứng ngây ngốc ở một bên.
Mà Thạch Lỗi cũng đã xé bỏ ống tiêm ra khỏi túi bóng rồi, đưa mũi kim chích vào trong bình thuốc, hút toàn bộ nước thuốc vào, lại đẩy ra một ít.
Hoàn thành xong một chuỗi hành động. Thạch Lỗi bước thẳng tới bên cạnh Lý Dật, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Lý Dật cười cười nói: “Nhẹ nhàng một chút, ta đau…”
Lý Dật vốn thấy bầu không khí trong phòng có chút áp lực. Muốn dùng chuyện cười điều hòa không khí, cái chính là bình thường hắn rất ít khi nói giỡn, cũng không có nhiều tế bào hài hước. Lời nói kia vừa thốt ra ngoài, không cải thiện được tình hình, ngược lại càng làm cho bầu không khí trong phòng gia tăng thêm áp lực!
Thạch Lỗi cầm kim tiêm vốn bàn tay hơi run rẩy, tuy nhiên tâm lý coi như còn không sai. Sau khi hắn cật lực điều chỉnh một phen cảm xúc, liền tiêm dược vật vào trong cơ thể của Lý Dật, tiếp đó rút kim, dùng một miếng bông cồn đè lên vết chích.
Ước chừng khoảng một phút đồng hồ sau. Lý Dật mỉm cười bỏ miếng bông ra, đứng lên, bắt đầu làm vài động tác đơn giản khởi động cơ thể.
Trịnh Dũng Cương cùng Thạch Lỗi im lặng đứng ở bên cạnh, lẳng lặng quan sát Lý Dật làm ra những động tác vận khởi cổ quái.
Ba phút thời gian trước khi xuất chiến. Lý Dật ngừng lại, trên mặt của hắn đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên bài vận động cũng có tác dụng nhất định.
Trịnh Dũng Cương im lặng đưa khăn mặt cho Lý Dật. Sau khi Lý Dật lau sạch mồ hôi trên trán, mới nhìn hai người mỉm cười nói: “Không cần phải làm ra vẻ mặt khóc tang. Lần này lão tử đi so găng, chứ không phải là đi tìm Diêm Vương! Đều giải khai tâm tình, một hồi nữa phải nhớ cổ vũ cho quân ta!”
Dứt lời, Lý Dật đem chiếc khăn mặt đưa cho Trịnh Dũng Cương, xoay người bước ra phía bên ngoài. Ở trong nháy mắt xoay người này, nụ cười trên khuôn mặt của hắn biến mất vô ảnh vô tung, chỉ còn lại duy nhất một nét lạnh lùng. Cái loại lạnh lùng này tựa như cả người hắn là một tảng băng trôi.
Thời gian Lý Dật xuất tràng thì Điền Đằng Cương đã đứng chờ ở trên lôi đài rồi. Xuyên thấu qua khe hở của lan can song sắt, Lý Dật rõ ràng chứng kiến Điền Đằng Cương đứng ở nơi đó vẻ mặt băng sương đang theo dõi mình. Ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình!
“Di, người này không phải ở trong Vĩnh Hòa hội sở sao?”
“Phải a! Chẳng lẽ hắn muốn chiến?”
“Thật không ngờ, trận chiến cuối cùng lại chính là hắn!”
“Các ngươi nói, hắn có thể chiến thắng được không?”
Trên khán đài của trường quyền, rất nhiều người mặc dù đã gặp qua Lý Dật nhưng cũng không biết tên hắn. Lúc này chứng kiến Lý Dật xuất tràng, mới sôi nổi nghị luận, trong lúc nhất thời thanh âm lộ vẻ hoài nghị tràn ngập bốn phía chung quanh.
Lý Dật không có đi nghe bọn hắn nghị luận, thậm chí căn bản là không nghe được! Lúc này trong đầu của hắn chỉ hiện ra khuôn mặt mỉm cười của Hạ Vũ Đình, đồng thời câu nói lúc hắn gần đi, nàng đã dặn dò: “Nhớ gọi điện trước khi quay về, em sẽ nấu món canh cá cho anh.”
“Lý Dật, anh không nên sính cường, tên Điền Đằng Cương kia rất lợi hại, anh không phải là đối thủ của hắn!”
“Ta không đồng ý cho con xuất chiến. Ta không muốn con xảy ra sự cố.”
…..Hình ảnh của những thân nhân đan chéo nhau trong đầu Lý Dật. Hiện lên giống như một đoạn phim chiếu.
Trong lúc bất tri giác, hắn đã đi tới trước cửa lôi đài.
“Hô ~”
Lý Dật hung hăng thở ra một ngụm trọc khí, đem những suy nghĩ cuồng loạn này quẳng ra khỏi đại não. Sau đó cất bước tiến nhập vào trong lồng sắt, nhân viên công tác chứng kiến hắn đi vào, lập tức khóa cửa sắt lại.
Đầu bên kia Điền Đằng Cương trông thấy Lý Dật tiến vào thông đạo, ánh mắt một mực dán tại trên người của Lý Dật. Hắn nắm chặt song quyền khóe miệng cười khểnh lộ ra răng nanh, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm!”
“Người chết chính là ngươi.” Lý Dật nheo mắt, hung hăng liếc nhìn Điền Đằng Cương một cái. Dư quang trong mắt lại thoáng nhìn qua phía ghế lô trung ương trên tầng hai kia.
Tuy rằng hắn không thấy rõ cảnh vật bên trong, nhưng hắn biết, Tiêu Thanh Sơn đang dõi theo hắn!