Chương :
“Con gái Hà gia mạnh mẽ như vậy, rất dễ dàng khơi mào lòng chỉnh phục của đàn ông, tôi cũng muốn chinh phục em, nếm thử em rốt cuộc có tư vị gì.”
Anh càng nói càng không đứng đắn, còn có ý dùng lòng bàn tay vuốt ve cằm cô, Tô Tiểu Đường cảm giác được tay anh rất thô ráp, lòng bàn tay to lớn mang đên xúc cảm như ma sát, đã vuôt đến mặt cô đỏ lên.
“Buông ra, ông chú!” Tô Tiểu Đường cố ý đè mạnh giọng trên hai chữ “ ông chủ”
Tiêu Thành biết cô đang nhắc nhở tuổi của anh, anh năm nay ba mươi mấy rồi, cô mớ chỉ có tuổi, so sánh ra thật sự có cảm giác trâu già gặm cỏ non.
Tiêu Thành muốn buông tay ra, thế nhưng lúc này lỗ tai của anh đột nhiên giật giật, bên ngoài có người tới.
Là Tiêu Tứ đi mà quay lại.
Tiêu Tứ tới, thủ hạ ngoài cửa nhanh chóng lên tiếng: “Tứ…”
Tiếng “Tứ ca” này còn chưa kịp nói hết, Tiêu Tứ nhanh chóng đặt ngón tay ở bên môi làm động tác “suyt”.
Những thủ hạ kia im bặt.
Tiêu Tứ lặng lẽ đứng ở cạnh cửa, hắn xuyên thấu qua khe cửa nhìn lén vào bên trong.
Tiêu Thành đã nhận ra, nhưng Tô Tiêu Đường chưa phát hiệ ran, cô chỉ muốn kéo khoảng cách ra, cách anh xa một chút.
“Đi ra… ưml” Tải app truyện hola đọc nhiều nhé cả nhà!
Miệng Tô Tiểu Đường trực tiếp bị Tiêu Thành chặn lại.
Hai người cũng không nhắm mắt, trong mắt Tiêu Thành không có tình dục mê ly, có chỉ khắc chế cảnh giác lạnh lẽo, anh nhìn cô gái trong ngực, cô bị dọa, đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu ươn ướt chuyển động, cô gái tuổi lộ ra phần thanh thuần kia quả thực không cách nào so sánh.
Môi của cô còn rất mềm, thơm thơm, giông như hoa quả đông lạnh, khiên người ta không nhịn được muốn nếm nhiều hơn.
Bét mặt anh tuấn của Tiêu Thành lóe lên từng tia mắt tự nhiên, anh giơ bàn tay to lên, che kín đôi mắt cô: “Kêu ra.”
Cái gì?
Tô Tiểu Đường ngây người, hoàn toàn không hiểu.
“Không hiểu? Trước đây chưa từng có bạn trai à?” Tiêu Thành thấp giọng hỏi.
Tô Tiểu Đường vẫn không phản ứng kịp.
Lúc này Tiêu Thành đè cô ở trên vách tường, bàn tay to đi xuống, từ góc áo cô thò vào, bóp một cái.
A!
Tô Tiểu Đường kêu lên một tiếng, lúc này giơ tay lên đẩy anh ra.
“Kêu la cái gì? Còn chưa vào chính đề đâu.” Tiêu Thành mắng to một tiếng, sau đó ôm thắt lưng mềm của cô ép cô đến trên giường bệnh, một màn đặc sắc sắp diễn ra.
Ngoài cửa Tiêu Tứ thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa, bởi vì hắn cũng không thấy cái gì khả nghị.
“Tứ ca, nhìn lén như vậy không tốt lắm đâu, Thành gia nếu biết sẽ nổi giận đó ạ.” Thủ hạ khổ sở nói.
Tiêu Tứ vô vô vai thủ hạ kia: “Cơn tức Thành gia của bọn mày ghê gớm thật a, ở trong phòng bệnh đã không kịp chờ đợi làm rồi, ha ha, không cần nói cho Thành gia tao từng tới, tao đi đây.”