Chương :
Từ lúc Cố Hiền vào tù, Cố lão gia tử liền an tĩnh hơn rất nhiều, thế nhưng Diệp Linh biết những yêu sách mà Ôn Lam đưa ra đều là Cố lão gia tử ở sau lưng bày mưu chỉ điểm tính kế, hiện tại điện thoại lão tới, chắc chắn không có chuyện tốt.
Diệp Linh ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo, lão gia tử.”
“Diệp Linh, ta gọi cho cô là muốn nói cho cô một chuyện.” Cố lão gia tử nói ngay vào điểm chính.
“Chuyện gì?”
“Về chuyện anh trai cô.”
Trái tim Diệp Linh đột nhiên căng thăng, trong tròng mắt tràn ra ánh sáng lạnh cảnh giác.
Cố lão gia tử cười nói: “Diệp Linh, không cần lo, hiện tại chỗ bệnh viện đều là người của A Cần, nó làm việc một giọt nước cũng không lọt, cho dù ta có muốn thương tổn anh trai cô, cũng không có cơ hội.”
Diệp Linh cười nhạt: “Vậy ông gọi cho tôi là để?”
“Là… cô tưởng người trong phòng bệnh kia thật sự là anh trai cô à?”
Diệp Linh lộp bộp giật mình, ngón tay níu chặc điện thoại: “Ông có ý gì? Nói rõ ràng ral Lễ nào, người trong phòng bệnh không phải anh trai tôi?”
“Có phải là anh trai cô hay không không phải tôi quyết định, tự cô đi nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?” Cố lão gia tử trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút’ khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh lạnh xuống, cô chưa từng hoài nghi tới người trong phòng bệnh kia không phải anh trai cô, thế nhưng, đám bác sĩ luôn ngăn cô, không cho cô đi vào, dù cho vào xem một chút cũng không được.
Hiện tại nghĩ kỹ lại Diệp Linh đã nhận ra mờ ám không bình thường, lẽ nào, người trong phòng bệnh thật sự không phải là anh trai của cô, Cố Dạ Cần lừa cô?
Diệp Linh đặt điện thoại trong túi, đi thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Diệp Linh ghé vào cửa sổ phòng bệnh nhìn, người ở bên trong còn nằm trên giường bệnh, tất cả như trước.
Lúc này bác sĩ đã đi tới: “Cố thái thái, cô đã đến rồi?”
Diệp Linh cũng không có biểu lộ ra cái gì: “Bác sĩ, tình hình anh trai tôi thế nào, lúc nào tôi có thể vào thăm anh tôi?”
Bác sĩ nhanh chóng nói: “Tình hình bệnh nhân còn không quá lạc quan, tạm thời không thể vào thăm, Cố thái thái, nếu như có thể vào thăm, tôi sẽ thông báo cô trước tiên.”
Diệp Linh tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt bác sĩ, khi cô nói “vào thăm” bác sĩ lộ ra vài phần cảnh giác và lo lắng, Diệp Linh cũng không có bứt dây động rừng, chỉ nghe lời gật đầu: “Ừ được, bác sĩ, cám ơn bác.”
“Cố thái thái, không cần khách khí.” Bác sĩ yên tâm đi.
Diệp Linh kế tiếp cũng không làm gì, bởi vì như Cố lão gia tử nói, bệnh viện này đều là người của Cố Dạ Cần, anh không muốn để cô xem thì sẽ không để cô xem được, nếu như cô làm ra cái gì, rất dễ dàng khiến người ta sinh nghi.
Diệp Linh liên ghé vào cửa sô thủy lăng lặng nhìn, rất nhanh đã đến ban đêm, điện thoại trong túi xách cô vang lên, là Cố Dạ Cần gọi.
Diệp Linh nhận nghe, giọng điệu như thường: “Alo, Cố tổng.”