Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 232

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

“Lê mỹ nhân, cô tình nguyện nhận thua mà sao lại bỏ chạy thê?”

“Lê mỹ nhân này đúng là không có khiêu chơi bài, sau này không chơi với cô ây nữa.”

Mạc Tuân nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đang biến mát của Lê Hương, môi mồng khẽ nhếch, sau đó anh đứng dậy: “Mọi người tử từ chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió một chút.”

Lê Hương và Mạc Tuân lần lượt rời đi, Diệp Linh nhanh chóng lên tiếng: “Mạc tổng và Lê Hương đÌi rồi, tôi chơi cùng các anh.”

“Diệp mỹ nhân, chúng tôi không dám chơi với cô, thủa thì tính vào ai đây?”

Diệp Linh vỗ vỗ ngực: “Có ý gì, xem thường tôi thế, dĩ nhiên là tính vào tôi.

“Người trong Hải Thành ai chả biết – Cô thiêu cưng chiều em gái tận xương, nêu như Diệp mỹ nhân thua, nhất định Cố thiếu sẽ trả tiền.”

Lúc này, trên đỉnh đầu anh ta vang lên một giọng nói trầm thấp: “Anh đang nói tôi?”

Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần phóng to trong tầm mắt cô, chẳng biết anh đến cạnh cô từ khi nào, anh đang đứng bỏ một tay vào túi quần từ trên cao nhìn xuông cô.

Nghe vậy, đôi mắt đen trong suốt của Có Dạ Cần nhanh chóng lạnh đi.

“Ha ha Có thiếu, đây là Diệp mỹ nhân tỏ ra xa lạ với anh này.”

“Diệp mỹ nhân cuối cùng cũng lớn rồi, bắt đầu muốn yêu đương rồi.”

“Cố thiếu xem kìa, cô em gái này không giữ được nữa rôi, sớm muộn gì em ây cũng trở thành người của người khác.

Diệp Linh không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa, cô đưa mặt nhìn tâm bài trên tay.

Lúc này, Hoắc Tây Trạch bước đến: “Anh Dạ Gần, hôm nay chúng ta sinh nhật của anh, chúng ta vui vẻ một chút nào, em đã chuẩn bị cho anh mây cô nàng hoang dã rồi, bọn họ đã dành rất nhiều thời gian đề tập lại một điệu nhảy, bây giờ muốn nhảy cho anh xem đấy.”

Có Dạ Cần rời mắt khỏi Diệp Linh, quay trở lại ghế sô pha, khôn mặt đẹp trai của anh không lộ ra nhiều biêu cảm, nhưng khắp người anh lạnh đi mấy phần, bao phủ một lớp băng lạnh.

Lúc này, tắt cả mọi người la hét: “Hoắc thiếu, còn chờ gì nữa? Mau kêu bọn họ ra ngoài nhảy đi!”

Hoắc Tây Trạch ngoắc ngoắc tay, – những cô nàng hoang dã đó đã lên sân khấu, đứng ở trước mặt lại là…

Hoặc Tuyền.

Hoắc Tuyền đã thay váy nhảy, dáng người cô nàng rất hấp dẫn, trước lỗi, sau lõm, quyên rũ động lòng nhìn Cố Dạ Cần.

Hoắc Tây Trạch không ngờ em gái mình trà trộn đi vào, anh lập tức trợn tròn mắt.

Diệp Linh cũng nhìn thấy Hoắc Tuyên, sau đó cô quay đâu nhìn Có Dạ Cân trên ghế sô pha: “Anh à, em thầy mây cô nàng đó hình như có ý với anh đấy, thê này nhé, đêm nay trong mây cô nàng ai nhảy tốt thì tối nay anh thưởng mây cô ây một chút Giản Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi môi đỏ mọng gợi lên một đường vòng cụng mỏng: “Em muôn thưởng như thê nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio