Chương :
Mạc Tuân không vội, chỉ lặp lại: “Gọi chồng.”
“Mạc tổng.” Lê Nghiên Nghiên lúc này mới thật sự đến gần.
Lê Hương sơ tới mức hôn bay phách lạc, cô kiêng chân ghé vào tai Mạc Tuân nhanh chóng gọi: “Chồng…
Giọng nói nững nịu mêm nhữn của cô gái vang bên tai anh, gọi anh là chồng, trái tim Mạc Tuân rung động, giống như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào mặt hồ tĩnh lặng nơi trái tìm anh, gợn lên từng đợt sóng.
Môi mỏng ghé vào trán cô, anh dùng sức hôn mạnh rôi thả cô ra, anh xoay người bước ra ngoài, vừa vặn gặp Lê Nghiên Nghiên đã đi tới trước tâm bình phong.
Anh đi ra, Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng dừng lại, cô dịu dàng nhìn người. đàn ông đó đầy ngưỡng mộ: “Mạc tổng, anh có nghe thây lời em nói vừa rồi không?”
Mạc Tuân một tay, đặt trong túi quần, vẻ mặt như cũ: “Chuy. ện này tôi phải suy nghĩ một chút.”
Tuy rằng anh không lập tức đồng ý cho cô ta cơ hội nhưng anh nói sẽ cân nhắc, đáy mắt Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng lộ ra ý cười kinh ngạc: “Được thôi Mạc tổng, em sẽ luôn chờ câu trả lời chắc chắn của anh, còn có việc khác, vài ngày nữa là đến sinh nhật của em và Lê Hương. Cả hai chúng em cùng tổ chức sinh nhật vào một ngày, lần này bố mẹ em muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cả em và.
Lê Hương. Em muôn mời Mạc tổng tham gia tiệc sinh nhật của em.”
Mạc Tuân nhướng đôi mày kiếm: “ĐMOC Anh đồng ý rồi ư?
Lê Nghiên Nghiên không ngờ: rằng anh lại dễ dàng đồng ý như vậy: BIEHIC tổng, cảm ơn anh, em rất vui.”
Mạc Tuân nhìn cô ta một cái: “Cô vui là được rồi, ngày Sinh nhật đó tôi sẽ cho cô một bất ngờ.”
Bất ngờ?
Là bắt ngờ gì thế?
Lê Nghiên Nghiên cảm thấy hạnh phúc điến quả nhanh đến mức cô muôn choáng váng.
Lê gia.
Lý Ngọc Lan vẻ nhảy dựng lên trên hề sô pha vui: “Nghiên Nghiên, Mạc tổng thật sự đã chia tay với Lê Hương, thực sự đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của con sao?”
Lê Nghiên Nghiên cười: “Mẹ, quả thật là vậy ạ.”
“Tốt quá, Mạc tổng thật sự đã đá Lê Hương rồi, hai đứa đều cùng tổ chức sinh nhật mà cậu ta lại tham gia tiệc sinh nhật của con. Tin tức này nhát định sẽ bùng nỗ trong giới thượng lưu. Nghiên Nghiên, nêu con có gắng thêm chút nữa, con có thể kết hôn với Mạc Tuân đầy. Đến lúc đó, con sẽ là thiên kim tiều thư của gia đình giàu có bậc nhất Hải Thành.” Lý Ngọc Lan bắt đầu mơ mộng.
Tin tức này cũng khiến Lê Chấn Quốc rất ngạc nhiên vui vẻ. Lê Chấn Quốc nhanh chóng kéo Lê Nghiên Nghiên ngôi xuống ghế sofa, ông ta giơ ngón tay cái lên: “Nghiên Nghiên, không quả là con gái rượu của bố, bố tự hào về con lắm, tương lai Lê gia này xem nhứ trông cậy vào con.”
Lê Nghiên Nghiên thầm hưởng thụ phần hư vinh này: “Bồ, tiệc sinh nhật của con và Lê Hương lần này nhất định náo động khắp thành phó, Mạc tổng dự tiệc của con, vậy bộ mẹ cũng mời đám lão đầu quỷ phu của Ú Lan Uyễn tới dự tiệc của Lê Hương được không ạ? Chắc chắn sẽ rất thú Vị.”
Hai mắt Lý Ngọc Lan sáng lên: “Nghiên Nghiên, ý của con hay lắm, bây giò bô mẹ đi mời cái tên lão đầu của U Lan Uyễn kia ngay.”
Lê Chấn Quốc thật sự không muôn đên nơi U Lan Uyễn kia, nhưng vì hạnh phúc của Lê Nghiên Nghiên và vì giắc mộng của mình, ông ta vẫn đành phải đi.
Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đến U Lan Uyễn, cũng như lần trước, công của U Lan Uyên không vì họ rộng mở, họ phải đứng bên ngoài chò đợi.
Người giúp việc nữ tìm lão phu nhân cung kính báo: “Lão phu nhân, bố mẹ của thiếu phụ nhân lại tìm đến, bọn họ nói là muốn mời thiếu gia đến tham gia buổi tiệc sinh nhật do họ tổ chức cho thiếu phu nhân ạ.”