Chương :
Lê Hương muốn đứng dậy rời khỏi lòng anh.
Nhưng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô mạnh như vấu sắt, không để cô rời đi, cô cử động hai cái khiến người đàn ông khó chịu cau mày, lòng bàn tay của anh ta đặt trên eo lõm của cô kéo vào lòng.
Lê Hương nhíu mày đau đón không dám cử động nữa.
Lúc này, chiếc xe thương mại hạng sang đang trên đường cao tốc, ánh đèn neon sáng chói bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ xe sáng trưng khiến khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân trông vô cùng sáng lạn.
Anh cảm tháy buồn bực không thở được, đưa tay kéo cà vạt trên cổ: “Còn nhớ những gì tôi đã nói với cô không?”
Cái gì?
Anh nói nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì gọi anh?
Lê Hương giật mạnh vạt áo khiến áo thành nếp gấp, có chuyện bắt buộc phải nói rõ ràng, cô không muốn trong quan hệ mập mờ: “Mạc tiên sinh, tôi vẫn nhớ lời anh nói. Tôi thừa nhận tối nay tôi hơi liều lĩnh, những chuyện xảy ra là ngoài dự định, nhưng tôi không muốn chuyện gì cũng phiền tới anh vì dù sao quan hệ của chúng ta cũng chỉ là quan hệ thỏa thuận hòa bình.”
Chỉ là quan hệ thỏa thuận hòa bình… Mạc Tuân ánh mắt trầm xuống: “Cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
Lê Hương gật đầu: “Ừ!”
Mạc Tuân thu cánh tay lại: “Đồ không có lương tâm, giờ xuống khỏi đùi tôi!”
Lê Hương chưa từng thấy anh nổi giận như vậy, bình thường anh đã rất đáng sợ, Lê Hương bò xuống và ngồi bên cạnh, không xâm phạm vị trí của nhau.
Mạc Tuân tức giận bật cười khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh bảo cô xuống cô liền xuống ngay lập tức, từ khi nào mà cô lại nghe lời như vậy?
Hai người đều im lặng không nói gì, nửa tiếng sau đến bệnh viện.
Thím Lâm được đưa vào phòng VỊP, đã truyền nước, thêm máy theo dõi nhịp tim và có y tá chăm sóc riêng.
Lê Hương biết những điều này đều là Mạc Tuân làm vì cô, anh là người suy nghĩ chu toàn, chín chắn khiến người khác vô cùng an tâm và chỉ muốn dựa dẫm vào anh.
Thím Lâm vẫn hôn mê chưa tỉnh, tình hình không được tốt lắm.
Lê Hương ngồi ở mép giường nắm bàn tay già nua và lạnh lẽo của thím Lâm, cảm tháy rất buôn.
Lúc này, một giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu vang lên: “Ăn gì trước đi!”
Lại Lê Hương ngắng lên thì nhìn thấy Mạc Tuân, anh vẫn chưa ra về.
Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng đã đến, hai người đứng ở bên cửa.
Hoắc Tây Trạch mỉm cười chào hỏi: “Xin chào chị dâu!”
Lê Hương bị gọi là chị dâu chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Bác Phúc quản gia đến và mang theo bình giữ nhiệt: “Thiếu phu nhân, khi nãy thiếu gia có dặn dò nấu cho cô một ít cháo và ít đồ thanh đạm, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi. Chăm sóc người bệnh trước tiên phải chăm mình đã.”
Lê Hương thật sự chưa ăn gì vào buổi tối, không ngờ anh lại chu đáo tỉ mỉ như vậy, lại còn dặn dò người khác nấu chút cháo.
Lê Hương nhìn Mạc Tuân, người đàn ông với đôi chân dài đang đứng bên cửa sổ, anh đã cởi áo khoác đen bên ngoài.
Mấy năm gần đây, ngoài Diệp Linh ra thì anh là người đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy nhưng cô không muốn trái tim mình bị đổ gục lần nữa.
Nhưng anh thật sự nguy hiểm, từng bước dụ dỗ cô khiến cô chìm đắm.
Cô sợ bản thân sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Lê Hương bước đến đứng sau Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thím Lâm, anh về trước nghỉ ngơi đi.”
Mạc Tuân hơi nghiêng người nhìn Lê Hương: “Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”