Chương :
Gởi cả nhà group của truyện one nhé! Các bạn có gì báo lỗi mình qua group để nhóm giải quyết những sai lầm nhanh chóng nhé! Cám ơn cả nhà trước.
Group Thích truyện
Mạc Tuân xuất hiện đã nói rõ tất cả, Chu Bình khách khí mà tiễn người đi. Lúc này đám đông đều muốn tới thăm dò chút tin tức: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương này cũng quá ghê gớm rôi..
“Đi đi đi, đều quay về làm việc đi, có bản lĩnh thì các người cũng đi câu dẫn một Mạc Tuân đi. Lần sau người ghê gớm chính là cô rồi!” Chu Bình gắt gỏng.
Đám đông: “…”
Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên có chút trắng bệch. Cô ta dịu giọng nói: “Chủ nhiệm Chu..
Chu Bình vẫn là rất thích Lê Nghiên Nghiên. Cô ta nhớ lại vn dĩ người được gả vào U Lan Uyễn xông hỉ là Lê Nghiên Nghiên chứ không phải Lê Hương. Nêu không phải là gả thay thì người được gả vào có thể chính là Lê Nghiên Nghiên rôi.
Lê Nghiên Nghiên còn không biết mình đã đi nhằm một bước, cứ như vậy mà bỏ lỡ vị trí Mạc phu nhân.
Chu Bình không khỏi có chút cảm thán. Có lúc số mạng con người chính là như vậy, vốn dĩ Lê Nghiên Nghiên có thể đứng ở bên cạnh Mạc Tuân quyên quý hiền hách nhất Hải Thành, trở thành Mạc phu nhân người người hâm mộ.
Nhưng một lần gả thay đã thay đổi tất cả số mệnh của con người.
Chu Bình cũng không biết đây là chuyện ngoài ý muôn hay là số mệnh đã định nữa.
“Lê Nghiên Nghiên, cô cũng quay về làm việc đi. Chuyện này dừng tại đây!” Chu Bình quay người đi vào phòng làm việc.
Lê Nghiên Nghiên không biết lúc đó Chu Bình sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô ta, giông như có chút đồng tình, có chút tiếc nuối… Cô ta chỉ biết diễn đàn của viện nghiên cứu nhanh chóng khôi phục, lại bình thường, trong một đêm tất cả các bài viết đều bị xóa, từ khóa bị khóa, có bàn tay lớn thân bí đã ép xuống tất cả.
Người có bản lĩnh lớn như vậy ngoài Lực Hàn Đình ra sẽ không có người khác.
Chu Bình cũng đã nghiêm túc làm rõ những lời đồn thổi của viện nghiên cứu. Mọi người đều quay lại làm việc của mình, không dám nhắc tới chuyện của Lê Hương nữa.
Lê Nghiên Nghiên cảm thấy chuyện âm ï lân này đều là mình tự. biên tự diễn, ngay cả một sợi tóc của Lê Hương cô ta cũng không làm gì được.
Có điêu việc này càng khiên cô ta thêm thù hận Lê Hương. Cô ta đem tất cả hy vọng đặt lên người tên quỷ phu ở U Lan Uyên đó.
Cô ta gọi điện cho Lý Ngọc Lan: “Mẹ, con cứ luôn cảm thầy là lạ, giống nhử giữa Lê Hương và Lục: Hàn Đình có chuyện gì đó mà con không biết.”
Lý Ngọc Lan lần trước suýt nữa mắt cả mạng, nghỉ ngơi rất lâu mới khôi phục lại. Cơ thể bà ta khỏi rồi thì tất nhiên lại tới mùa giỏ trò rôi: “Nghiên Nghiên, con đừng nghĩ quá nhiêu, Lê Hương này đã thay con gả vào U Lan Uyễn xung hỉ rôi, chỉ dựa vào điểm này nó đã không thể cùng với Mạc Tuân nữa. Nghiên Nghiên, vị trí Mạc phu nhân này là của con, nhất định con sẽ gả được cho Mạc Tuân!”
Nghĩ tới chuyện Lê Hương gả thay thì trái tim Lê Nghiên Nghiên mới xem như bình ồn lại: “Mẹ, mẹ có giục bố tới U Lan Uyên nhìn thử cái tên con rễ quỷ phu đó chưa?”
“Nghiên Nghiên, con yên tâm, bây giờ mẹ và bô con đang trên đường tới U Lan Uyễn đây, hôm nay nhất định sẽ gặp được tên quỷ phu đó.”
Lê Nghiên Nghiên cong môi: “Mẹ, vậy thì giao cho mẹ đấy, đợi tin tốt của mẹ.”
“Được.”
Lý Ngọc Lan cúp máy. Bà ta giờ đang ngồi trên xe, Lê Chấn Quốc đang lái xe. Trải qua lần thị phi trước đó, Lê Chấn Quốc dù không ly hôn, nhưng đã cho bà ta vào lãnh cung rồi, không nói chuyện với bà ta, cũng không bước vào phòng bà ta.
Lý Ngọc Lan biết mình đã mắt đi chỗ dựa, việc cấp bách bây giò vấn là thu phục lại trái tim Lê Chấn Quốc, khiến mình đứng vững chân.
“Chấn Quốc, chuyện lúc trước đều là lỗi của em, đều, là em tự làm tự chịu.
Em đã hồi cải rồi. Có điều tim em vẫn luôn thuộc vê anh và cái nhà này, nên hy vọng anh có thể cho em một cơ: hội nữa.”