Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lúc này Lê Hương mới biết nguyên nhân quan trọng nhất Lê Chán Quốc nguyện ý chỉ tiền cho sinh nhật Lê Điệp, bởi vì Lê Điệp cho ông ta một người con rễ vàng.

Lê Hương nhìn Tô Hi, cô nhìn thấy khát vọng trả thù sảng khoái trong mắt Tô Hi.

Tô Hi thành vị hôn phu của Lê Điệp, ánh mắt của khách quý tại hiện trường đều thay đổi không giống nhau, đủ loại hâm mộ và nịnh nọt.

Tô thiếu cùng tiểu thư Tiểu Điệp quả thật là một đôi trời đất tạo nên, những chuyện trước kia chỉ là mây bay.

Hải Thành năm trước, trên phố không ngừng truyền nhau câu chuyện về Nam Quán Bắc Linh. Còn có, câu chuyện kể về đôi kim đồng ngọc nữ Lê Hương và Tô Hi.

Nên người dân trong thành phố đều biết, Lê Hương đã từng là vị hôn thê của Tô Hi. Nhưng mà tình cảm của nam nhân so với lật sách không khác gì nhau. Nói thay đổi thì thay đổi. Hiện tại Lê Điệp trở thành vị hôn thê của Tô Hi. Vị thiếu phu nhân tương lai của Tô gia này được mọi người nhanh chóng chấp nhận. Rõ ràng có thể hình dung bằng câu nói “Chuyện trong quá khứ đều là mây bay”.

Vừa rồi ở đại sảnh của bữa tiệc, Lê Hương vốn dĩ đã đánh một trận xoay người rất đẹp mắt. Tiếc là hiện tại có Tô Hi ra mặt. Mấy vị khách quý này mặc dù đồng tình với cô. Nhưng cơ thẻ lại rất thành thực đứng về phía Lê Điệp.

Lúc này cái đuôi của người nhà họ Lê kia đều muốn vềnh lên trời rồi.

Lê Hương thân hình mảnh khảng, thướt tha duyên dáng đứng một mình nơi đó. Thanh khiết mỹ lệ động nhân. Dưới ánh mắt của mọi người, khóe môi đỏ từ từ nhéch lên: “Mặc dù nhìn đồ mình dùng qua rồi ném đi bị người khác nhặt về, còn xem như bảo bối thực sự rất nực cười. Nhưng tôi vẫn phải chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Bởi vì hai người đích thực rất là xứng đôi.”

Nói xong, Lê Hương liền rời đi.

Quần chúng lúc này… Dám lấy Tô thiếu so sánh với đồ dùng mình vứt đi. Vị Lê Hương tiểu thư này thật đúng là dám nói.

Khuôn mặt kiêu ngạo vì giành quyền thắng của Lê Điệp vì câu nói này mà chuyển sang trắng bệch.

Cô ta không biết mình có nên tiếp tục kiêu ngạo hay không.

Lê Hương rời khỏi khách sạn sao Đề Hào. Lúc này Tô Hi cũng đang ôm Lê Điệp đi ra. Lê Điệp nhanh chóng khoác lấy cánh tay Tô Hi làm nũng: “Anh Tô Hi, Lê Hương thật đáng thương, không có cái xe nào đến đón cô ấy. Không bằng là chúng ta thương hại cô ấy, cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.”

Tô Hi liếc nhìn Lê Hương: “Nếu Tiểu Điệp đã nói vậy, lên xe đi, tôi chở cô.”

Lê Hương từ chối. “Không cần. “

“Tại sao vậy?” Lê Điệp hiện tại cảm thấy hiện tại có Tô Hi để dựa vào thì lập tức chính là tiểu công chúa đích thực. Nên cô ta liền cúi đầu ra vẻ cực kì đáng thương nhìn Lê Chán Quốc: “Bó, con có lòng tốt gọi Lê Hương cùng lên xe, nhưng chị ấy lại từ chối rồi.

Một chút nữa con còn phải cùng anh Tô Hi đi ăn tối.

Lê Hương có phải là cố ý hay không?”

Lê Chán Quốc thật sự xem Lê Điệp như công chúa mà sủng. Bởi vì ông ta quá cần người con rễ giống như Tô Hi này. Yêu cầu duy nhất của ông ta đối với con gái chính là gả vào một trong bốn hào môn ở Hải thành. Cửa hôn sự này bắt kì ai cũng không được phá hỏng. Đặc biệt là Lê Hương.

Lê Chắn Quốc trầm giọng nhắc nhở: “Lê Hương, con còn bày tính khí tiểu thư cái gì, mau lên xe, đừng làm chậm trễ thời gian của Tô thiếu cùng Tiểu Điệp!”

Lý Ngọc Lan là người đắc ý nhất. Bà ta vừa cười vừa nói: “Lê Hương, chỗ này là khách sạn sao Đề Hào, ở của lớn tuyệt đối không thể bắt được xe đâu. Cũng không cần giữ một chút thể diện này, để Tô thiếu và Tiểu Điệp đưa con một đoạn đi.”

Lê Hương cảm thấy một nhà mấy người này thật sự đủ kì ba. Cô mỉm cười, ý tứ liếc nhìn Lê Điệp: “Mặc dù con không thể rút ra chi phiếu vạn. Nhưng mà con vẫn có cách tự mình có thể đi về. Còn khuyên người nào đó nếu nhìn thấy tôi thì nên đi đường vòng đi. Nếu không thì tôi sẽ… “

Sắc mặt Lê Điệp phút chốc thay đổi. Lê Hương lôi chuyện chỉ phiếu vạn ra nói rồi!

Nếu Tô Hi cùng bố cô ta biết được cô từng lấy chỉ phiếu vạn ra muốn bao nuôi trai bao của Lê Hương. Không những thất bại, sau đấy còn bị máy tên lưu manh nhục nhã. Thế thì cô ta xui xẻo rồi.

Lê Điệp thừa nhận trai bao kia từng làm cô ta mê mắn. Nhưng cô ta từ nhỏ đã thích Tô Hi, còn từng thề muốn gả cho Tô Hi, gả vào Tô gia làm hào môn thiếu phu nhân.

Tô Hi mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô ta.

Lê Điệp bị Lê Hương nắm thóp nhanh chóng không còn khí thế kiêu ngạo nữa. Cô ra kéo kéo Tô Hi: “Anh Tô Hi, chúng ta đi thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio