Thành Cát Tư Hãn từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ chăm chú nghe lời nói của Trần Tinh. Đến khi hắn đưa ra nghi hoặc thì ông ta cũng nhíu mày trầm tư, biểu hiện dường như cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra và không dám đưa ra câu trả lời khẳng định.
-Người đâu, mời Tháp Tùng An Đáp đến, nói ta có việc cần hỏi.
Thiết Mộc Chân hô lớn, rồi nhìn về phía Trần Tinh nói.
-Bằng hữu xin hãy chờ một lát, chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, ta đã sai người gọi người lớn tuổi nhất trong tộc rồi, ắt hẳn sẽ có đáp án.
Trần Tinh nghe được lời của Thiết Mộc Chân thì lại tỏ ra nghi hoặc hơn nữa, bởi vì hắn nhìn ra ông ta không phải nói dối, nếu ngay cả là vua của một nước cũng không biết chuyện lớn như vậy thì chỉ có thể là chưa từng có trường hợp nào xảy ra, hoặc chưa nghe ai nhắc qua việc này.
-Đại hãn, người đã được mời tới.
Binh lính phía ngoài cất cao giọng nói, Thiết Mộc Chân cũng hướng mắt nhìn về phía cửa màn.
Một ông cụ đầu tóc bạc phơ, lưng còng một đoạn, tay cầm quải trượng bước đi, bên cạnh có một thiếu niên dìu đỡ. Cụ này hướng về Thiết Mộc Chân thi lễ
-Tháp Tùng An Đáp bái kiến Đại Hãn, không biết Đại Hãn cho gọi tiểu nhân đến đây có chuyện gì sai khiến?
-Miễn lễ, miễn lễ, Tháp Tùng thúc, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gặp ta không cần phải làm lễ quân thần gì, khụ khụ... Làm phiền ngài đến đây là vì bằng hữu ta gặp một chuyện ly kỳ mà ta thì lại hoàn toàn không biết. Ngài là người sống lâu nhất không biết có nghe qua chuyện này chưa?
Ông cụ nghe Thiết Mộc Chân lời nói cũng tỏ vẻ nghi hoặc, lão hỏi
-Đại hãn, không biết là chuyện gì? Nếu như lão biết nhất định sẽ không dám giấu diếm nửa lời.
Thiết Mộc Chân ho khan vài tiếng rồi cũng tường thuật là đầu đuôi câu chuyện, Ông lão nghe xong cũng như có vẻ hồi ức, lão từ từ mở miệng
-Không nghĩ tới vẫn có người gặp chuyện như vậy giống như ta.
Mọi người chăm chú rửa tai lắng nghe, dừng một chút ông lão mới ngồi xuống và tiếp tục nói
-Không dám nói quá, quả thật lão cũng từng gặp chuyện này một lần cách đây cũng mấy mươi năm về trước rồi, khi đó lão cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi đầu thôi, cũng giống như vị thiếu hiệp đây, lão cùng lũ bạn rủ nhau ra con sông đó bắt cá vì mải mê nên đến trưa cũng chỉ còn mình lão ở lại, giữa cái đại mạc nóng bức này dĩ nhiên buổi trưa thì càng oi bức khó chịu, thế là lão xuống tắm, nhưng không may lão lại bị vọp bẻ, cơ thể lão chìm xuống, trong lúc vùng vẫy giữa sự sống và cái chết lão mơ hồ nhìn thấy một con quái vật khổng lồ giống như là trăn, như lời thiếu hiệp nói, lão cũng không có bản lĩnh lớn như vậy nên cứ nghĩ cuộc đời mình xong rồi. Nó há miệng nuốt trọn lão, mọi thứ cũng trở nên tối sầm lại, nhưng khi tỉnh dậy thấy mình được người cứu và đang nằm trong nhà. Lão cứ nghĩ mình đang nằm mơ nhưng ám ảnh nổi sợ khiến từ trước tới giờ lão vẫn ít hay lui tới và không nhắc cho ai vì sợ bị người mắng là bị điên. Không nghĩ tới...
Sau khi nghe xong câu chuyện của ông cụ, không người nào dám lên tiếng, Thiết Mộc Chân nhìn về phía Trần Tinh đang nhíu mày tựa như suy nghĩ điều gì đó cũng không dám làm phiền, được một lúc, hắn mới hồi phục lại tinh thần và nhìn ông lão rồi hỏi
-Cụ có thể cho ta biết là ai đã cứu cụ lúc đó và cứu bằng cách nào không?
Tháp Tùng An Đáp nhìn về phía Trần Tinh, lão cũng không giấu diếm gì mà kể hết, có lẽ là do nhiều năm như vậy rồi mới gặp được người giống mình và chứng tỏ việc là có thật không phải bản thân hoang tưởng.
-Thiếu hiệp, chuyện xảy ra đã nhiều năm, trí nhớ lão cũng có phần mơ hồ, lúc đó lão đây hoàn toàn không biết chuyện gì cả, khi tỉnh lại nghe mọi người nói là bản thân đang ngất bên bờ và được người phát hiện đưa về, chứ lão không biết chính xác là có đúng như vậy không. Còn người cứu lão cũng như những người biết được việc này cũng hầu như chết hết cả rồi. Chỉ còn lão đây không hiểu vì sao sống mãi không chịu chết...haha
-Gia gia...
Ông lão nói xong cũng cười haha, Trần Tinh thì một bên trầm tư phân tích dữ kiện hắn có được.
Nếu lời lão là thật thì chắc chắn lão phải làm mồi trong bụng của con trăn, như vậy tại sao lão vẫn còn sống? Trong này còn có nguyên nhân gì sao? Tiếp theo đó là chẳng những lão còn sống mà lại còn sống rất dai? Liệu có phải là do ông lão này là người duy nhất trải qua chuyện như vậy? Và tại sao khi hắn giết chết con trăn thì nó lại biến mất mà không có một giọt máu?
-Đại hãn, làm phiền ngài cùng mọi người, chuyện này rất quái lạ, ta muốn ở lại vài ngày để thăm dò được chứ, một nơi đẹp như vậy, nếu để quái vật hại người thì không thể chấp nhận đúng chứ?
Thiết Mộc Chân cảm thấy hắn nói có lý nên không sao cả liền đồng ý, đối với một người có thực lực ngay cả đạo quân mạnh nhất cũng không thể làm gì và còn khiến bản thân sinh ra ý niệm không thể đánh bại thì cách tốt nhất chính là hoà hoãn, mỗi người có một cách xử lý khác nhau nhưng Thiết Mộc Chân là một kiêu hùng, kiêu hùng là người não tàn sao? Dĩ nhiên không phải, biết tiến biết lui, thông mình tài trí mới là bậc vĩ nhân được sử sách ghi danh. Cũng chính vì vậy mà ông ta mới lấy được một chút thiện cảm của Trần Tinh và được hắn chỉ điểm một số thứ, từ đó mà Mông Cổ có thể chiếm đóng nhiều quốc gia, đặc biệt là Đại Tống. Hắn cũng nhắc nhở ông ta về việc không nên xâm chiếm Đại Việt nhưng có lẽ con cháu ông không nghe tổ huấn, cho nên mới tạo nên một lịch sử huy hoàng cho dân tộc Đại Việt làm rúng động cả đế quốc. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện sau này và hắn cũng không quan tâm lắm.
-Tiểu Chu, trời cũng không còn sớm nữa ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai cũng có thể lên đường trở về Trung Nguyên, nhìn biểu hiện của ngươi ắt là cảm thấy chán rồi đúng không?
Trở về trướng bồng Trần Tinh vỗ bả vai Chu Bá Thông cười nói, với tính cách trẻ con của y thì hắn cũng rất đau đầu, hiện tại hắn cần yên tĩnh để dòng suy nghĩ thông suốt nhằm kết nối các dữ kiện lại trả lời cho những thắc mắc và tìm ra biện pháp hợp lý giải quyết vấn đề, thế nhưng vấn nếu Chu Bá Thông ở lại đây thì sẽ cang làm cho hắn phiền thêm thôi.
Chu Bá Thông cũng không phản bác mà xì cười
-Đúng đúng, lão ngoan đồng ta đây cảm thấy rất khó chịu khi ở nơi này chung với bọn thát tử đó, nếu không phải nể mặt huynh đệ ngươi thì ta đã sớm đánh cho bọn hắn đến mẹ ruột mình cũng nhìn không ra rồi, mà ta trở về một mình sao? Như vậy sẽ rất buồn a?
Trần Tinh lắc đầu đáp
-Ngươi một mình sống trên Đảo Đào Hoa mười mấy năm không buồn sao? Hiện tại chỉ đi về Trung Nguyên mấy ngày lại thấy buồn? Không thì ngươi cùng nha đầu này trở về trước đi.
Nha đầu trong miệng hắn dĩ nhiên chính là Hoàng Dung rồi, nàng nghe hắn nói vậy thì có chút bất mãn, nhịn không được nói
-Hừ, hiện tại bổn cô nương còn chưa muốn trở về, cơ hội dò thám hiếm thấy như vậy sao có thể bỏ qua. Còn nữa, ta muốn đi đâu không cần ngươi lo.
Nói xong Hoàng Dung cũng nhanh chóng rời đi trở về trướng bồng của mình, Mông Cổ hiện tại không thiếu nhất chính là tài vật, việc xây dựng nhà ở bằng trướng bồng là vô cùng đơn giản nên không lo về chuyện thiếu chỗ ngủ.
Chu Bá Thông cũng quăng một câu cáo từ rồi ra ngoài, bên trong Trần Tinh nhìn về Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ, hai nàng từ khi tới đây dường như ít nói hẳn, có thể là do sự xuất hiện của Hoàng Dung khiến hai người cảm thấy có phần lép vế cùng tự ti, đặc biệt là Thi Vũ, nàng không còn háo hức như lúc đầu. Hắn muốn an ủi Thi Vũ nhưng không biết làm sao mở miệng để Niệm Từ rời đi nên chỉ đành hàn huyên cùng hai người một lúc rồi tự giác nhường lại trướng bồng cho hai người và một mình ra ngoài giải khoay thôi.
Làm thế nào ngủ cho được trong khi hiện tại cũng chỉ khoảng -h tối? Mặc dù đã cố gắng hoà nhập vào thế giới này nhưng vẫn có một số thứ không thể sửa đổi.
Ban ngày thì nóng ban đêm thì lạnh chính là đặc điểm ở đại mạc này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hắn nhiều. Trong khi mọi người đang chìm đắm trong giấc mộng thì Trần Tinh lại đi lanh quanh con sông này để xem có tìm ra đầu mối gì không.
Trong lúc hắn do dự liệu có nên nhảy xuống điều tra một lần nữa hay không thì tiếng sột xoạt vang lên. Một bóng người đang lù lù lén lút nấp phía sau bụi cỏ. Trần Tinh giả vờ như không thấy mà vẫn thản nhiên quan sát hoàn cảnh, nhưng thật ra hắn cũng đã tập trung chú ý nơi này, đến kho nhận ra người này là ai Trần Tinh mới lên tiếng
-Ngươi theo dõi ta cũng được một lúc rồi? Tính ở đây đến khi nào?
Người này nghe được giọng nói liền rùng mình, y cũng nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi bụi cỏ.
-Ngươi quả nhiên biết ta ở đây... xin ngươi...hãy nhận ta làm đệ tử.
Người này nói xong liền quỳ xuống cầu xin Trần Tinh, biểu hiện vô cùng thành khẩn, hắn cũng có phần hiếu kỳ đánh giá người này, không ai khác y chính là người thiếu niên bên cạnh ông lão vừa rồi.
-Ta không bao giờ thu nhận đệ tử nữa, ngươi trở về tìm người khác đi.
Không cần biết lý do, Trần Tinh lạnh lùng trả lời, đừng nói là người này không quen không biết, cho dù là Chu Bá Thông có quỳ xuống cầu xin hắn thu nhận đệ tử, hắn cũng sẽ thẳng thừng từ chối.
Khác với người khác, cao thủ võ lâm sợ tuyệt học của mình bị thất truyền sau khi mình chết đi, nhưng Trần Tinh truy cầu Bất tử bất diệt, không chết đi thì tìm truyền nhân làm gì?
Người thanh niên này nghe xong cũng không đứng dậy mà cúi đầu sát đất nói
-Xin ngươi...ta muốn trở thành đệ nhất quốc sư Mông Cổ, đó là mơ ước lớn nhất của ta. Ta biết ngươi rất lợi hại, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta...
Càng nghe càng cảm thấy buồn cười, vì sao Trần Tinh phải giúp người này? Đệ nhất Quốc Sư sao? Hắn không muốn dây nữa nên qua loa nói
-Nếu ngươi muốn trở thành Đệ nhất quốc sư thì hãy đến Mật Tông Tây Vực mà tiềm tu. Ở đó sẽ có người biết cách dạy ngươi. Như ta đã nói, ta sẽ không thu nhận đệ tử nữa.
Người này nghe xong thì có hơi thất vọng nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, bởi vì y nhận ra Trần Tinh không thể nào lay động và đã có một hướng đi mới, người này thầm nghĩ "Mật Tông Tây Vực sao? Như vậy tức là quy y? Không sao, chỉ cần trở thành đệ nhất quốc sư thì có làm hoà thượng cũng không phải vấn đề gì!"Y nhất định đến đó!
Trước khi rời đi, người này nhìn Trần Tinh nói
-Quái vật dưới hồ, ta cũng từng thấy, cũng từng bị nó nuốt vào bụng, nhưng không giống gia gia ta, ta sau khi bị nuốt mới cảm thấy mơ hồ. Khi tỉnh lại ta phát hiện bản thân đã ở trên bờ. Ta cho rằng mình bị ảo giác nhưng quả thật nó rất chân thật làm ta không dám thử lần thứ hai. Ta rất tò mò về hình dáng thật sự của con quái vật đó, đáng tiếc, muốn đợi sông này khô cạn thì xương ta cũng đã mục nát.
Nói xong, y cũng không đợi Trần Tinh trả lời mà xoay người dứt khoát rời đi.
Hắn không hề có hành động gì mà chỉ đứng nhìn bờ hồ tĩnh lặng. Một lúc sau Trần Tinh mới lầm bầm
-Nếu hiện tại ta chia con sông này ra nhiều kênh rạch khác nhau thì chẳng phải lượng nước sẽ giảm đi? Lúc đó có quái vật gì không phải sẽ lộ ra sao? Không nghĩ tới thiếu niên này thật thông minh, có lẽ y đang nhắc khéo cho ta sao?
Trần Tinh đôi mắt sáng lên, vừa nghĩ tới đây đầu óc hắn cũng thông suốt và quyết định thật nhanh, con sông dài -km rông m thì lượng nước cũng không phải ít, còn chưa kể nó sâu bao nhiêu. Nhưng hắn vẫn quyết định thực hiện.
Trần Tinh dùng kiếm khí liên tục chém lên mặt đất tạo thành những rãnh dài, hắn lơ lửng trên không trung nên có thể quan sát rõ ràng hướng chảy của nước.
Sau h làm việc cật lực thì hiệu quả cũng cho thấy rõ rệt, nước đã giảm xuống đáng kể và chẳng thấy một con quái vật nào xuất hiện.
Trần Tinh dừng một chút tựa như suy nghĩ điều gì, hắn đứng bên bờ rồi nhìn thuận tay chém thêm vài nhát xuống sông nữa để kiểm tra xem độ sâu là bao nhiêu, kiếm phí tách màng nước ra để lộ tới đáy, ánh trăng sáng nên hắn có thể xác định độ sâu hiện tại cũng chỉ đứng ngang hông.
-Kỳ quái, chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác thôi sao?
Trần Tinh từ từ bay đến gần khúc giữa sông hơn, không có dấu hiệu nào báo trước, từ giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật to lớn chừng -m có đầu và thân của sư tử, đuôi là một con rắn. Trên lưng nó mọc ra một cái đầu dê và đầu rồng. Trông rất hung ác, nó hướng về Trần Tinh gào thét, tiếng thét phẫn nộ tựa như muốn tàn sát hết những gì nó thấy.
Nếu như người khác chứng kiến cảnh này có khi đã sợ vỡ mật mà chết, Trần Tinh cũng bị rung động một chút nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần và bay ngược ra phía sau, ánh mắt hắn vẫn luôn quan sát con quái vật này.
Khi khoảng cách của hắn dừng lại vị trí lúc đầu thì quái vật bỗng nhiên biến mất không thấy, chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Hắn quyết định thử lần nữa, quả nhiên con quái vật xuất hiện, nhưng lần này là một con khác, Trần Tinh thử tấn công nó nhưng không hề hấn gì và cũng lui ra ngoài, quái vật lại biến mất không thấy.
-Nếu suy đoán của ta là đúng, vậy thì...
Vừa nghĩ, Trần Tinh liền quyết định trở về bắt một con cừu và ôm nó tới đây. Khi quái vật xuất hiện hắn để lại con cừu và ra ngoài, chỉ thấy con cừu kêu lên the thé rồi im bặt, mọi thứ vẫn bình thường, nó không hề bị ăn thịt gì cả. Hắn sử dụng Cầm Long Công hút con cừu về, kiểm tra thì nó không sao cả, chỉ là sợ quá ngất đi thôi.
-Thì ra chỉ là ảo giác, xem ra bảo vật này không tầm thường, có thể tạo ra ảo cảnh phòng ngự.
Trần Tinh ánh mắt trở nên sắc bén, lần này hắn không bay mà trực tiếp tiến vào con sông.
Một con quái vật với chín cái đầu rắn hiện ra và hướng về phía hắn cắn xé, hắn không hề làm ra bất kỳ động tác né tránh hoặc phản kháng nào mà vẫn tiến lên phía trước theo cảm ứng linh khí đậm đặc nhất toả ra.
Dường như cảm nhận được nguy cơ, liên tiếp nhiều con quái vật nữa xuất hiện, càng khủng bố và to lớn hơn nhưng đối với Trần Tinh lại như không có ảnh hưởng gì, chúng thay nhau cắn xé, lao tới, phun lửa,...hoàn toàn chỉ là ảo giác.
-Chính là nó...!
Trần Tinh nắm trong tay một khối đá tạo hình một cánh cửa nhỏ, chạm khắc vô cùng tinh xảo, mang vẻ tang thương không biết đã qua bao nhiêu tuế nguyệt. Chính lúc hắn cầm lên thì mọi thứ đều trở lại bình thường, quái thật đều biến mất không thấy.
Ánh mặt trời ló dạng chiếu lên cán cửa nhỏ này, hắn có thể quan sát rõ ràng hơn.
Bên trên có dòng chữ nhỏ ghi Huyền Giới Chi Môn. Chẳng những vậy trên đó còn thiếu khuyết lỗ tròn. Chỉ có duy nhất một lỗ tròn là có cục đá ở đó.
Trần Tinh lật qua lật lại xem mặt trái phải nhưng không thấy gì khác thường cũng như làm cách nào giải mã bí mật của nó. Hắn đành cất vào trong trữ vật giới chỉ và trở về trướng bồng. Một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn tỉnh táo vì tìm kiếm bảo vật là việc thích thú nhất.
Trên đường bay trở về, hắn hoàn toàn không biết rằng bên trong trữ vật giới chỉ của mình phát sinh kỳ biến, viên dạ minh châu mà hắn lấy từ trong tay của Hoàng Dung cùng cánh cửa đá nhỏ này kết hợp lại với nhau rồi phát sáng lên một chút sau đó trở lại bình thường. Viên dạ minh châu biến mất và trên cánh cửa đá nhỏ này xuất hiện cục đá tròn nhỏ được khảm lên trong lỗ còn trống.