Ngày hôm sau, Trần Tinh cũng dẫn theo Dương Bất Hối rời đi Minh Giáo, trên đường đi, hắn cũng cố gắng phổ cập lại một chút kiến thức cho nàng.
Bởi vì cái tính cách tiểu thư đó Trần Tinh không thích cho lắm
-Này, ngươi có thể đi chậm một chút sao? Ta đi không nổi nữa? Hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Trần Tinh quay đầu lại nhìn nàng đang tỏ vẻ đuối sức và ngồi một bên xoa bóp chân của mình.
Hắn nói
-Xin nhờ, từ khi xuất phát đến giờ cũng chỉ chưa được tiếng thì cô đã than mệt rồi. Cô có phải là cố tình kéo dài thời gian của ta?
Dương Bất Hối nổi giận
-Mới có tiếng? Ngươi cho ta là ngựa sao? Có thể đi không biết mệt?
Trần Tinh đưa tay sờ cằm làm ra bộ dáng dâm đãng nói
-Đề nghị này của cô cũng không tệ.
Dương Bất Hối sợ hãi, hai tay ôm ngực đặt mông xuống đất nói
-Ngươi muốn làm gì? Đừng đụng vào ta.
Trần Tinh không để ý đến mà bế nàng lên sau đó bay đi.
Dương Bất Hối giơ tay múa chân đạp loạn vào người Trần Tinh, hắn bất đắc dĩ nói
-Nếu cô còn làm loạn như vậy nữa ta sẽ buông tay để cô ngã chết
Nghe hắn nói vậy Dương Bất Hối mới hồi phục lại tinh thần nhìn xung quanh, một đám mây trắng bồng bên lướt qua mặt nàng, tiếng gió vù vù bên tai, cảm giác se lạnh đó là nàng không tự giác được níu chặt áo Trần Tinh.
Trần Tinh chỉ cười cho qua chuyện, không để ý đến nàng nữa mà tiếp tục bay đi
Bởi vì muốn tìm kiếm Chu Chỉ Nhược nên tốc độ của hắn cũng không nhanh lắm
Bay được một lúc thì Trần Tinh cảm thấy không đúng, bởi vì hắn không nhìn thấy bất cứ người nào của các môn phái khác
Phải biết đi bộ từ chân núi lên đến Đỉnh Quang Minh cũng không phải chuyện dễ dàng gì, chưa được tiếng làm sao mọi người có thể đi nhanh như vậy được?
Trần Tinh cố gắng nhớ lại cốt truyện hắn mới phát hiện bản thân bỏ sót vấn đề đó là sau khi Lục Đại phái tiến hành vây công Minh Giáo thì bị bắt rồi đưa đến Nhữ Dương Vương Phủ không phải sao?
Bởi vì hắn ở nơi này cũng rất nhiều năm rồi, có mọi chuyện không thể nào nhớ nổi hết được. Trần Tinh cũng thở dài âm thầm suy đoán
-Nói như vậy thì Chỉ Nhược cũng bị bắt đi? Không đúng, võ công của nàng hiện tại chỉ thua kém Trương Tam Phong, mặc dù kinh nghiệm chiến đấu còn kém cỏi thế nhưng nếu nàng muốn chạy trốn hẳn không thành vấn đề chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nếu như Chỉ Nhược xảy ra chuyện gì hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
....
Ở một hướng khác, đoàn người phái Nga Mi cùng Võ Đang đang dừng chân nghỉ ngơi. Bộ dáng của bọn họ trông rất chật vật, hiển nhiên là đã trải âu một trận ác chiến và đang dưỡng sức.
-Sư muội, tỷ muội chúng ta lâu rồi không có tâm sự với nhau, tỷ muốn cùng muội nói chuyện một chút được chứ?
Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ, nhưng cũng không từ chối
-Sư tỷ? Có việc gì tỷ cứ nói đừng ngại.
Đinh Mẫn Quân cười đáp
-Ở đây không tiện, chúng ta đi nơi khác được chứ?
Chỉ Nhược biểu hiện lo lắng nói
-Nhưng sư phụ còn đang bị thương, ta...
-Không sao đâu, ta đã nhờ Như Ý chăm sóc sư phụ rồi, chuyện này quan trọng không thể để người ngoài nghe được!
Đinh Mẫn Quân cướp lời Chỉ Nhược rồi ra vẻ trịnh trọng nói. Chỉ Nhược thấy vậy không tiện từ chối nữa.
-Được rồi, muội đi với tỷ.
Đinh Mẫn Quân trong lầm cười lạnh
-Tiện nhân, xem lát nữa ngươi trang thánh nữ được tới khi nào.
Đi được một lúc, Chu Chỉ Nhược mới hỏi
-Sư tỷ, đến nơi chưa vậy?
-Ngay ở phía trước thôi.
Đinh Mẫn Quân dẫn Chu Chỉ Nhược đến một nơi có phần hẻo lánh, đột nhiên ả xoay người rồi ném bột phấn màu trắng không biết là thứ gì thẳng vào mặt Chu Chỉ Nhược.
Bị tập kích bất ngờ, Chu Chỉ Nhược cũng nhanh chóng lùi về phía sau nhưng nàng cũng không thể tránh khỏi hút vào một hơi, Chu Chỉ Nhược hét lớn
-Sư tỷ, tỷ làm gì?
Đinh Mẫn Quân lúc này mới cười lớn nói
-Haha, tốt sư muội của ta? Giờ phút này ngươi còn hỏi ta làm gì sao? Là ngươi quá ngây thơ hay thật sự ngươi quá ngu xuẩn?
Chu Chỉ Nhược cảnh giác hỏi
-Thứ bột trắng vừa rồi tỷ ném về ta là thứ gì?
Đinh Mẫn Quan giơ một chiếc lọ nhỏ lên rồi nói
-Là thứ gì sao? Ta nghe nói chính là Thập hương nhuyễn cân tán mà lúc nãy ta cũng tiện tay lấy trên người Ma Nữ kia.
Chu Chỉ Nhược nghe xong có phần bối rối, bởi vì nàng đã cảm nhận được cơ thể có phần mất sức
-Tỷ tại sao phải làm như vậy? Ta đâu có thù oán gì với tỷ?
Y thị cắn răng nghiến lợi nói
-Không có thù oán? Từ khi ngươi gia nhập Nga Mi thì được sư phụ một mực sủng ái, tiến hành bồi dưỡng trở thành chưởng môn bổn phái, còn ta? Thân là đại sư tỷ lại phải hết mực điệu thấp nhường nhịn ngươi nếu không muốn sư phụ trách phạt. Đến khi người kia xuất hiện mang ngươi đi, ta cứ tưởng Nga Mi rồi cũng sẽ vào tay ta nhưng sư phụ đã nói gì với ngươi? Tiện nhân, ngươi tưởng ta không biết sao? Bà ta muốn truyền chức chưởng môn lại cho ngươi không phải chỉ vì để lấy lòng hắn sao? hahaha, nhưng không sao, nếu như hiện tại mọi người biết ngươi là một kẻ dâm loạn thì sẽ không còn ai đứng về phía ngươi nữa.
Chu Chỉ Nhược lúc này cũng đã không chịu nổi nữa, thập hương nhuyễn cân tán đã phát huy hiệu quả của nó, nàng sợ hãi nói
-Tỷ nói vậy là có ý gì?
Đinh Mẫn Quân nhìn về một hướng nham hiểm cười, ả ta nói
-Nói thật cho ngươi biết, ta đã gửi một bức thư cho Tống Thanh Thư nói ngươi hẹn y ra có việc cần nói, không phải Y rất yêu ngươi sao? Chỉ cần ta cho thêm một chút ít gia vị để ngươi từ thánh nữ trở thành dâm nữ thì lúc đó ta tiến hành kêu mọi người bắt quả tang ngươi, ta muốn xem biểu hiện của ngươi lúc đó thế nào, hahaha.
Chu Chỉ Nhược thật sự khiếp sợ, nàng hét lớn
-Tỷ bị điên rồi...
-Đúng, ta chính là bị điên, không nói với ngươi nữa, ráng mà tận hưởng khoái cảm, hahaha
Đinh Mẫn Quân mở một nắp một bình thuốc nhỏ ra rồi tiện tay ném trước mặt Chu Chỉ Nhược rồi cũng quay người rời đi.
...
Được một lúc, mùi hương toả ra khiến Chu Chỉ Nhược cảm thấy khó chịu, toàn thân nàng cũng trở nên nóng ran.
Cùng lúc này, tiếng sột xoạt vang lên, Tống Thanh Thư từ trong hướng khác đi ra, thấy Chu Chỉ Nhược nằm trên bãi cỏ thì giật mình, y nhanh chóng chạy tới.
-Chỉ Nhược sư muội, muội làm sao?
Chu Chỉ Nhược không trả lời Tống Thanh Thư, bởi vì giờ phút này thuốc đã thấm rất sâu, ánh mắt nàng mê ly, khuôn mặt trở nên hồng hào, miệng thì thở ra hương khí khiến Tống Thanh Thư nuốt từng ngụm nước bọt.
Y nhìn sang dưới đất thấy có một lọ nhỏ liền biết được chuyện gì xảy ra.
-Muội trúng xuân dược? Để ta đưa muội trở về cầu cứu mọi người.
Tống Thanh Thư dự định bế Chu Chỉ Nhược lên thì lúc này Chỉ nhược mê sảng nói
-Nóng quá...muội khó chịu quá...muốn muội..,
Rồi lấy tay mình kéo xuống lớp áo lộ ra cả một bên ngọc phong trắng tinh.
Tống Thanh Thư dừng lại động tác, mắt mở thật to, biểu hiện không thể nào tin được.
Y có thể thấy rõ ràng phía trên đó một hạt đầu hồng hào như quả chín, đầu y ông lên một cái, chỉ muốn lập tức ngậm nó vào miệng.
-Tống Thanh Thư, mày có phải là nam nhân nữa hay không? Làm sao có thể làm chuyện đó với Chỉ Nhược được?
-Tống Thanh Thư, Mày không ai yêu Chỉ Nhược sư muội sao? Chỉ cần chịu trách nhiệm rồi cầu xin cha đến Nga Mi cầu hôn Chỉ Nhược là được rồi? Còn chờ gì nữa?
Tống Thanh Thư trong lòng đang gay gắt đấu tranh. Cuối cùng y cũng không thể kìm nén nổi dục vọng của mình.
Bàn tay y run lên bần bật vì hồi hợp, tim cũng đập mạnh liên hồi, từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, cổ họng y cũng nóng ran.
Y đưa tay lột ra lớp áo đầu tiên của Chu Chỉ Nhược, mỗi lần một lớp được lột đi thì mỗi làn y phải dừng lại để điều chỉnh trạng thái của mình. Bởi vì Nữ thần mà y hằng ngày mơ mộng đang ngay trước mắt mình cầu xin mình "yêu"?
Tống Thanh thư cởi ra váy dài của Chu Chỉ Nhược, sau đó y đưa tay giật mạnh cái lớp phòng thủ cuối cùng của nàng ném sang một bên.
Giờ phút này, Tống Thanh Thư cũng mất đi lý trí, y không chờ đợi được nữa tách hai chân Chu Chỉ Nhược ra rồi cũng chuẩn bị thực hiện hành động cầm thú của mình.
Nhưng lúc này một gióng hét phẫn nộ vang lên. Y chỉ nghe được một chữ:
-Chếtttt!!!
Rồi sau đó...không có sau đó nữa bởi vì cả cơ thể Y bay ngược ra phía sau rồi bùm một cái biến thành mưa máu văng tung toé khắp nơi.
Trần Tinh xuất hiện kịp lúc, hắn đặt Dương Bất Hối đã bị hắn điểm huyệt ngủ từ lâu sang một bên rồi nhanh chóng chạy lại kiểm tra Chu Chỉ Nhược, thấy được trình trạng của nàng hiện tại Trần Tinh trong lòng nổi lên một cổ ngập trời lửa giận.
Hắn muốn giết người!
-Chỉ Nhược, xin lỗi muội, đã để muội phải chịu uỷ khuất! Là lỗi của huynh!
Mặc dù biết Chu Chỉ Nhược không có chuyện gì nhưng Trần Tinh cũng cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân mình. Trên mặt hắn cũng đã xuất hiện nước mắt.
Phải biết Trần Tinh ít khi rơi lệ, hôm nay hắn chính là khóc vì đã để cho nữ nhân của mình chịu ủu khuất.
Một người có thể coi chúng sinh là cỏ rác, đồ hết thiên hạ sinh linh nhưng bởi vì nữ nhân của mình mà rơi lệ. Thật nực cười!!!
-Muội khó chịu...quá...muốn muội.
Trần Tinh ôm Chu Chỉ Nhược cùng Bất Hối bay đi, hiện tại quan trọng nhất chính là giải xuân độc cho Chỉ Nhược trước, việc còn lại tính sau.
...
Trong một sơn động, một âm thanh lạ liên miên không dứt vang lên.
Âm thanh này nghe kỹ chính là giai điệu của các cặp đôi đang cá nước hoà nhau.
Rất dễ để nhận ra bên trong sơn động chính là Trần Tinh cùng với Chu Chỉ Nhược và Dương Bất Hối.
Chỉ thêm một chữ "và" thôi cũng khiến Trần Tinh đau đầu không thôi.
Hắn vì gấp gáp nên tiến hành cũng Chỉ Nhược song tu, không thể không để Dương Bất Hối ở chỗ khác.
Trần Tinh không hiểu nguyên nhân vì sao mà Dương Bất Hối lại tỉnh lại và có biểu hiện rất lạ lùng.
Bởi vì biểu hiện của nàng rất giống Lý Mạc Sầu. Nhưng đang lúc "du đãng trên mây" làm sao có thể ngừng lại mà suy nghĩ được.
Kết quả thành ra Dương Bất Hối trở thành nữ nhân của hắn và đang cùng Chu Chỉ Nhược chơi trò chơi quần chiến.
Giai điệu mê người này vang lên khoảng một tiếng mới kết thúc. Bên trong Trần Tinh cũng đã mặc xong quần áo và ngồi một góc suy nghĩ xem chuyện là như thế nào.
Nhưng hắn không thể nào tập trung được, bởi vì trong lòng hắn hiện tại chỉ có một ý niệm, đó chính là giết người!
Người bị hắn nhắm đến không ai khác chính là Đinh Mẫn Quân. Còn làm sao hắn biết thì chính là do Trần Tinh suy đoán. Hắn không cần biết đoán đúng hay sai gì, Đinh Mẫn Quân nhất định phải chết. Nếu đoán sai thì chỉ trách là ả không may mắn bị Trần Tinh phán quyết mà thôi.
Trần Tinh không đợi Chu Chỉ Nhược cùng Dương Bất Hối tỉnh lại mà tiến hành thiết lập cơ quan phòng ngự rồi rời đi.
Hắn không lo lắng cho an toàn của hai nàng, bởi vì Trần Tinh đã kiểm tra rất kỹ mới dám rời đi. Trước khi đi hắn cũng đã chị một bức thư để lại cho hai người phòng trường hợp hai người tỉnh lại không thấy hắn thì lo lắng chạy khắp nơi nữa.
....
Trở lại một tiếng trước.
Tống Viễn Kiều ôm đang nắm trong tay miếng vải vụn gào góc thảm thiết. Tiếng góc tê tâm liệt phế khiến người nghe xung quanh cũng âm thầm lắc đầu.
Trần Tinh sau khi mang hai nữ bay đi thì Đinh Mẫn Quân cũng dẫn những người này lại đây, chỉ có điều không như ả nghĩ.
Không hề có hình ảnh dâm nữ khát tình gì cả mà chỉ là một bãi máu đỏ tươi, mùi tanh tưởi toả ra khiến lòng người bàng hoàng.
Con sót lại cũng chỉ là những mảnh vải vụn đang được Tống Viễn Kiều ôm trong lòng gào khóc kia.
Thấy đại sư huynh mình vì thương tâm quá độ mà ngất đi, một người trong Võ Đang thất hiệp cũng đứng ra nói
-Sư Thái, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng phải cáo từ trở về bẩm báo chuyện này cho sư tôn. Kiếu!
Võ Đang rời đi, Nga Mi cũng tập hợp mọi người lại với nhau đề cao cảnh giác.
Diệt Tuyệt trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện mấy phần nghi hoặc, bà ta nhìn Đinh Mẫn Quân hỏi
-Mẫn Quân, con có thấy Chỉ Nhược không?
Đinh Mẫn Quân nghe được lời nói của Diệt Tuyệt cũng từ trong lo lắng hồi phục tinh thần, ả lắc đầu trả lời
-Hồi bẩm sư phụ, để tử cũng không thấy Chỉ Nhược sư muội đâu cả.
Ả vừa dứt lời, giọng nói Trần Tinh cũng truyền tới.
-Vậy sao? Không phải chính là ngươi gài bẫy Chỉ Nhược sao?
Hắn cũng ngay lập tức xuất hiện trước mặt hai người. Diệt Tuyệt thì tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu lời nói Trần Tinh còn Đinh Mẫn Quân thì sợ hãi lùi về phía sau.
Trần Tinh ả thì lập tức cơn giận tron lòng cháy lên lần nữa, hắn không cho y thị bất kỳ cơ hội nào vì Trần Tinh chỉ cần sử dụng Di Hồn Đại Pháp là có thể biết được mọi chuyện.
Nghe xong toàn bộ thì Diệt Tuyệt cũng nổi giận rút kiếm dự định thanh lý môn hộ nhưng bị Trần Tinh ra tay ngăn cản.
Hắn nhìn bà ta, khuôn mặt không cảm xúc nói
-Chuyện này ta sẽ xử lý...bà đưa người của mình trở về phái Nga Mi trước đi.
Diệt Tuyệt trong lòng run lên, bà ta cảm nhận được một cỗ khiến người khác run sợ phẫn nộ. Bà cũng không nhiều lời nữa mà nhìn Đinh Mẫn Quân tỏ ra chán ghét hừ lạnh một tiếng rời đi.
Tiếng Hừ này giúp Đinh Mẫn Quân tỉnh táo lại, y thị không nhớ mình đã nói gì nhưng thấy sư phụ rời đi thì cũng đoán được một hai, sợ qua y thị quỳ xuống liên tục cầu xin
-Sư phụ, cứu con, con bị ma quỷ xui khiến nên mới bày kế hại Chỉ Nhược sư muội...
Trần Tinh vung tay tát ả một bạt tai khiến ả bay sang một bên không thể nói nên lời.
Hắn từng bước đi đến, Đinh Mẫn Quân trong lòng hối hận không thôi, đối mặt với áp lực tử vong, y thị không tự chủ được tè ra quần.
Mùi hôi thối bốc lên khiến Trần Tinh cực kỳ chán ghết. Hắn xách Đinh Mẫn Quân như một con gà rồi bay đến thành thị gần nhất, tìm chỗ nhiều người qua lại nhất rồi lột sạch người ả ra khiến cho mọi người bu xung quanh hiếu kỳ chỉ trỏ.
Trần Tinh lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn rồi đề chữ lên đó.
Nội dung ngắn gọn như sau:
"Dâm loạn nữ nhân, ai ai cũng có thể chơi, mỗi một người tham gia sẽ được lãnh lượng bạc, chơi chết được thường lượng vàng"
Mọi người xung quanh cũng nhìn theo, có người không kìm lòng được lao lên thử.
Y tiến hành phát tiết lên người Đinh Mẫn Quân khiến ả la hét thảm thiết.
Sau khi thoả mãn xong xuôi thì kẻ này cũng tiến về phía Trần Tinh, không đợi y mở miệng thì hắn cũng ném lượng bạc cho kẻ này.
Mọi người thấy điều ghi trên bảng là thật liền đổ xô lên, được chơi gái còn được cho tiền, chuyện tốt như vậy tại sao không làm?
Trần Tinh tiến hành sử dụng Di Hồn Đại Pháp thôi miến người, rồi đưa cho bọn họ số vàng bạc để bọn họ thay hắn giám sát.
Hắn không có thời gian ở lại mà phải đi Nhữ Dương Vương Phủ một chuyến tiến hành lấy thuốc giải Thập hương nhuyễn cân tán chữ trị cho Chỉ Nhược nữa.
Đinh Mẫn Quân không phải muốn biến Chỉ Nhược thành dâm nữ hay sao? Trần Tinh đương nhiên là để ả nếm thử tư vị đó.
Hắn rời đi, Đinh Mẫn Quân kết cục không rõ nhưng nếu y thị không bị chơi chết cũng trở thành thân tàn ma dại. Bởi vì trong đó còn có những người bị bệnh truyền nhiễm nữa.
Đây là kết cục giành cho kẻ có ý đồ với người thân của hắn! Một lời tuyên thệ với lòng của Trần Tinh! Nhất định phải hung ác hơn, tàn nhẫn hơn! Và mạnh hơn!