Tiểu Chiêu nghe được lời nói của Trần Tinh dĩ nhiên cho là hắn không phải nói thật mà đang đùa giỡn mình.
Nàng vẫn tiếp tục dùng sức kéo lấy sợi xích. Một cô gái yếu đuối không có võ công thì làm sao có thể làm lay động được tảng đá to trên cả trăm ký.
Trần Tinh thấy vậy cũng có chút thương xót, thế nhưng nếu như hiện tại thả nàng ra thì Tiểu Chiêu ắt sẽ chạy đến bên Trương Vô Kỵ và hắn cũng không có cơ hội tạo dựng cảm tình với nàng.
Hắn đành ngồi bẹp xuống đất, hai chân xếp bằng, rồi nói.
-Cô không nên phí sức nữa, y chỉ bị đau quá nên ngất đi thôi, có nội công thâm hậu hộ thể làm sao y có thể chết đi được.
Tiểu Chiêu không dừng lại động tác
-Không cần thiết đâu, đã có người chăm sóc cho y rồi, không tin cô nhìn đi.
Lúc này nàng mới ngừng lại và nhìn về phía trước. Quả nhiên Trương Vô Kỵ đã được đám người Minh Giáo đưa sang một bên tiến hành kiểm tra thương thế.
Vì vị trí có phần nhạy cảm nên người chăm sóc y cũng không phải là Dương Bất Hối mà là người nam nhân.
Không ai khác chính là kẻ mà Trần Tinh có cảm giác chán ghét kia. Nhưng hắn tạm thời không tìm hiểu nguyên nhân.
Tiểu Chiêu thấy vậy cũng như trút hết sức lực, nàng ôm mặt khóc nức nở trong rất đáng thương.
Không biết là nàng khóc vì chuyện gì? Vì cảm thấy đau xót khi Trương Vô Kỵ bị thương hay là bởi vì bản thân cảm thấy ủy khuất.
-Cô và y chẳng thể có kết quả tốt đẹp gì, nhiệm vụ lấy Càn Khôn Đại Na Di không phải đã hoàn thành rồi sao? Lúc đó cô cũng phải trở về Tổng giáo thôi?
Tiểu Chiêu thân hình run lên, nàng ngẩng mặt lên rung động thật sâu nhìn Trần Tinh, Tiểu Chiêu nói
-Ngươi...Ngươi thật ra có thân phận gì? Vì sao lại biết chuyện này.
Trần Tinh lần nữa đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt không tì vết này.
Tiểu Chiêu cũng không ngăn cản. Hắn nhìn nàng cười nói
-Cô tên Tiểu Chiêu đúng không? Sau này cô không cần phải vất vả một mình gánh chịu những trách nhiệm không đâu đó nữa. Bởi vì ta sẽ giúp cô diệt đi Tổng Giáo Ba Tư. Cô thấy sao?
Tiểu Chiêu không trả lời ngay mà nàng nhìn về phía Trương Vô Kỵ sau đó bùi ngùi thở dài, nàng thích y không sai, nhưng tình cảm vẫn chưa sâu.
Dù sao Nàng cũng mới quen Trương Vô Kỵ được vài ngày và chưa trải qua sự kiện gì đặc biệt khiến trái tim rung động.
Đừng quên, lý do Tiểu Chiêu phát sinh tình cảm với Trương Vô Kỵ chính là vì cảm động trước sự bảo bọc chân thành của y.
Nhưng đáng tiếc kết cuộc lại không phải là mật ngọt mà là cay đắng, thế thì có gì để Trần Tinh không ra tay thay y bảo bọc nàng?
Trương Vô Kỵ còn chưa chạm vào được Ỷ Thiên Kiếm huống chi là giúp Tiểu Chiêu thoát khỏi gông cùm.
Vả lại y cũng không còn cơ hội đó thì làm sao có thể đánh động phương tâm của nàng cho được?
-Những chuyện này ngươi đều biết, thân phận của ngươi ắt hẳn không phải tầm thường. Vì sao lại đối xử tốt với ta?
Trần Tinh ngay lập tức nói
-Vì cô xinh đẹp, lương thiện, trong sáng, vị tha, nhân hậu, đặc biệt là rất nghe lời. Không phải sao?
Tiểu Chiêu đỏ mặt trả lời
-Ta có tốt như vậy sao?
Trần Tinh nhân cơ hội nắm lấy tay nàng rồi lật ngửa nó ra, hắn chỉ vào những vết chai trên đó rồi nói
-Những vết chai này không phải là bằng chứng tốt nhất sao? Không nói chuyện này nữa, Tiểu Chiêu, đề nghị lúc nảy của ta cô thấy thế nào?
-Đề nghị gì?
-Ta đang cần thuê một người nô tỳ biết nghe lời. Nếu cô đồng ý thì tất cả những gì mà cô đã và đang gánh chịu ta sẽ gánh nó thay cô.
-Lúc nảy ngươi có nói sao?
Trần Tinh hiếu kỳ hỏi ngược lại
-Không có sao?
-Không có!
-Vậy thì xem như mới đề nghị đi, cô thấy thế nào?
Tiểu Chiêu suy nghĩ một lát rồi trả lời
-Ta không biết gì về ngươi cả, làm sao có thể đồng ý làm nô tỳ của người đây?
Hắn cười nhẹ nói
-Vậy chứ cô cũng không biết gì về Dương Bất Hối sao? Vả lại ta cũng sẽ không ép cô làm những việc mà cô không thích.
-Lời ngươi nói là thật?
-Là thật.
Tiểu Chiêu bắt đầu động dung, có điều nàng vẫn không đồng ý
-Ta không muốn, ta chỉ muốn chăm sóc cho Vô Kỵ ca ca mà thôi.
Trần Tinh cảm thán. Tiểu Chiêu quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Hắn thấy vậy cũng tỏ ra tiếc nuối nói
-Được rồi, ta sẽ không ép cô.
Dứt lời hắn lấy tay nắm lấy dây xích rồi tiếng rắc rắc vang lên. Trần Tinh bóp nát nó cứ như là đậu hủ vậy. Làm xong hắn cũng đứng lên đi về phía Chu Chỉ Nhược va không dây dưa gì với nàng nữa.
Tiểu Chiêu kinh ngạc đến ngây người, nhìn theo bóng lưng hắn, Tiểu Chiêu âm thầm cảm kích, nàng cũng gấp gáp chạy sang chăm sóc cho Trương Vô Kỵ.
....
-A Di Đà Phật, Tiểu cô nương, nếu như bần tăng nhớ không lầm thì cô là đệ tử phái Nga Mi đúng chứ? Vì sao lại tiếp tay cho đám người Ma Giáo ngăn cản mọi người tiến hành trừng trị cái ác?
Người nói chính là một người hoà thượng, thân hình cao gầy, khuôn mặt có phần nhăn nheo vì tuổi tác, nhưng không vì đó mà khinh thường ông ta được. Bởi vì người này không ai khác chính là Không Tính, một trong những cao thủ của Thiếu Lâm nổi danh với một trong tuyệt kỹ Long Trảo Thủ.
Chủ Chỉ Nhược lễ phép trả lời
-Hồi Không Tính đại sự, tiểu nữ không phải tiếp tay giúp người của Ma Giáo, chỉ là trượng phu lời nói không dám không nghe.
Sau đó nàng còn nhìn về phía Diệt Tuyệt cúi đầu thi lễ.
Diệt Tuyệt cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy sự thay đổi của đệ tử yêu quý của mình. Bà ta trong lòng thầm suy đoán
-Không nghĩ tới trong vòng một tháng ngắn ngủi, Chỉ Nhược lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy. Không biết hắn đã sử dụng biện pháp nào, nếu có thể lấy được một chút thông tin há chẳng phải Nga Mi sẽ trở thành chí cao Môn phái mà không phải xếp sau Thiếu Lâm Võ Đang?
Đinh Mẫn Quân phía sau thì âm thầm cắn răng nghiến lợi, lòng đố kỵ trỗi dậy, nhưng rất nhanh nó liền y thị che giấu lại.
Không Tính nghe vậy nhìn về phía Diệt Tuyệt nhưng thấy bà ta đang trầm mặc nên cũng hiếu kỳ
-A Di Đà Phật, xin hỏi trượng phu của cô nương là ai? Có thể mời y ra cùng mọi người ba mặt một lời nói rõ được không?
Đúng lúc này, giọng nói Trần Tinh vang lên.
-Lão hoà thượng, lão đang tìm ta sao?
Tất cả ánh mắt đều hướng về nơi âm thanh phát ra. Chỉ thấy Trần Tinh bộ dáng lười biếng đang tựa vào một gốc cây, kế bên hắn còn có một bàn hoa quả. Dĩ nhiên đây là Trần Tinh từ trong nhẫn trữ vật lấy ra.
Không Tinh thấy vậy cũng lớn tiếng chất vấn
-A Di Đà Phật, bần tăng pháp danh Không Tính, xin hỏi thiếu hiệp cao danh quý tính, vì sao phải bảo nương tử của mình tiến hành ngăn cản chúng tra trừ gian diệt ác?
Trần Tinh cầm quả táo cắn một cái rồi mới trả lời
-Không Tính đại sư đúng không? Nếu đại sư nói như vậy thì ta cũng xin mạn phép hỏi Đại Sư. Những người mà đại sư luôn gọi là Ma Giáo này đã làm việc gì xấu ngoại trừ Tạ Tốn?
Không Tinh không nói nên lời
-Chuyện này...
Trần Tinh nhếch mép cười
-Không có đúng không? Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, việc giết người và bị người giết xảy ra như cơm bửa hằng ngày. Việc trả thù thì không thể tránh khỏi, nhưng Tạ Tốn gây lỗi thì nên tìm ông ta mà trả thù, vì sao lại quơ đũa cả nắm rồi tiến hành tước đoạt mạng sống người khác dễ dàng như vậy? Đại sư, người luôn miệng nói trừ gian diệt ác, như vậy xin hỏi thế nào là Thiện? thế nào là Ác? Như thế nào là Tà? Như thế nào mới được gọi là Chính? Nếu nói bọn họ là ác vậy những người này đã làm việc gì ác? Nếu nói bọn họ là tà vậy những người này tà ở chỗ nào?
-Hay, nói hay lắm...khục khục
Người của Minh Giáo hét lớn tán thưởng. Đám nhân sĩ võ lâm chỉ có thể im lặng.
Một ông lão trong tay cầm côn dậm xuống đất quát lớn
-Yêu ngôn hoạt chúng, nếu như bọn họ không làm việc xấu thì làm sao người trong giang hồ gọi là Ma Giáo. Còn nữa, nếu như bọn họ chịu giao ra Tạ Tốn thì chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Trần Tinh vung tay, một luồn kình phong thành hình bàn tay trong suốt vả vào mặt ông lão này khiến cho ông ta phun ra mấy cái răng cuối cùng trong miệng và lăn lông lóc trên mặt đất.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu. Lúc này không ai dám lên tiếng nữa, chỉ nghe Trần Tinh hừ một tiếng
-Hừ, đã già mà còn không ở nhà lo con chăm cháu, còn đến đây a dua hơn thua, lời ngươi nói mục đích chẳng phải vì Đồ Long Đao thôi sao?
Hắn dừng một chút rồi khinh miệt nói
-Đúng là một đám ngu muội vô tri dốt nát, nếu chỉ bằng một cây đao có thể trở thành Võ lâm chí tôn thì Tạ Tốn há chẳng phải đã thống nhất giang hồ từ lâu rồi sao? Được rồi, không nhiều lời nữa, ta đến đây mục đích đã đạt được, các ngươi cứ việc tiếp tục. Ta sẽ không nhúng tay can thiệp hay ngăn cản các ngươi thực thi chính nghĩa của mình. Có điều người nào có thể đánh tháng nàng ấy thì mới có thể tuỳ tiện ra tay với người của Minh Giáo.
Trần Tinh vừa dứt lời thì Không Tính cũng lên tiếng
-A Di Đà Phật, thiếu hiệp lực áp quần hùng, bần tăng bái phục, thế nhưng Không Kiến sư huynh bởi vì Tạ Tốn mà chết. Thiếu Lâm chúng ta cam đoan không phải vì Đồ Long Đao mà đến nhưng tăng sĩ chú ta không thể không đòi lại công bằng cho Không Kiến sư huynh. Nếu như thiếu hiệp đã nói vậy thì lão nạp cũng mạn phép so tài cùng phu nhân vài chiêu.
Không Tính dứt lời liền tiến lên phía trước. Ông ta chấp tay chữ thập đứng đối diện cách Chu Chỉ Nhược m rồi cũng bật chế độ Pk.
Không Tính hét lớn một tiếng, bàn tay hoá trảo tạo hình móng vuốt tiến lên công kích Chu Chỉ Nhược.
Đối mặt với cao thủ thật sự, Chu Chỉ Nhược cũng không tỏ ra bối rồi, nàng sử dụng vũ khí chính là trường tiên bằng sắt, mũi trường tiên còn được vát nhọn cứ như mũi giáo nên cũng gây khó khăn không ít cho Không Tính.
Trường tiên uốn lượn rồi lướt qua mặt, Không Tinh tuy né tránh thành công nhưng kình phong tạo ra cũng để lại một vết cắt nhỏ trên mặt ông ta.
Cảm nhận được da mặt đau rát, Không Tính vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng cũng đã có phần nổi giận.
Chỉ thấy ông ta ra chiêu càng lúc càng nhanh, hay tay biến ảo không ngừng, điều này cũng làm cho Chỉ Nhược chật vật đôi chút.
Nhưng rất nhanh nàng đã nắm bắt được tiến độ cũng như cách thức ra chiêu của Không Tính.
Tay nàng nắm chặt Trường Tiên rồi tạo thành các đường lượn sóng đánh thẳng vào người Không Tính khiến ông ta không thể không né tránh nếu không muốn trên người mình có thêm một lỗ thủng.
Cũng chính lúc này Chu Chỉ Nhược từ trong thắt lưng rút ra nguyễn kiếm được giấu trong đó chĩa vào cổ họng Không Tính.
Cuộc tỷ thí xem như kết thúc, Không Tinh bùi ngùi lên tiếng
-Xem ra bần tăng đã già thật rồi, sư huynh, đệ có lỗi với huynh vì không thể báo thù cho huynh được.
Nói xong y một chưởng vỗ lên trán của mình. Trần Tinh thấy vậy từ trong miệng phun ra hột táo nhỏ nhằm điểm huyệt Không Tính lại và muốn cứu ông ta một mạng.
Không Tính động tác cũng dừng lại, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm
Có điều tình huống thì dường như không đúng kịch bản cho lắm, bởi vì Không Tính của đã đứt hơi mà chết.
Nguyên nhân cái chết chính là hạt táo mà Trần Tinh phun ra đã xuyên thủng luôn trái tim của Không Tính.
Trần Tinh thấy vậy trong lòng cũng kêu khổ
-Ấy chết, quên bản thân mình đã đột phá, dùng lực hơi quá rồi, tội lỗi tội lỗi...haizz
Hắn một bên tỏ vẻ bình thường mà không để ý bọn người Thiếu Lâm đang la ó truy xét hung thủ giết chết Không Tính.
Sau một lúc ồn ào thì Thiếu Lâm cũng phải ngậm bồ hòn dẫn người rời đi.
Hiện tại Quang Minh Đỉnh chỉ còn lại Hoa Sơn, Nga Mi, cùng Võ Đang là dẫn đầu võ lâm chính phái mà thôi.
Mà hình như, nội bộ phái Võ Đang cũng đang xảy ra lục đục.
-Các vị sư huynh, đừng ngăn cản đệ. Hôm nay muội nhất quyết phải giải quyết ân oán với hắn.
-Lục đệ, đệ hãy bình tĩnh lại đi, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta nên trở về hỏi ý kiến của sư phụ trước đã
-Không được, các huynh tránh ra...
Người này không ai khác chính là Ân Lê Đình, ông ta thoát ra vòng quay Võ Đang rồi chỉ kiếm hét lớn với Dương Tiêu.
-Ác tặc Dương Tiêu, Nếu còn là nam nhân thì bước ra đây cùng Ân Lê Đình này đáng một trận, đừng có như rùa rút đầu núp sau váy nữ nhân như vậy, ân oán của ta và ngươi còn chưa giải quyết đâu.
Trần Tinh lúc này cũng không lên tiếng ngắn cản, cả hai người hắn đều không vừa mắt bất cứ ai, Chu Chỉ Nhược thấy Trần Tinh lắc đầu ra hiệu cũng không ngăn cản.
Diệt Tuyệt từ đầu khi thấy Trần Tinh xuất hiện liền lựa chọn im lặng. Lúc này có cơ hội, bà ta liền gọi Chỉ Nhược
-Chỉ Nhược, Con có cảm trách sư phụ không?
Chu Chỉ Nhược nở nụ cười
-Sư phụ, người nói quá lời rồi, con làm sao có thể trách người được chứ? Con rất cám ơn ngươi vì đã che chở chắm sóc cho con từ bé đến giờ.
Diệt Tuyệt mừng rỡ
-Tốt, tốt đồ nhi, con không trách sư phụ là được. Nào, chúng ta qua bên đó nói chuyện một lát.
Chu Chỉ Nhược cũng gật đầu rồi đi theo phía sau Diệt Tuyệt, đám người Nga Mi thấy vậy cũng theo chưởng môn bọn họ rời đi. Chỉ có Đinh Mẫn Quân là ở lại không biết làm gì.
Trần Tinh thấy Chỉ Nhược theo Diệt Tuyệt cũng không ngăn cản. Hắn không giải loại người gia trưởng hay cấm cản bắt ép nữ nhân của mình suốt ngày phải ở trong nhà không cho đi đâu.
Hắn hứng thú hơn việc thấy Trương Vô Kỵ đã tỉnh lại nhưng vẫn còn rất suy yếu, đôi mắt vô thần của y chứng tỏ y vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được bản thân mình đã trở thành thái giám.
Còn về phía giữa sân chính là việc Dương Tiêu cùng Ân Lên Đình đang sinh tử chiến.
Hiển nhiên nếu là bình thường, Ân Lê Đình không phải đối thủ của Dương Tiêu, nhưng hiện tại Dương Tiêu thân mang trọng thương nên không thể chống lại Ân Lên Đình được.
Các vết thương trên người ông ta cũng xuất hiện một ngày một nhiều. Dương Bất Hôi lòng rối như tơ vò, lo lắng cho cha mình.
Nàng hiện tại không còn cách nào khác và đành phải chạy lại xin giúp đỡ Trần Tinh.
-Xin ngươi, ra tay cứu cha ta với, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Có lẽ từ nhỏ sống trong nhung lụa người hầu kẻ hạ nên Dương Bất Hối không biết cách làm sao mở miệng để nhờ vả người khác.
Tính cách tiểu thư chỉ tay năm ngón đó Trần Tinh dĩ nhiên là không để vào mắt, hắn không thèm đếm xỉa tới nàng huống chi là trả lời.
Thấy Trần Tinh tỏ vê không để ý đến mình, Dương Bất Hối có phần nóng giận, nhưng nàng không thể không hạ mình cầu xin Trần Tinh, bởi vì trong Minh Giáo hiện tại không còn ai đủ sức để cứu cha nàng và nếu kéo dài hơn nữa thì tính mạng cha nàng cũng sẽ ngày càng nguy hiểm.
-Cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi cứu cha ta thì ta...ta sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của ngươi.
Trần Tinh lúc này cũng hứng thú, hắn khom người đưa tay nâng cằm Dương Bất Hối lên, nhìn kỹ thì nàng cũng xinh đẹp cùng một cấp bậc với Tiểu Chiêu, nàng cũng rất đẹp, làn da được bảo dưỡng rất tốt, nhất là cái tính cách dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận của nàng khiến Trần Tinh cũng rất thích
-Đây có phải được xem như một vụ giao dịch?
Dương Bất Hối khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt có phần né tránh ánh mắt Trần Tinh, nhưng nghĩ tới cha mình đang nguy cấp thì cũng nhanh chóng gật đầu xác nhận
-Đúng vậy
Hắn mỉm cười kê sát tai nàng nói
-Cô đừng hối hận
Trần Tinh không đợi nàng trả lời mà đã đứng dậy đi về phía hai người kia.