Chương :
Lúc này Lê Hương mới chợt nhận ra cô tay cô vẫn năm trong lòng bàn tay anh, cô nhanh chóng di chuyền, định rút tay về.
Nhưng cô không rút về được, vì Mạc Tử Tiên không chịu buông.
Liên quan đến việc Mạc Tuân tức giận, Lê Hương đã suy nghĩ kỹ, cô cảm giác Mạc tiên sinh rật để bụng chuyện cô cùng bác anh, còn có em trai anh lui tới, mặc dù cô không rõ nguyên nhân, cho dù Mạc tiên sinh và bác gái, em ruột mình không có mấy tình cảm, nhưng cũng không đến nỗi mâu thuẫn, thậm chí là phòng bị như vậy chứ.
Cô luôn cảm thấy dường như Mạc tiên sinh đang giâu cô điêu gì đó.
Nhưng bà nội nói đúng, có lẽ cô thật sự không cho IlViol tiên sinh cảm giác an-toàn, dù cho bắt kể Mạc tiên sinh có lý do gì, khi biết rõ điều kiện tiên quyêt Mạc tiên sinh không thích, cô cũng nên cùng em trai anh giữ khoảng cách.
Nhưng Lê Hương nhanh chóng đình trệ, Mạc Tử Tiễn giữ cô làm gì?
“Anh tìm tôi có chuyện?” Lê Hương nghỉ ngờ nhìn anh.
“Không có.” Mạc Tử Kiện chậm rãi nới lỏng cô tay mảnh khảnh, sau đó cầm lầy áo khoác của mình, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Lê Nghiên Nghiên sáng nay cứu một bà cụ, còn dùng Kim Vàng châm huyệt?”
Lê Hương gật đầu: “Có vẻ là vậy.”
Mạc Tử Tiễn không quay đầu lại, mà nhẹ nhàng nói: “Tôi từng thấy một cô gái dùng Kim Vàng châm huyệt, là ở trên đường cái ở Đề Đô.”
Trí nhớ của Lê Hương nhanh chóng quay trở lại hai năm trước, lần đó cô đến Đề Đô, từng cứu một bệnh nhân nguy kịch trên đường phó. Lúc đó, có một người khác có bàn tay. rất đẹp, cầm con dao mồ, cô và người kia thực hiện một ca phẫu thuật cho: bệnh nhân ngay trên đường.
Ánh mắt Lê Hương rơi vào tay Mạc Tử Tiễn, anh năm chặt áo khoác, những ngón tay cuộn tròn trắng nõn và mảnh mai, giông như một tác phẩm nghệ thuật.
Đồng tử Lê Hương hơi co lại, cô nhớ ra người câm dao mô đó rồi… là anhl Là Mạc Tử Tiễn!
“Hóa ra là anh?” Lê Hương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mạc Tử Tiễn quay đầu nhìn cô, gật đâu nhẹ giọng nói: “Ừ, là tôi.”
Lê Hương chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là Mạc Tử Tiễn, khi đó cỗ chỉ quan tâm đến việc cứu người mà không đệ ý đến Mạc Tử Tiền, sau này khi trở về Hải Thành cô cũng đã quên mắt.
Thế giới thật nhỏ bé, hóa ra cách đây năm anh đã gặp cô, còn hợp tác với cô trong một ca phẫu thuật gây chân động.
Lê Hương nhếch môi đỏ mọng: “Vậy thì chúng ta thật sự có duyên…”
Khóe môi Mạc Tử Tiễn cũng nhéch lên một đường cong nhàn nhạt, đúng Vậy…
Lúc này lại nghe Lê Hương nói thêm một câu: “Anh xem, tôi bây giờ lại là chị dâu của anh rồi, cơ duyên này thật sự rất lớn.”
Đương nhiên, trong lòng Lê Hương nói, chị dâu này thật xấu hồ quá đi mắt, Mạc tiên sinh củng cha khác mẹ với người em trai này, mầu chốt là Mạc tiên sinh rất thích ghen, không giải thích được đã nghỉ ngò cô và người em trai này.
Đường cong mò nhạt trên môi Mạc Tử Tiên nhanh chóng biến mắt, anh cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.
Anh cứ vậy mà đi?
Lê Hương cảm thấy hai anh em Mạc gia tính tình rất kỳ quái, nhưng cũng tốt, mặc dù Mạc Tử Tiên từng giúp cô, nhưng quan hệ giữa cô và anh thật sự rất khó xử, nên giữ khoảng cách một chút, kẻo Mạc tiên sinh lại nỗi giận.
Trời đã khuya, bên ngoài không có ai, Lê Hương sợ có người đên nên trực tiếp khóa phòng dược lại, sau đó cô lầy ra một ống nghiệm, đầy cây kim thon dài vào mạch máu trên tay.