Một buổi sáng lại bắt đầu, Trần Tinh thức dậy khởi đầu bằng việc nghe được những tiếng ríu rít của những chú chim kèm theo mùi hương say lòng người từ hoa trà.
Hắn hôm nay chủ yếu là đi dạo xung quanh, mục tiêu là tìm kiếm cơ hội gặp mặt vị thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên. Thứ nhất là để cảm ơn nàng vì bỏ thời gian đến thăm hắn, thứ là muốn học hỏi thêm kiến thức võ công, thứ là thông tin về độ tuổi của nàng xem nội dung cốt truyện đã bắt đầu hay chưa?
Đi dạo một lúc, hắn nhìn thấy một cô thiếu nữ đang chăm chú đọc sách trong đình nghỉ mát. Xung quanh là từng khóm khoa tỏa hương thơm. Trần Tinh cũng nhìn chăm chú không phá vỡ bầu không khí yên tĩnh mà đẹp đẽ này.
Đọc được một lúc, thiếu nữ này tựa như cảm giác đang có người nhìn mình, nàng ngẩng đầu nhìn sang, Trần Tinh mỉm cười gật đầu.
Ngữ Yên sửng sốt bối rối, có chút xấu hổ, nàng từ nhỏ thầm mến biểu ca của mình, điều này ai cũng biết, biểu ca của nàng bề ngoài tuấn tú, văn võ song toàn, phong độ hào hiệp có tiếng trên giang hồ nhưng không nghĩ tới có thanh niên chỉ nhìn thôi sẽ mang lại cho người khác cảm giác sùng kính, chỉ bằng điều này đã đè bẹp những từ ngữ trước đó. Đó là sự khác biệt giữa khí chất.
Bề ngoài Trần Tinh ăn mặc đơn sơ đồ bộ vải cũ kỹ, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ. Tóc hắn không giống như người ở đây, một đầu tóc ngắn hiện đại uốn nhẹ gợn sóng. Đôi mắt sáng ngời trong suốt không tạp chất. Cả người tỏa ra một luồn khí tức mà người ta thường gọi là tiên phong đạo cốt
Vương Ngữ Yên có chút xấu hổ không dám nhìn, không phải bởi vì nàng có ý với Trần Tinh mà bởi vì thẹn thùng với người lạ. Nàng vẫn chỉ là thiếu nữ thôi.
Trần Tinh thử động ý niệm, quả nhiên trên đầu Ngữ Yên xuất hiện một khung bảng D miêu tả.
Vương Ngữ Yên - tuổi - Đẳng cấp:
Miêu tả rất đơn giản, Trần Tinh đoán có lẽ bởi vì hắn đẳng cấp quá thấp không thể vận dụng năng lực tốt. Nhưng thông tin cũng đủ dùng, còn một năm nữa nội dung cốt truyện mới bắt đầu... Hắn từng hỏi sư phụ mình về hệ thống, và cũng được nhắc nhở là không nên sử quá dựa vào mà phải tự bản thân nỗ lực. Trần Tinh không ý kiến, hắn muốn vận dụng cả hai thứ, bản thân nỗ lực cùng với hệ thống hỗ trợ. Có năng lực mà không tận dụng như vậy chẳng lẽ quá phí?
-Xin chào tiểu thư, nếu tại hạ làm phiền nhã hứng đọc sách của tiểu thư thì tại hạ xin cáo từ trước!
Thu hồi giả lập năng lực, đây là Trần Tinh gọi vì hắn thấy nó giống như vậy. Trần Tinh mở miệng nói
-Không..Không phải, công tử xin dừng bước.
Ngữ Yên cũng bối rối trả lời, nàng từ nhỏ ít nói chuyện với người khác, ngay cả mẹ nàng cũng ít quan tâm nàng nên nàng cũng khát khao có ngươi tâm sự. Biểu ca nàng thì nay đây mai đó lâu lâu mới ghé thăm. Thật sự nàng rất cô đơn, ngoại trừ làm bạn cùng sách vở hoặc là công pháp để giải sầu ra nàng chẳng biết làm gì.
-Tiểu thư đừng gọi ta công tử, ta bây giờ chỉ là kẻ làm thôi, cứ gọi ta là Trần Tinh hoặc A Tinh là được rồi.
-Công...Trần Tinh đại ca, ta gọi như vậy được chứ?
-Ân, không sao cả. Không biết tiểu thư có chuyện gì?
Trần Tinh gật đầu mỉm cười trả lời rồi dò hỏi
-Trần Tinh đại ca, cứ gọi ta Ngữ Yên là được, ta cũng không có ý gì, muốn mời Trần Tinh đại ca đến ngồi nói chuyện một chút không biết có được không?
-Không có gì không được, vậy tại hạ xin mạn phép
Trần Tinh không do dự đi đến ngồi xuống đối diện với Ngữ Yên, cách một khoảng cách hắn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể nàng, giống như lần trước nhưng vấn để là hôm nay hắn đã khoẻ hẳn đương nhiên khứu giác sẽ nhạy hơn.
Ngữ Yên buông quyển sách xuống, rồi lấy trên bàn một cái chung nhỏ rót nước trà vào rồi đặt xuống, tư thế nhẹ nhàng uyển chuyển Trần Tinh nhìn âm thầm gật đầu quả nhiên phụ nữ phong kiến trọng lễ tiết.
-Trần Tinh đại ca, mời dùng trà.
-Cảm ơn Ngữ Yên muội
Trần Tinh nhận lấy chung trà, thoáng chạm nhẹ tay nàng, Ngữ Yên xấu hổ rụt tay, không phải hắn cố ý, chuyện đó là đương nhiên rồi vì chung trà quá nhỏ nếu không cẩn thận thì sẽ làm rơi xuống.
-Trà khi đến miệng lại mang vị đắng nhưng khi nuốt xuống lại ngọt ngào còn mang theo hương thơm vấn vương. Ta không phải trà đạo cao thủ nên mong Ngữ Yên muội đừng chê
Hắn hớp một hớp nhẹ rồi đặt chung trà xuống có chút xấu hổ nói, thanh niên thế kỷ ai lại có đặc thù đam mê phẩm trà?
-Không sao, không sao, Trần Tinh đại ca là người ở đâu? Vì sao đến nơi này?
-Ta quê quán rất xa nơi này có nói ra Ngữ Yên muội cũng không biết đâu, ta đến đây cũng vì tai nạn thôi.
Trần Tinh mỉm cười trả lời
-Trần Tinh đại ca có phải đang khinh thường Ngữ Yên? Mặc dù ta ít đi ra ngoài nhưng bù lại ta ở nhà đọc sách nắm giữ địa lý các nước, xin Trần Tinh đại ca nói thử xem ta có biết nơi đó không
Ngữ Yên có chút không phục lắm nói, Trần Tinh nhìn nàng xem ra vẫn có chút nổi loạn tuổi thiếu nữ
-Không phải ta xem thường Ngữ Yên, được rồi, ta đến từ nơi gọi Địa Cầu, có phải chưa từng nghe nói đến, nơi này là có thật, không phải ta bịa ra đâu.
Trần Tinh vừa nói vừa nhìn Ngữ Yên biểu cảm, sau đó hắn chuyển chủ đề
-Không nói vấn đề này nữa, ta rất thích nghe chuyện trong giang hồ, mặc dù ta biết muội không rời khỏi đây nhưng ắt hắn cũng nghe được một số tin tức gì chứ? Có thể kể cho ta được không?
Trần Tinh dò hỏi, hắn muốn tìm hiểu thông tin xem có phải bởi vì hắn mà nội dung cốt truyện xảy ra thay đổi hay không?
Thế là Trần Tinh ngồi nghe Ngữ Yên nói, nhưng đa phần là nhắc đến Biểu ca Mộ Dung Phục của nàng. câu thứ có một câu nhắc đến. Trần Tinh cũng cảm thấy nhàm chán, có nam nhân nào chịu được nữ nhân nói chuyện với mình mà nhắc đến người khác? Thêm vào ảnh hưởng lúc trước nên Trần Tinh nhịn không được cắt ngang nàng
-Ngữ Yên muội, ta nghe muội nhắc nhiều đến biểu cả của mình ta đoán ắt hẳn muội thích biểu ca của mình chứ?
-Ta..Trần Tinh đại ca, sao huynh lại nói vấn đề này
Ngữ Yên xấu hổ đỏ mặt cúi đầu e thẹn trả lời.
Trần Tinh thở dài rồi từ từ mở miệng ngâm.
⁃ Cõi hồng trần chinh phạt bấy nhiêu năm?
⁃ Ôm giấc mộng một lần làm bá chủ
⁃ Trái tim đá chưa từng nghe khuất phục
⁃ Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân!
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp
-Ngữ Yên muội cảm thấy như thế nào? Liệu biểu ca của muội có hay không rơi lệ nếu như muội chết? Thời gian sẽ ăn mòn tất cả, có bao nhiêu tuổi xuân để cho muội chờ đợi?
Trần Tinh đáng tan sự e thẹn của Ngữ Yên, nàng giật mình toàn thân run lên, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, đôi mắt giờ phút này cũng đã ngấn lệ nhè nhẹ
-Đôi khi đặt hy vọng quá nhiều thì sẽ thất vọng càng lớn. Hãy sống tốt với bản thân mình. Ta xin cáo từ trước.
Trần Tinh nói xong cũng cáo từ rời đi, bởi vì hắn phát hiện Lý Thanh La đã xuất hiện đang đứng một bên quan sát hắn. Mục đích của hắn có lẽ sẽ không đạt được nên rời đi tìm cơ hội khác. Hắn muốn đi đến vô lượng sơn tìm kiếm cơ duyên thuộc về Đoàn Dự. Còn về vị công tử si tình này? Tuỳ duyên đi, ai biểu hắn không có cách nào khác?
Sau khi hắn rời đi, Vương Ngữ Yên bộ dáng thất hồn lạc phách một dạng, Lý Thanh La cũng thân thể hơi run, nàng có bao nhiêu thanh xuân để chờ đợi người phụ lòng kia? Nhịn không được nàng đi tới an ủi con gái. Lý Thanh La cũng không thích Mộ Dung Phục, bởi vì người này dã tâm quá lớn. Không thể là một người chồng tốt nếu giao Ngữ Yên cho hắn nhất định sẽ không hạnh phúc.
Quay trở lại Trần Tinh, giờ phút này hắn đang nghĩ cách rời khỏi Cô Tô đảo nếu được, nhưng vấn đề là hắn không biết võ công gì cả? Vậy phải làm sao? Bất đắc dĩ Trần Tinh đành phải mạo hiểm một lần. Hắn muốn đi vào Lang Hoàn Ngọc Động nơi tập hợp võ công trong thiên hạ.
Kẻ yếu luôn không có quyền lên tiếng, ngay cả bản thân còn không thể bảo vệ được đừng nói tới việc khác. Thấp cổ bé họng là điều ai mong muốn? Lợi thế biết trước cốt truyện mà không đứng trên đỉnh phong được thì có thể trách ai?
Đáng tiếc, nói thì đương nhiên dễ hơn làm, đây không phải thế giới trong tưởng tượng nữa mà đã là hiện thực rồi. Tạm dẹp mọi thứ sang một bên, chờ tịnh dưỡng khoẻ lại hoàn toàn rồi nói sau.