Chương : Mạc Tuân Gặp Tai Nạn
“Gì cơ, Lê Hương, cháu không định đi ăn uống hả?”
Viện trưởng Lý Văn Thanh hỏi.
Mọi người đều tụ lại đây, Lê Hương hơi khó xử, cô
đưa điện thoại dán lên tai, nhỏ giọng hỏi: “Mạc tiên
sinh, tối nay em đi ăn liên hoan được không? Em sẽ về sớm.”
Mạc Tuân nhìn thấy cô gái nhăn mày, cô đang ở thế khó xử, bây giờ lại thận trọng hỏi ý kiến của anh.
Câu trả lời của anh là, không thẻ.
“Không sao, vậy em đi chơi đi, vừa lúc anh công ty
cũng có một ít tài liệu cần xử lý.” Mạc Tuân thấp giọng.
Lê Hương nhanh chóng cong môi: “Dạ được, bye bye anh nha Mạc tiên sinh!”
Hai người cúp điện thoại, Mạc Tuân để di động xuống, anh lái xe, bọn họ ở hướng bên kia cười đùa một đường, còn anh lại chậm rãi đi theo một đường.
Đột nhiên từ bên đường có hai cô gái chạy qua, nhìn
Lê Hương và Mạc Tử Tiễn đầy ngưỡng mộ: “Xin
hỏi hai người là Lê tài nữ và viện sĩ Mạc phải không?
Chúng tôi cũng đang học ngành y, chúng tôi rất
ngưỡng mộ hai người, hy vọng tương lai chúng tôi
cũng có thể giống như hai người, có thể chụp ảnh chung với hai người được không? “
Song Song nhanh chóng đẩy Lê Hương về phía
trước, Lê Hương gật đầu một cách hào phóng: “Được chứ.”
Hai cô gái một người đứng bên trái một bên phải, để
Lê Hương và Mạc Tử Tiễn đứng ở giữa, Song
Song cầm máy ảnh: “Lê Hương, viện sĩ Mạc, hai người sát gần chút đi, không lọt vào khung hình rồi.”
Hai cô gái chen vào giữa, Lê Hương và Mạc Tử
Tiễn ép gần sát nhau, “tách” một tiếng, bức ảnh đã được chụp xong.
Mạc Tuân ngồi trong xe nhìn cảnh này, đột nhiên siết chặt hai bàn tay to, nắm lấy tay lái cho đến khi gân xanh trên lòng bàn tay nỏi lên.
Anh không thích như vậy, cực kỳ không thích, anh
không thích bất kỳ sự va chạm thân thể nào giữa Hạ
Lê Hương và Mạc Tử Tiễn, giờ anh chỉ muốn lao đến,
liều mạng kéo Lê Hương vào lòng, tuyên bố chủ quyền.
Thật ra anh không vui, không muốn, đừng nói là mượn
Lê Hương một đêm, dù chỉ một phút cũng không được.
Phải thừa nhận, hiện tại cô rất chói mắt khiến anh cảm
thấy rất không an toàn, bởi vì Mạc Tử Tiễn luôn đứng
bên cạnh cô, mà anh không thể làm gì được, chỉ có thể ngồi trong xe nhìn cô.
Anh đã trở thành một kẻ tham lam, anh chỉ có ham
muốn đáng sợ cố chấp giữ cô trong tay, chiếm hữu cho riêng mình.
Mạc Tuân nhắm chặt đôi mắt anh tuần, khóe mắt đã nhuốm vài phần đỏ tươi, anh dùng hết sức lực khống chế bản thân, không muốn khiến chính mình trở nên bất thường, không muốn để mình phát bệnh lần nữa.
Anh nhấn ga, chiếc Rolls-Royce Phantom lao vụt đi.
Chẳng máy chốc, hình bóng của Lê Hương và Mạc Tử Tiễn biến mắt trong gương chiếu hậu của anh.
Không nhìn thấy bọn họ, có lẽ anh sẽ khá hơn đôi chút.
Nhưng Mạc Tuân vẫn không tốt hơn, choáng đầu
trí óc anh đều là anh không nên đi, vì khi anh đi rồi,
anh sẽ không biết cô và Mạc Tử Tiễn sẽ ở sau lưng anh làm gì.
Họ sẽ đi đến quán bar, uống sau rồi sẽ dễ làm loạn, có
thể hay không cô sẽ ôm Mạc Tử Tiễn, hôn cậu ta, thậm chi: Mạc Tuân nhắm mắt lại, đột nhiên tỉnh dậy khỏi
thế giới của chính mình, trời ơi, anh đang nghĩ gì thế này, Lê Hương yêu anh đến Vậy, vậy mà anh lại nghỉ ngờ nghỉ ky cô.
Thế nhưng, anh không thể kiểm soát được bản thân mình!
Anh đúng là có bệnh!
Mạc Tuân đạp mạnh chân ga phía dưới, chiếc
Rolls-Royce Phantom lao qua đường như tên bắn,
đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe tải lớn đột
ngột chuyển hướng, hai xe chuẩn bị va chạm trong nháy mắt.