Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Lê Hương nghe anh nói mà cứng họng, anh đúng là… vẫn ngang ngược, phách lối như trước đây.
“Mạc tiên sinh, không cần tìm anh, em đã tới rồi, anh tìm xem bây giờ em ở đâu?” Lê Hương không trêu anh nữa.
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đò, cô nói gì, cô tới đây?
Cô ở đây?
Mạc Tuân cầm điện thoại xoay người, đôi mắt thâm thúy nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm bóng dáng thiếu nữ nhỏ nhắn, mềm mại.
Các cấp trên đều ngơ ra, không biết tổng giám đốc nhà mình đang tìm ai, lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy người đàn ông thâm trầm sát phạt luôn ở địa vị cao này lộ vẻ khẩn trương như vậy.
“Em ở đâu, anh không thấy em.”
Lê Hương nhìn anh, thấy anh tìm mình khắp nơi, khẽ mỉm cười: “Mạc tiên sinh, anh ngốc thật đấy, ngắng đầu nhìn phía trước.”
Mạc Tuân ngắng đầu, lập tức nhìn thấy bóng người mảnh mai yêu kiều đứng trong đại sảnh Mạc thị, Lê Hương ở đây, ở trong Mạc thị của anh, thanh tú động lòng, đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh.
Chỉ cần cô dám đi một bước, anh sẽ dám đi bước còn lại.
Nhưng ba ngày nay, điện thoại anh rất yên tĩnh, không có tin nào của cô.
Bây giò, cô lại tới Mạc thị tìm anh.
Anh như vậy, chẳng lẽ cô không chán ghét và sợ hãi sao?
Sao cô lại muốn chờ anh ở phía trước?
Anh nói, em tới làm gì, nghĩ hậu quả chưa?
Lê Hương nhấc chân, ra sức đá anh một cái: “Trên giường là Lê Hương, rời giường là Lê Hương?
Mạc tiên sinh, anh thực tế nhỉ?”
Lễ tân và cao tầng đều ngây ra, bọn họ không hiểu cô gái Lê Hương này đang làm gì, chán sống rồi sao, dám đá chân tổng giám đốc của họ?
Đúng là… làm càn!
Người đâu, mau tới đây, người này dám gây sự với tổng giám đốc của họ, tổng giám đốc không cần thể diện chắc, mau đuồi ả điên này ra ngoài đi!
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, trong lòng căm phẫn.
Quần tây đen cắt may tinh tế của Mạc Tuân lập tức in một dấu chân nhỏ, là cô đá vào, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đá đủ chưa?”
“Chưa, em còn muốn đá!” Lê Hương lại đá thêm mấy cái. “Mạc tiên sinh, em còn muốn mắng anh đấy, mặc quần vào liền trốn nợ, bạc tình bạc nghĩa vô nhân tính, rút chym vô tình!”