Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Cô nhất định có thể trích xuất được camera, vì sau lưng cô là Mạc Tuân!
Lê Hương không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt biến hóa nào của Triệu Lập Anh cả: “Sao, sợ rồi? Lúc đầu lúc chọc vào tôi sao không biết sợ?”
“Sùộc Sống Mới () ấu @ M) Triệu Lập Anh năm chặt tay thành quyền. Anh ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện này lại phát triển đến mức này. Thịt dê còn chưa ăn được lại còn thương tích đầy mình. Hôm nay tuyệt đối là ngày đáng xấu hồ nhát của anh ta.
“Lê Hương, cô rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tôi nói rồi, tôi muốn anh xin lỗi Song Song! Nếu anh không muốn xin lỗi ở đây thì đến sở cảnh sát xin lỗi vậy!”
Triệu Lập Anh liền run rẩy, anh ta không muốn tới sở cảnh sát. Một khi tới đó thì cuộc đời ưu tú của anh ta sẽ có vết nhơ, sẽ hủy hoại anh ta.
Anh ta nhìn Song Song, bàn tay nắm chặt buông lỏng ra, sắc mặt trắng bệch, run giọng: “Song Song, xin… xin lỗi, tôi… tôi thừa nhận tất cả đều do tôi làm. Là tôi cướp điện thoại của cô, dùng danh nghĩa của cô đanh bài lên diễn dàn, cũng là tôi… bỏ cô lại trên đường cao tốc…”
C†:Bgwlst“Sùộc Sống Mới () Á: @ EM) Trời ơil Đám đông đều kinh ngạc. Sự xoay chuyển này cũng quá đột ngột rồi đi. Tổ trưởng Triệu sao lại là loại người này?
Lê Nghiên Nghiên đứng nhìn một bên liền cứng người. Cô ta không ngò Triệu Lập Anh vậy mà lại vô dụng như vậy.
Song Song hừ lạnh một tiếng: “Triệu Lập Anh, xin lỗi là chuyện của anh, tha thứ hay không là chuyện của tôi. Tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anhl”
Có điều như vậy càng thú vị hơn.
Cô nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, Triệu Lập Anh hãm hại đồng nghiệp như vậy, lấy công báo thù riêng, hành vi hung ác. Tin rằng cô nhất định sẽ xử phạt công minh đúng không?”
Chu Bình vô cùng thất vọng mà nhìn Triệu Lập Anh: “Triệu Lập Anh, điều kiện cá nhân của cậu xuất sắc như vậy, mới vào viện hai năm đã làm tổ trưởng.
Nhưng lần này cậu đã phạm lỗi lớn, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dãi với cậu. Tôi phải thông báo xử phạt câu với cả viện, cắt chức tổ trưởng của cậu, giữ lại viện để quan sát!”
Triệu Lập Anh liền ngã nhoài ra đất, mắt xám xịt. Anh ta không phải tổ trưởng nữa, nỗ lực và sự kiêu ngạo của anh ta đều mắt rồi.
Anh ta nghĩ thế nào cũng không rõ. Rõ ràng là tính kế Lê Hương, sao mình lại đem cả mình cược vào rồi chứ?
Anh ta thảm quá!
“Lê Hương, chuyện của Triệu Lập Anh xử lý xong rồi. Giờ chúng ta xử lý chuyện của cô. Theo tôi tới phòng làm việc!” Chu Bình quay người rời đi.
Lê Hương đi theo cô ta. Lúc này đi qua người Lê Nghiên Nghiên, cô dừng chân lại.