Trần Tinh suy nghĩ một thoáng, hắn càng nghĩ càng thấy rối, nắm bắt gần được điểm mấu chốt rồi nhưng không có cái gì trung gian kết nối hai thứ lại. Tấn công không cần chiêu thức, đạo pháp tự nhiên? Như vậy công pháp được sáng tạo ra để làm gì? Vật gì cũng có giá trị tồn tại của nó hết. Hắn ngồi xuống nghĩ một ngày rốt cuộc tìm ra nguyên do nhưng vẫn còn cần thời gian thực nghiệm. Bây giờ, hắn lên đường hội họp với Lưu Chính đám người
Rất nhanh, Trần Tinh trở lại nơi đã hẹn trước với Lưu Chính đám người, nhưng giờ phút này, hắn thấy cả đám chật vật vô cùng, Kiều Uyển trên mặt còn có một vết sẹo dài, Mạp mạp cùng Thiết Thụ người đỡ hơn chút nhưng mặt cũng trắng bệch. Nặng nhất là Lưu Chính, hắn giờ này mất luôn cánh tay trái, đang hôn mê, Kiều Uyển đang chiếu cố hắn.
Trần Tinh hai mắt xích hồng, rơi xuống đám người, hắn nhìn về phía Mập mạp gằn từng chữ hỏi:
"Lão tam, chuyện gì xảy ra?"
Cảm đám thấy Trần Tinh cũng nhịn không được xúc động. Mập mạp kêu khóc kể lại câu chuyện. Thì ra là Trương Vệ, hắn lần trước theo đại ca hắn đi vào động phủ, đại ca hắn tách ra với mọi người nhưng vài ngày sau có người tim thấy xác chết đại ca hắn nên hắn cho là nhóm Trần Tinh làm ra rồi tiến hành trả thù, hắn khắp nơi tìm kiếm tung tích đám người, vào khoảng ngày trước hắn tìm được tung tích đám người Lưu Chính, nhưng hắn không ra tay vì liên quan rất lớn nếu làm không khéo sẽ liên luỵ gia tộc nên hắn tiến hành dẫn quái tiến hành vây công mọi người. Như vậy sẽ không có bằng chứng cho thấy là hắn ra tay. Rốt cục vì bào vệ mọi người nên Lưu Chính mất đi cánh tay, Kiều uyển thì lưu lại vết sẹo. Cả đám thì sức cùng lực kiệt trốn đi.
Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Trần Tinh hối hận tự trách, sau hắn lại không làm sạch sẽ một chút, như vậy huynh đệ hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thiết Thụ bỗng nhiên hỏi Trần Tinh:" Anh rể, chị ta không có việc gì chứ? Những người khác đâu?" Hàng này mặc dù chưa biết Trần Tinh thành anh rể hắn thật nhưng cũng gọi theo thói quen
"Không có chuyện gì, ta đi tiếp các nàng, một lúc sẽ trở lại" Trần Tinh trả lời sau đó rời đi gần đó tiến vào Đại thế giới kể rõ mọi chuyện cho chúng nữ sau đó an bài mọi người đi ra. Hắn cũng không để ý Đại thế giới thay đổi.
Một lúc sau hắn mang theo nữ trở lại, Điệp Vũ tiếp tục "xấu xí", Minh Nguyệt tiếp tục thành Quỳnh Hoa, Hách Liên Tĩnh Như thì quan tâm hỏi han Thiết Thụ, cả đám còn lại thì hỏi han Kiều Uyển, dù sao Lưu Chính vẫn còn hôn mê mà Kiều Uyển thân phận nữ sinh dễ nói chuyện hơn. Mập mạp một bên không ai để ý, hắn ô ô khóc than thở, khiến chúng nữ cũng bó tay, mà nhờ có hàng này, tâm trạng mọi người cũng tốt hơn tý.
Trần Tinh đôi mắt loé lên rồi nói với mọi người có chuyện cần xử lý sau đó rời đi. Trước khi đi, Trần Tinh đã kiểm tra ổn định thương thế của Lưu Chính chỉ chờ hắn tỉnh lại nữa thôi. Chỉ là mất máu nhiều cùng suy nhược quá độ không nguy hiểm tính mạng.
Hắn muốn nợ máu trả bằng máu! Hắn muốn địch nhân sống không bằng chết! Hắn muốn kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
Trần Tinh thoắt ẩn thoắt hiện, rất nhanh hắn tìm được Trương Vệ đám người, nam nữ. Hắn không vội động thủ, hắn muốn làm rõ sự thật có phải như vậy không, hắn không muốn liên quan người tốt. Ẩn núp một bên, hắn nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện:
"Đáng chết, tìm lâu như vậy rồi mà cũng không thấy tung tích bọn chúng" Trương Vệ phẫn nộ nói
"Vệ ca, không cần gấp gáp, kỳ thu sắp kết thúc, chúng ta chỉ cần chặn lồi về không sợ bọn chúng chạy thoát"
"Đúng đấy, Vệ ca, Lưu Chính hắn bị mất một cánh tay, không còn sức chiên đấu cần gì phải gấp?"
"Ta không sợ tên Lưu Chính đó, ta quan tâm là Trần Tinh hắn đang ở nơi nào? Tại sao không đi cùng với Lưu Chính?" Trương Vệ nhắc tới Trần Tinh cắn răng phẫn hận nói rồi ôm cánh tay phải của mình, nơi đó đã trống không.
"Vệ ca yên tâm, Trần Tinh đi vào động phủ cũng không thấy hắn đi ra coi chừng hắn đã chết trong đó rồi, khôn bằng bây giờ Vệ ca nên thư giãn đi" tên tiểu đệ nói xong rồi tay bóp bóp ngọc phong người nữ sinh
"Chán ghét~!" Người nữ sinh này miệng nói nhưng cũng không hành động
Trương Vệ nhìn thấy vậy tiểu đệ cũng cứng rắn, hắn hận a, dự định làm một thoáng Kiều Uyển nhưng mặt nàng có vết sẹo cộng thêm bọn chúng trốn thoát, nữ thì được nữ trông được nhưng không biết tung tích. Hắn cũng nhịn không được một tay lột đồ nữ, một bên chuẩn bị cưới quần, đám tiểu đệ cũng đang hưng phấn cởi đồ.
Trần Tinh thấy vậy cũng biết mọi chuyện đúng như mập mạp kể nên không do dự ra tay, hắn lắc mình xuất hiện trước đám người.
"Ngươi, đang tìm ta sao?" Giọng nói bình thản vang lên. Cả đám giật mình dừng lại động tác.
"Ngươi, ngươi tại sao xuất hiện ở đây?" Trương Vệ lui về sau run sợ hỏi.
"Không phải ngươi tìm ta sao? Được rồi không quan trọng, ta đã đến nơi này rồi thì các ngươi cũng ở lại đi" Trần Tinh nói xong không do dự dùng thần thông tạo ra một thanh đao, thân hình hắn thoắt ẩm thoắt hiện.
"Aaaaa, tha cho ta"
"Không muốn, aaa"
....
Cả đám cụt tay chân, mắt mù, lưỡi bị cắt đứt, tai bị đâm điếc, tiểu jj thì mất tận gốc, mất luôn cả trứng, nhưng Trần Tinh giúp chúng cầm máu không để bọn chúng chết. nữ sinh thì đứng một bên chết lặng, phía dưới chân người chảy ra nước. Phải nói là sợ tè cả ra quần.
Trần Tinh nhìn thấy như vậy bước đi tới nữ. nữ này tướng mạo chỉ được coi là thanh tú một dạng, nếu lúc trước Trần Tinh cũng không thèm ngó tới nhưng lần này hắn cảm giác có cái gì đó xúc động muốn đẩy ngã nữ. Mặc dù nữ không liên quan đến thiết kế hại Lưu Chính, nhưng ai bảo nữ là đoàn đội với bọn chúng. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!
P/s: Cầu like cầu đề cử để truyện lên top, không thì các bạn có thể vote .