Nhận thấy Trần Tinh thái độ không quá dễ chịu, Hàn Thi Âm biểu hiện cũng nghiêm trang hẳn lên, nàng nói:
-Ta muốn đi vào Lĩnh Hoà sơn mạch một chuyến!
Trần Tinh nhíu mày, hắn không chần chừ liền hỏi:
-Lĩnh Hoà sơn mạch? Nơi đó không phải cấm địa đối với tu sĩ sao?
Trong lòng Trần Tinh cũng nghi hoặc không thôi, hắn thật sự không hiểu Hàn Thi Âm là muốn gì.
Không phải nói Lĩnh Hoà sơn mạch mà một cấm địa sau Ma Khư không thể tiến vào sao? Chẳng lẽ bên trong còn ẩn tình gì khác mà người thường không biết.
Nhận thấy ánh mắt của Trần Tĩnh, Hàn Thi Âm liền giải thích:
-Lĩnh Hoà sơn mạch đúng thật là một cấm địa, tuy nhiên bên trong cũng phân ra khu vực an toàn cùng nguy hiểm. Người bình thường muốn hái thảo dược cũng phải tiến vào trong đó đấy thôi. Nếu không thì làm sao họ có thảo dược quý để bán? Chỗ ta định đến không mấy nguy hiểm cũng không phải vào trong quá sâu, cho nên ngươi cứ yên tâm.
Trần Tinh lắc đầu lên tiếng:
-Ta không phải là sợ nguy hiểm, ta chỉ là cảm thấy hiếu kỳ ngươi vào trong đó làm gì? Chiếu theo lời ngươi nói vậy tại sao lại sao mọi người nghe đến Lĩnh Hoà sơn mạch lại sợ hãi đến như vậy?
Hàn Thi Âm giọng điệu như cũ bình thản, thanh âm vẫn khàn khàn chẳng mảy may để tâm đến việc này lắm:
-Nơi này tổng cộng có hơn tỷ người, trong đó số người sinh sống ở Ma Khư đã hơn , tỷ. Nếu như , tỷ người đó đồng loạt tiến vào Lĩnh Hoà sơn mạch tìm kiếm thảo dược, săn lùng yêu thú thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Trần Tinh nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ, không sai, những câu chuyện đáng sợ đôi khi chỉ là do người ta cố ý thêu dệt mà nên.
Mục đích là gì không cần phải nói thêm, tất cả đều là vì lợi ích. miệng ăn một cái bánh đương nhiên sẽ không đủ no bằng việc người ăn một cái bánh. Chuyện này cao tầng tận lực giấu diếm là đều hiển nhiên.
Không dây dưa vấn đề này quá lâu, Trần Tinh chuyển sang chủ đề trọng yếu hơn, hắn phải biết mục đích chuyến đi này là gì trước khi đồng ý.
Trần Tinh tin chắc nếu bản thân mình từ chối thì Hàn Thi Âm cũng sẽ không cố gắng ép buộc, đó là cảm giác.
Tuy nhiên, liệu có nên hay không từ chối trong khi thứ Trần Tinh cần lúc này là một chỗ dựa để có thể phát triển thực lực của mình.
Dựa theo quan sát của Trần Tinh, có vẻ như Hàn Thi Âm mặc dù tu vi thấp kém không khác gì hắn, tuy nhiên địa vị của nàng không thể xem thường.
Hơn hết vừa rồi khí tức khủng bố đè ép lên người hắn được phát ra từ cha nuôi của nàng.
Mặc dù không quá thích lão ta, thế nhưng không thể phủ nhận việc Trần Tinh còn quá nhỏ bé và chưa hiểu gì về thế giới này.
Trần Tinh không muốn lợi dụng Hàn Thi Âm, nếu được, hắn đương nhiên sẽ nói rõ điều kiện, còn đồng ý hay không thì đó là chuyện của Hàn Thi Âm.
Trần Tinh không thiếu nợ gì nàng ta, hắn cũng không nhất thiết phải dựa vào nữ nhân mà tạo dựng sự nghiệp. Chỉ là khoảng cách đạt đến thứ mong muốn nếu được rút ngắn thì tội gì lại cố chấp kéo dài thời gian hoàn thành nó ra?
⁃Vậy còn mục đích của ngươi là gì?
Hàn Thi Âm không giấu diếm, trong thâm tâm của nàng việc này có nói ra cũng không có điều gì đáng lo ngại:
-Thiên Sinh Âm Thể của ta sắp đến thời gian phát tác, lần này nếu phát tác thì thọ nguyên của ta xem như hết. Bên trong Lĩnh Hoà sơn mạch có một nơi có thể kéo dài thời gian phát tác của Thiên Sinh Âm Thể ra một khoảng. Ta muốn đến nơi đó.
Trần Tinh nghe xong điểm điểm đầu tựa như đã hiểu, tuy có phần chưa rõ lắm, thế nhưng cũng không cần hỏi thêm vì thông qua biểu hiện của Hàn Thi Âm, Trần Tinh nhận ra nàng không phải nói dối hay đang cố tình che giấu điều gì.
Chỉ điều này thôi cũng đã đủ.
Trần Tinh không lên tiếng lập tức mà bước tới bờ hồ, một lúc sau hắn mới lên tiếng:
-Ta sẽ đi cùng ngươi, tuy nhiên ta cần phải hoàn thành một số việc. Những việc này là....
Trần Tinh kể lại ý định muốn sở hữu khu phố Đông, mục đích thành lập thế lực hắn cũng không nói quá rõ ràng. Nửa úp nửa mở làm cho Hàn Thi Âm nhanh chóng đáp ứng. Việc này không phải quá khó, chỉ cần một đạo mệnh lệnh mọi thứ đều được giải quyết.
Trần Tinh cũng chuyển cho Nhược Hề một số linh thạch để nàng tuyển chọn người có thể tin tưởng trước, ra sức bồi dưỡng và huấn luyện họ. Đối với khu dân nghèo thì chuyện này không thành vấn đề.
Vì thiếu khuyết nhân lực nên sòng bạc tạm thời bị bỏ hoang, Trần Tinh cũng không dự định kinh doanh sòng bạc nữa.
Bởi vì sau khi từ Huyết Long Giới đi ra, hắn lại nảy sinh ý tưởng buôn linh dược. Phải biết số linh dược hắn có hiện tại đã quá nhiều.
Cho nên hắn cũng chỉ điểm Nhược Hề sửa sang lại sòng bạc thành Dược đường chờ hắn từ Lĩnh Hoà sơn mạch trở về rồi tính tiếp.
Những việc này làm xong cũng mất tầm ngày thời gian.
....
Ngày thứ , bình minh, thời tiết dịu nhẹ, Trần Tinh cùng Hàn Thi Âm bay ra Ma Thiên Môn hướng về Lĩnh Hoà sơn mạch không làm kinh động bất cứ ai.
Có thể là do có ra vào Lĩnh Hoà sơn mạch vài lần nên trên đường đi trải qua vô cùng thuận lợi.
Bên trong Lĩnh Hoà sơn mạch là cái dạng gì cũng lọt vào trong nhận thức của Trần Tinh.
Một khu rừng nguyên sinh khổng lồ, mỗi cây cao ít nhất trượng, tán lá đan xen nhau đến nổi ánh sáng không thể lọt vào. Ban ngày không khác gì ban đêm.
Tuy nhiên đây chỉ là vòng ngoài, bởi lẽ có như vậy khi nhìn vào mới tạo cảm giác rùng rợn cho kẻ xâm nhập.
Gọi là kẻ xâm nhập nguyên do là vì những cây đại thụ đó được tạo nên bằng phép thuật, nhằm để đánh dấu ranh giới của Lĩnh Hoà sơn mạch. Còn do ai cố tình làm như vậy thì không biết được.
-Chỗ ta muốn tới ở phía trước, ngay tại thung lũng đó.
Vượt qua hàng đại thụ, không gian bắt đầu sáng sủa hẳn lên. Cây cỏ hoa lá, sinh vật nhỏ bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều hơn. Thế nhưng Trần Tinh vẫn chưa thấy cái gì gọi là nguy hiểm.
Hàn Thi Âm di chuyển song song cùng Trần Tinh đưa tay chỉ về một hướng.
Nương theo ngón tay, Trần Tinh đưa mắt nhìn theo. Trước mắt hắn là một rãnh đen kịt không nhìn thấy đáy. Từ đằng xa liền có thể nghe được tiếng sấm vang lên.
Lâu lâu trong mắt Trần Tinh lại loé lên những ánh sáng màu tím.
Đôi mắt hắn đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa, Trần Tinh biểu hiện ngay lập tức khác thường:
-Đây...nơi này có chứa Âm lôi chi lực?
Hàn Thi Âm có chút khó hiểu, tuy nhiên Hàn Thi Âm vẫn chưa nhìn ra điểm khác thường này của Trần Tinh mà điểm đầu trả lời:
-Không sai, đây được gọi là Âm lôi cốc, nơi duy nhất có thể giúp ta kéo dài chút hơi tàn.
Giọng điệu đắng chát khiến Trần Tinh cũng thoáng chốc bình tĩnh trở lại.
Việc hắn đang nắm giữ Ngũ Hành Âm Lôi Quyết trong tay vẫn chưa nói cho Hàn Thi Âm.
Như đã đề cập trước đó, Trần Tinh không có lý do gì để đưa nó cho nàng ta.
Không kịp suy nghĩ thêm thì Hàn Thi Âm đã đẩy nhanh tiến độ lao lên phía trước.
Trần Tinh đuổi theo, ngay khi Hàn Thi Âm đứng bên bờ cốc dự định nhảy xuống thì Trần Tinh vội đưa tay ngắn cản:
-Ngươi làm gì?
Hàn Thi Âm dừng lại thân hình, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trần Tinh, nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
-Há, ta quên nói cho ngươi, nơi này không có nguy hiểm, ta đã từng đến nơi đây lần, ở đây âm lôi liên tục tàn phá cho nên không sinh vật nào có thể tồn tại được...
Những lời cuối Hàn Thi Âm tựa như đang nói bản thân một dạng, vừa dứt lời thì Hàn Thi Âm không do dự nhảy xuống, mặc dù không hiểu lắm nhưng Trần Tinh vẫn lựa chọn nhảy theo, dù muốn dù không thì hắn vẫn đang là hộ vệ của Hàn Thi Âm.
Ngay khi nhảy xuống đột nhiên trong lòng Trần Tinh liền nảy sinh cảm giác lạ, hắn ẩn ẩn việc này cứ không như vậy liền dừng.
Hết chương