Chương :
Lê Chấn Quốc thười gian này rât thuận lợi, nhưng ông ta không quên sự nhục nhã mà Lý Ngọc Lan gây ra cho mình, nên ông tạ hừ lạnh một tiếng, không thèm đề ý tới bà ta.
Phản ứng của ông ta nằm trong dự liệu của Lý Ngọc Lan, chỉ mây lời nói không thể chiêm lại được trái tim ông ta. Có điều việc sở trường nhất của bà ta chính là thu phục trái tim đàn ông, nên thứ bà ta có là thời gian.
Bây giò vẫn là lo cho Nghiên Nghiên trước. Nghiên Nghiên là chỗ dựa lớn nhất của bà ta.
Chỉ cần Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân, gả vào Mạc thị làm thiêu phu nhân thì ngày tháng vinh quang của bà ta mới bắt đâu.
Bây giờ Lý Ngọc Lan vẫn thầm vui mừng, cảm thấy mình rất thông minh, may mà bà ta bảo Lý Ngọc Lan gả vào U Lan Uyên cho tên quỷ phu đó, nếu không thì phiền phức lớn rồi.
Lúc này đã tới được U Lan Uyễn, dừng xe lại, Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan xuông xe.
Đây là lần đầu họ tới U Lan Uy. ền. U lên Uyên có cổng điêu khắc lớn chặn lại, không vào được, Lê Chấn Quốc nhắn chuông cửa, rất nhanh có người giúp việc đi ra.
Nữ giúp việc hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
Lê Chấn Quốc nói: “Xin chào, Lê Hương là thiếu phu nhân của mấy người đúng không? Tôi là bó của Lê Hương, cũng chính là thông gia của mấy người. Hôm nạy tôi tới làm khách, muôn gặp con rê tôi.”
“Mời đợi chút, giờ tôi vào báo lại.”
Người giúp việc đi vào, Lý Ngọc Lan khinh thường nói: “Không p hải chỉ là một U Lan Uyễn thôi sao, ra vẻ thần bí gì chứ. Không biết còn tưởng trong, này là hào môn hàng đầu gì nữa đấy.”
Lê Chấn Quốc cùng thấy. mắt mặt, người giúp việc lúc nấy vậy mà lại không mở cửa, còn chặn bọn họ lại bên ngoài, đúng là không có phép tắc.
Mạc lão phu nhân đang ở hậu hoa viên tưới cây, lúc này người giúp việc đi tới: “Lão phu nhân, bên ngoài có khách, nói là bố mẹ của thiểu phu nhân, muốn gặp thiếu gia.”
Bàn tay cầm bình nước của Mạc lão phu nhân chững lại, sau đó tiếp tục tưới cây. Đôi mắt sáng rõ của bà lộ ra ý cười: “Hôm nay là ngày gì, mớ đầu trâu mặt ngựa vậy mà lại tìm tới cửa rồi? Là thấy bà già này nhàm chán nên khiến bà già này vui vẻ một chút?”
Bác Phúc quản gia ở bên cạnh hắt xì một cái, ông biệt lão phu nhân lại đang tính kê rôi.
Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan này cũng đúng là tìm chêt, nhòm ngó tới cả U Lan ‘Uyễn, cũng không nhìn thử xem người cai quản U Lan Uyên là ai?
Lúc này bác Phúc cảm thấy lão phu nhân nhìn qua: “Bác Phúc, ông ra ngoài đi dạo một vòng.”
Ra ngoài đi dạo một vòng?
Bác Phúc đứng bắt động.
Lão phu nhân chậc một tiếng: “Bác Phúc, ông đúng là càng lúc càng không được rồi. Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đều có thê dọa ông đến mức này, sau này đừng nói ông là người của U Lan Uyên.”
Bác Phúc, người đã bị đầy ra làm lá chắn cả N lần rồi, giò” đang run rầy, bắt động mà cười lấy lòng: “Lão phu nhân, tôi không phải là sợ họ, tội là sợ bà. Tôi cứ cảm thầy tôi lại sắp thành bia đỡ đạn rồi.”
Lão phu nhân: “HÌì hì.”
SGIIoIiUIo Sa Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đợi mãi ở bên ngoài, đã: đợi rất lâu rồi, chỉ là không thây có người đi ra.
“Chấn Quốc, U Lan Uyễn này rốt cuộc là ý gì? Tốt xâu gì chúng ta cũng là thông gia, cả ly trà cũng không có còn bắt chúng ta đợi ở ngoài nửa tiếng đồng hồ. Chân em đều tê rần rôi. Đây không phải là đang ra oai với chúng ta sao?” Lý Ngọc Lan ai oán.
Sắc mặt Lê Chấn Quốc cũng khó coi.
Lúc này người giúp việc đi tới: “Ngại quá, hôm nay U Lan Uyễn không tiệp khách, mời hai người về cho.”