Chương :
Cái gì, không tiếp khách?
My đợi cả nửa tiếng thành công cốc rôi/ Lê Chấn Quốc muốn dạy dỗ người giúp việc này một phen thì người giúp việc không thèm bận tâm tới ông ta, trực tiệp quay người đi vào. Ông ta suýt chút nữa tức đên ngã ngửa.
Lý-Ngọc Lan trầm mắt, không vào U Lan Uyên được thì bà ta không gặp được tên quỷ phu của Lê Hương rôi. Sao mà được chứ?
Lý Ngọc Lan ngắng đầu, lúc này đột nhiên nhìn thây bác Phúc đi ra.
Bác Phúc là bị lão phụ nhân uy hiệp ra ngoài đi dạo một vòng, vốn đã là người sáu mươi tuôi rồi, bây giờ tâm trang không tốt, dáng đi cong người, CÔ ra vẻ già nua, nhìn như người tám mươi tuổi.
Nữ người giúp việc đến bên cạnh bác Phúc, còn cung kính mà cúi người một cái.
Hai mắt Lý Ngọc Lan sáng lên: “Chấn Quốc, mau nhìn, tên quỷ phu của Lê Hương, con rê của ông!”
Lê Chấn Quốc ngắng đầu nhìn một cái, mặt xị xuông tới CỤC điểm. Ông ta đã xác định là một con rễ quỷ phù: nhưng không ngờ con rễ quỷ ph u này lại lớn tuôi đến mức có thê làm bó ông ta.
Lý Ngọc Lan chưa bao giờ thấy vui như lức này. Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, lén chụp ảnh bác Phúc.
Lý Ngọc Lan chụp một tắm ảnh của.
bác Phúc, rồi gửi ngay cho Lê Nghiên Nghiên.
Còn chưa tới mây giây thì Lê Nghiên Nghiên đã gọi tới. Cô ta vô cùng hưng phần nói: “Mẹ, ông già này là tên quỷ phu đó của Lê Hương.
sao? Nhìn cũng hơn tám mươi tuổi rôi. Lê Hương sao lại gả cho một ông già chứ!”
Cô ta suýt chút nữa là cười lớn lên trong điện thoại.
Lý Ngọc Lan nhìn bác Phúc ở phía trong: “Nghiên Nghiên, đúng thê, ông già này chính là quỷ phu của Lê Hương. Ông ta cũng có thê làm ông của Lê Hương rồi. Lát nữa chúng ta đăng ảnh này lên mạng, mẹ không tin Mạc Tuân nhìn thây mà lại không đá Lê Hương.”
“Mẹ, mẹ tuyệt quá. Mẹ nói xem sao mẹ thông mình vậy chứ. Đều là nhờ mẹ đón Lê Hương từ dưới quê lên ,gả hay cho ông già này ở U Lan Uyễn.” Lê Nghiên Nghiên thật sự rất sủng bái Lý Ngọc Lan.
Vẻ mặt âm u của Lý Ngọc Lan biến mắt, cười tươi dưới ánh năng: “Đúng thế, Nghiên Nghiên, mẹ sớm đã lót đường sản cho con rôi. Chúng ta đợi xem kịch hay đi.”
Cúp, máy, bà ta nhìn Lê Chấn Quốc: “Chấn Quốc, giờ chúng ta đều là cố găng vì hạnh phúc của Nghiên Nghiên. Lê Hương dù gì cũng không phải con ruột của anh, cũng không thân với anh. Con bé ở cùng với Mạc Tuân thì anh không được chút lợi lộc gì cả. Bây giờ phanh In tên quỷ, phu này ra, em còn sẽ nghĩ cách đề Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân. Đợi Nghiên Nghiên làm Mạc phu. nhân Tôi, ân sẽ thật sự trở thành bố vợ của Mạc thị, đến lúc đó tháng ngày sung sướng mới thật sự bắt đâu.”
Lê Chấn Quốc dù tức giận sự vô lễ của U Lan Uyễn với mình, nhưng hôm nay một chuyền này thu hoạch được nhiều, ông ta không áy náy việc đã gả Lê Hương cho tên quỷ phu gân như có thể làm bố mình này. Ông ta nghĩ giỗng như Lý Ngọc Lan, phanh phui tên quỷ phu này ra, Mạc Tuân còn có thê chịu dụng?
Mạc Tuân đá Lê Hương rồi, đên lúc đó cô con gái Nghiên Nghiên àm ông ta tự hào nhất có thể lên vị rồi. Vậy ông ta chính là quốc trượng rồi.
Giờ tâm trạng ông ta rất tốt. Tâm trạng tốt thì nhìn Lý Ngọc Lan cũng thuận mắt hơn nhiêu. Dù sao Lê Nghiên Nghiên là con gái mà Lý Ngọc Lan sinh.
“Chuyện của Nghiên nghiên, người làm mẹ như bà phải quan tâm nhiêu chút. Đến lúc đó tôi làm quốc trượng rôi thì bà là quốc trượng phụ, nhân, đều được sống sung sướng.” Lê Chấn Quốc cảm khái.
Đây là câu nói đầu tiên mà ông ta nói với Lý Ngọc Lan trong máy ngày gần đây, hoàn toàn là điệm lành. Lý Ngọc Lan vui mừng, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ cũng lộ ra vẻ phong tình của một thiêu phụ thành thục: “Biết rồi mà, Chân Quốc.”
Lê Hương đang trên đường về U Lan Uyễn thì lúc này “ting” một tiếng, Wechat của Diệp Linh gửi tới: Lê Hương, bác già này là ai?
Diệp Linh gửi bức ảnh của bác Phúc qua.