Một đường không có cản trở, Trần Tinh nhanh chóng được Mai bà dẫn tới một tiểu viện.
Nói là tiểu viện nhưng thật chất không khác gì nơi để ngồi nghỉ ngơi đại loại giống đình nghỉ chân bên đường một dạng.
Phía trước tiểu viện là một hồ nhỏ, bên trong hồ - đàn cá tung tăng bơi, xung quanh không có cây cối, chỉ duy nhất đứng sừng sững không biết cây gì trong giống tùng liễu phủ xuống những nhánh lá dài. Phía dưới bóng râm thì có một bàn ghế đá. Ngoài ra chẳng có thứ gì khác.
Trần Tinh không hiểu vì sao Mai bà lại dẫn hắn tới nơi này. Đã vậy bà ta còn quăng một câu "chờ ở đây" liền rời đi.
Tuy nhiên hắn vẫn không có ý kiến, dù sao tính kiên nhẫn Trần Tinh vẫn có.
Trần Tinh dời bước đi đến bàn đá rồi dùng ngón tay quét lên mặt bàn, hắn nhíu đôi mày lại, bởi lẽ bụi bặm bám trên đây chứng tỏ đã rất lâu không có người tới nơi này.
Điều này nói lên đây không phải là nơi ở của Hàn Thi Âm.
Đang lúc trầm tư không biết Hàn Thi Âm giở trò gì, đột nhiên cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền tới.
Trần Tinh nghiêng người sang bên né tránh. Một mũi tên ánh lên hắc khí bay thẳng tới vị trí hắn vừa đứng.
⁃Phanh~
Âm thanh vang dội vang lên, bàn đá ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Trần Tinh dịch thân ảnh sang bên, ánh mắt hắn đọng lại nhìn xung quanh. Bởi lẽ hắn không phát hiện là kẻ nào ra tay.
Có thể nói phép thuật ẩn thân của người này rất cao minh, ngay cả Trần Tinh cũng không thể nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào.
Tuy nhiên dựa theo sóng ba động khi người này ra tay, Trần Tinh có thể cảm nhận được tu vi đối phương không cao hơn hắn là mấy. Hoặc có thể nói người này không quá khó đối phó.
Nếu hắn đoán không sai thì kẻ này cũng chỉ là một sát thủ cấp thấp chưa có nhiều kinh nghiệm.
Vấn đề là ai đang nhắm đến mình?
Trần Tinh ngay lập tức nghĩ đến Mai bà, thế nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị Trần Tinh loại bỏ.
Mai bà không có lý do gì ra tay với hắn, vả lại bà ta không cần thiết tốn nhiều công sức đưa hắn tới nơi này chỉ để giết hắn cả.
Chỉ có một khả năng duy nhất...
Lúc này, ngay bên mạn trái hắn ẩn hiện linh lực ba động, Trần Tinh chóp lấy thời cơ vung ra một quyền.
⁃Đùng.
Quyền như đạn pháo, nhanh như lôi đình, không hề chần chừ hay do dự, bất kể vì nguyên do gì đi nữa Trần Tinh cũng sẽ không nương tay với kẻ địch, đánh chủ ý lên người hắn đôi khi phải trả giá bằng mạng sống.
Âm thanh rất lớn tựa kinh lôi vang vọng bên tai khiến không khí bị thổi bay về một hướng.
⁃Phốc~
Ngay lập tức, không gian cứ như mặt kính rạn nứt, một thân ảnh đột nhiên từ trong đó hiện ra và bị đánh bay về phía sau. Người này phun ra một ngụm máu tươi liền khí tuyệt bỏ mình. Chết không kịp ngáp. Ngay cả Nguyên Anh cũng bị chấn nát không thể đào tẩu.
⁃Thủ đoạn quả nhiên đủ tàn nhẫn.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ phía trên không trung truyền tới.
Giọng điệu có phần bất ngờ và mang ý nghĩa cảm thán nhưng lại biểu lộ sự tức giận. Kèm theo đó chính là một luồng uy áp khủng bố đè nặng trên vai Trần Tinh khiến hắn không thể nhấc nổi chân.
⁃Rốp rốp~
Hai đầu khớp gối vang lên tiếng xương như bị rạn nứt, Trần Tinh lưng đổ mồ hôi lạnh. Biểu tình của hắn cũng chợt trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Lần thứ hai Trần Tinh cảm thấy thật sâu nguy cơ, bởi lẽ xung quanh hắn như có bàn tay vô hình kìm hãm lại linh lực bản thân không thể phát huy ra được một dạng.
Không có linh lực thôi động liền không thể sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, không có Chỉ Xích Thiên Nhai Trần Tinh ngay cả chạy liền không thể!
Tuy nhiên Trần Tinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn không cảm nhận được sát ý của đối phương nên tạm thời vẫn chưa có biểu hiện gì quá khích.
Hắn không phải loại người chịu đặt mạng sống của mình vào trong tay kẻ khác, quan trọng hơn, Trần Tinh càng không phải loại người hành động một cách ngu ngốc.
Mọi việc vẫn còn quá sớm để đưa ra quyết định phản kháng hay chịu đựng.
Trần Tinh biết tu vi người này đã vượt qua ngưỡng hiểu biết của hắn, ngay cả áp lực Thái Huyền Tử mang lại cũng không bằng một góc của lão ta.
Xưng là lão bởi vì thân hình người này cũng từ trên không trung hạ xuống.
Người này không ai khác chính là Tà Minh. Bề ngoài dáng vẻ vẫn vậy, chỉ có điều ông ta lúc này biểu hiện khác xa lúc trước.
Ánh mắt trở nên sắc bén lạ thường chiếu thẳng Trần Tinh như muốn nhìn thấu bí mật của hắn một dạng.
Chiêu vừa rồi Trần Tinh sử dụng ngay cả Tà Minh cũng không biết là thuật gì, điều đáng nói là việc ngay cả một ít ba động linh lực cũng không có. Thế nhưng uy lực của một quyền vừa rồi lại lớn như vậy, điều này hợp lý sao?
⁃Tiểu tử, vừa rồi ngươi là sử dụng thuật gì, tại sao ta chưa từng thấy qua?
Tà Minh sau khi hạ xuống mặt đất liền hướng về Trần Tinh lên tiếng nghi hoặc. Tuy vậy ông ta vẫn không thu hồi lại khí thế của mình.
Vừa nghe lời này Trần Tinh trong lòng liền buông lỏng một hơi, hắn đã đoán đúng, việc sát thủ hay ông lão có tu vi khủng bố này xuất hiện đều là một bài kiểm tra.
Bài kiểm tra mục đích không gì khác muốn đánh giá thực lực của Trần Tinh đến đâu. Về nguyên nhân sao, dĩ nhiên là liên quan đến Hàn Thi Âm.
Đối với chuyện này, Trần Tinh không muốn suy nghĩ thêm, bởi lẽ hắn hiện tại vẫn đang chịu áp lực đè ép.
Trần Tinh không vì đối phương tu vi cao hơn mình mà biểu hiện sợ hãi. Ngược lại trong lòng hắn còn cảm thấy khó chịu.
Trần Tinh giọng điệu lạnh lùng trả lời:
⁃Trên đời này thuật phép vô số, lão chưa từng thấy qua có gì là lạ? Còn về là thuật gì tại sao ta phải nói với lão?
Tà Minh nghe xong đột nhiên liền thu hồi khí thế, ông ta cười to:
⁃Tốt, quả nhiên có cốt khí, nha đầu đó nói không sai, ngươi đúng là một kỳ nhân. Chưa từng có ai dưới khí thế như vậy mà lại có thể nói với ta bằng giọng điệu đó. Chỉ bằng việc này ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Trần Tinh thân hình chợt nhẹ đi, áp lực không còn, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái một chút. Nói đúng hơn Trần Tinh là đang kìm hãm lại tốc độ hồi phục của bản thân.
Bởi vì hắn không muốn bất cứ bí mật gì bị bại lộ thêm, dù muốn dù không thì Trần Tinh hiện tại không tin tưởng bất cứ ai.
⁃Họ Trần tên một chữ Tinh.
⁃Trần Tinh? Không tệ, có điều mắt ngươi làm sao? Đó là pháp bảo gì trông lạ lùng như vậy?
Pháp bảo mà Tà Minh nói dĩ nhiên là mắt kính đen hiện đại Trần Tinh dùng để che lại cặp mắt màu tím của mình. Không cần nói cũng hiểu được thân phận Mắt Quỷ không thể bại lộ ra được.
May mắn thay là Trần Tinh suy nghĩ chu đáo, nếu không thì hiện tại thân phận ngầm của hắn đã bị Tà Minh nhìn thấu.
⁃Không phải pháp bảo gì cả, chỉ là một đạo cụ thời trang mà thôi. Nếu muốn ta có thể cho lão một cái.
Trần Tinh không muốn dây dưa thêm vấn đề này, đối phương mục đích đã rõ, tuy nhiên tính tình ra sao thì không biết, thôi thì cứ cho lão một cái để lão không còn chú ý đến vấn đề này nữa.
⁃Nghĩa phụ, ngưới sao lại ở đây?
Trong khi Tà Minh lật lật mắt kính trong tay xem xét nó thì giọng nói của Hàn Thi Âm truyền tới.
Vẫn giọng điệu khàn khàn khó nghe đó, tuy nhiên dường như trên người đã nhiều thêm mấy phần sức sống. Không giống cái điệu bộ âm u tử khí lúc trước.
⁃Há? Không có việc gì, ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, thôi ta có việc đi trước đây.
Tà Minh nháy mắt cùng Mai bà bên cạnh Hàn Thi Âm sau đó biến mất không thấy. Mai bà cũng nhanh chóng cáo từ rời đi. Hàn Thi Âm không ngu, nàng nhìn thấy dấu vết chiến đấu cùng xác chết một tên sát thủ liền biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ là khi thấy Trần Tinh hoàn hảo vô khuyết liền nhẹ nhõm, Hàn Thi Âm có phần áy náy nói:
⁃Xin lỗi...
Trần Tinh đưa tay ngăn cản những lời tiếp theo, hắn không muốn truy cứu đến vấn đề này nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
⁃Ngươi cho người mang ta đến nơi này là vì mục đích gì?
Hết chương