Vì Trần Tinh đã hứa bảo vệ sự an toàn của Đồng lão đến khi nào nàng hồi phục lại võ công thì thôi nên Trần Tinh cũng mang luôn đồng lão theo. Nếu qua được giai đoạn này có lẽ ân oán của Lý Thu Thuỷ với đồng lão cũng sẽ được hoá giải bởi vì thêm năm nữa chắc gì Lý Thu Thuỷ còn sống tới khi đó?
Thật ra nếu suy nghĩ kỹ lại, cái chết của người này là do Hư Trúc gây nên. Cũng có thể nói là chính Hư Trúc đã giết người này, vì sao cả hai thù hằn nhau biết bao nhiêu năm lại không sống chết với nhau luôn cho rồi? Chính Hư Trúc đã hút cạn nội công của người. Tuổi người này đã cao, nếu mất đi nội công thì sẽ mất đi sự chèo chống cơ thể. Chết là chuyện đương nhiên. Có một vấn đề là khi chết người này lại nhắc đến một người, đó là Lý Thương Hải, vậy Lý Thương Hải ở đâu?
Nếu so sánh ai mới là người đẹp nhất trong Thiên Long thì chắc chắn không phải là Ngữ Yên mà là Lý Thương Hải, tuy cả hai giống nhau như đúc nhưng điểm khác biệt đó là khí chất cùng với một nốt ruồi.
Chính vì nốt ruồi đuôi mắt này làm nên sự khác biệt, cũng chính nó gây ra tất cả mâu thuẫn trong Tiêu Dao phái. Còn nhân vật gây nên này thì từ đầu đến cuối đều là một bí ẩn.
-Đồng lão, ngươi còn một người sư muội nữa tên là Lý Thương Hải phải không?
Trần Tinh hiếu kỳ mở miệng hỏi, Hắn rất muốn biết một trong những nhân vật bí ẩn nhất này, không chỉ riêng về sự tò mò mà còn hắn muốn tìm hiểu thêm thông tin về Tiêu Dao tử. Bởi vì Lý Thương Hải có khả năng biết được một số thông tin mà Trần Tinh cần thiết.
-Ngươi nói Thương Hải sư muội sao? Muội ấy hành tung ta cũng không quá rõ ràng, ngươi tại sao lại hỏi hành tung muội ấy?
Đồng lão đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được Trần Tinh hỏi cũng lên tiếng đáp.
-Vậy sao? Nếu vậy thì không có gì?
Trần Tinh thất vọng lắc đầu, biển người mênh mông, biết đâu mà tìm?
-A Tinh, chúng ta đi đâu vậy? Có phải về nhà chàng không?
Lý Thanh Lộ từ khi đi theo Trần Tinh, tuy chỉ mới vài ngày nhưng nàng cũng có sự thay đổi khác biệt. Cả về khí chất cũng như tính cách.
Đánh giá bề ngoài của một người mới gặp nàng lần đầu là xinh đẹp cùng băng lãnh. Đẹp thì không cần phải bàn cãi còn băng lãnh đó là khí chất của nàng như vậy. Nhưng ngược lại người ở quen thân với nàng thì lại biết Lý Thanh Lộ rất hoạt bát hiếu động.
Điều này được giải thích là do thể chất của nàng. Nó mang lại một khí chất đặc biệt nhưng với sự giày vò của bệnh tình lâu năm kèm theo từ nhỏ sống trong hoàng cung nên khi khỏi bệnh cùng với thay đổi một môi trường sống mới, được tiếp xúc với những thứ mới lạ hơn, làm cho Lý Thanh Lộ cũng trở nên hoạt bát hơn.
Không chỉ là niềm vui từ việc khỏi bệnh mà còn từ năng lực của nàng. Nói một cách khoa trương nó giống như siêu năng lực vậy. Giống như năng lực mô phỏng giả lập của hắn vậy.
Bởi vì chính bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể mình có một luồn hàn khí. Hàn khí này hắn có thể điều khiển. Thế nhưng mỗi lần sử dụng thì Trần Tinh lại cảm thấy nó yếu đi một phần. Chứng tỏ nó cũng không phải vĩnh cửu. Nên Trần Tinh cũng đã căn dặn Lý Thanh Lộ đừng sử dụng năng lực này nữa, đến khi nào hắn có thể tìm cách bổ sung nó hoặc sáng tạo ra một công pháp đồng dạng thuộc tính hàn này.
-Cũng có thể nói vậy, sau này chúng ta sẽ sống ở đó.
Trần Tinh mỉm cười gật đầu xác nhận, một bên Mai, Lan, Trúc, Cúc thì cũng đôi mắt toả sáng, cảnh lang thang phiêu bạt không phải ai cũng chịu.
Trên đường trở lại Mạn Đà sơn trang, Trần Tinh cũng nghe nói về sự việc Thiếu lâm đại hội, cũng như cái chết của Huyền Từ phương trượng cùng Diệp Nhị nương cũng như sự xuất hiện của Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn, thật ra Trần Tinh cũng không có ý đinh với Đấu Chuyển Tinh Di, bởi vì dự định của hắn không thích bắt chước người khác, con đường của mình chính mình đi, trên con đường đó có dấu chân của mình chứ không phải dấu chân của mình với ai đó.
Nhắc đến Tiêu Phong người ta sẽ nhớ đến tuyệt kỹ thành dành Hàng Long Thập Bát chưởng, nhưng khi nói đến Mộ Dung Phục, người ta cũng sẽ nói là Đấu Chuyển Tinh Di nhưng thật chất cũng là copy tuyệt kỹ của người khác thôi chứ bản thân có tuyệt kỹ gì? Tuy nói như vậy cũng không thể phủ nhận tài hoa của người sáng tạo ra bộ công pháp này, thế nhưng do sở thích khác nhau nên Trần Tinh cũng không quan tâm lắm vả lại hắn cũng đã có Tiểu Vô Tướng công rồi.
-Thuyền gia, đưa chúng ta đến Mạn đà sơn trang, số tiền này là của ngươi.
Sau thời gian nửa tháng, Trần Tinh rốt cuộc cũng đến Cô Tô thành, bây giờ hắn chỉ còn việc qua đò nữa thôi.
Vị thuyền gia này mặt ủ mày chau lại, ánh mắt đăm đăm nhìn túi tiền của Trần Tinh nhưng sau đó lại lắc đầu, rồi tiếp tục sửa chữa thuyền của mình.
-Thuyền gia, số tiền này cũng không ít, không suy nghĩ lại sao?
Trần Tinh hiếu kỳ nói rồi tung tung túi tiền trong tay.
-Vị đại nhân này, không phải ta chê tiền của ngài ít, nhưng mà có tiền mà không có mạng thì muốn tiền để làm gì?
Vị đại thúc này rốt cuộc cũng mở miệng, Trần Tinh thì chau mày lại, thế là hắn nghi vấn hỏi
-Thuyền gia, có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? Vì sao lại không có mạng?
-Ta cũng không biết lý do gì mà chủ nhân của Mạn Đà trang đưa ra lệnh cấm tất cả người lên đảo, nếu có người cập bến trên đảo mà bị phát hiện sẽ bị mất mạng. Nên sẽ không có người dân nào dám đưa người lên đảo nữa.
Vị đại thúc này bùi ngùi thở dài, ánh mắt còn có chút luyến tiếc túi tiền của Trần Tinh.
-Như vậy đi, ta sẽ mua chiếc thuyền này luôn, như thế nào?
Trần Tinh lấy ra phần còn lại tiền cho vào túi rồi hỏi, hắn cũng lo lắng cho mấy nữ khác không biết chuyện gì đã xảy ra.
Người chủ thuyền suy nghĩ một chút rồi vẫn cắn răng đồng ý, đến khi Trần Tinh đoàn người đi được một khoảng rồi người chủ thuyền vẫn nhìn theo.
-A Tinh, chàng xem kìa, người kia vẫn nhìn theo chúng ta, theo chàng đoán là do luyến tiếc chiếc thuyền này hay là lo lắng cho chúng ta?
Lý Thanh Lộ sau khi không còn người ngoài thì trở lại nguyên hình, Trần Tinh vẫn luôm đau đầu vì điều này. Thế nhưng hắn cũng luôn trả lời các câu hỏi nàng đưa ra. Riết rồi cũng quen...
-Đều không phải.
-Tại sao?
Lý Thanh Lộ nghi hoặc hỏi, mấy người còn lại cũng nhìn Trần Tinh xem đáp án của hắn.
Trần Tinh tiếp tục chèo thuyền rồi tiếp tục mở miệng
-Người chèo thuyền đôi bàn tay sẽ hoạt động liên tục nên sẽ có vết chai, nhưng khi nhận tiền ta thấy người này không có, chứng tỏ người này không phải thuyền gia, thế nhưng lúc chúng ta đến người này đang sửa lại thuyền, như vậy người này có thể là được chủ thuyền thuê để sửa lại thôi. Mà khi anh muốn mua lại thuyền, người này lại ra vẻ lưỡng lự, không phải vì tiền ít mà là thấy chưa hỏi ý kiến của chủ mà đã bán thuyền nên thấy khó xử, người này đứng nhìn theo chúng ta, em có để ý là trên tay vẫn đang cầm túi tiền mà không cất vào sao? Đó là người này dự định chuộc lại thuyền này đó. Chắc có lẽ là do cần tiền gấp để xoay xở.
-Nhưng lúc đầu không phải nói là ai đi vào Mạn Đà trang sẽ bị giết sao? Sao người này biết chúng ta còn sống mà dự định chuộc lại?
Cúc Kiếm cũng chen miệng một câu như vậy. Trần Tinh nhìn các nàng rồi cười trả lời
-Chúng ta giống người dân sao?
Nghe được câu hỏi của Trần Tinh, các cô gái cũng gật gật đầu rồi không lên tiếng nữa.
Trần Tinh thì tiếp tục chèo thuyền, rất nhanh thì người đã tới đảo. Một đường đi vô cùng êm ắng, điều này làm cho Trần Tinh cảm thấy kỳ lạ, thông thường sẽ có rất nhiều người, có một đội tuần tra riêng luôn, nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy phủ đệ phía trước vẫn không thấy ai cả.
Vào trong đại sảnh nơi tiếp khách, Trần Tinh chỉ nhìn thấy A Bích đang lau dọn đồ đạc. Nhưng điều này cũng làm cho Trần Tinh thoáng an tâm hơn, bởi vì hắn còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra chứ.
-A Bích, nàng vẫn khoẻ chứ, sao chỉ có mình nàng? Những người khác đâu?
Khi Trần Tinh bước vào, A Bích cũng đã phát hiện là có người, chỉ là do nàng chưa nói gì Trần Tinh đã nói trước
-Ta không sao cả, những người khác cũng không có chuyện gì xảy ra, bọn họ đang tu luyện ở hậu viên, ta rảnh rỗi quá nên dọn dẹp lại một chút thôi.
A Bích cười nói, trong khoảng thời gian này, Trần Tinh cảm thấy cô nàng nãy đã trưởng thành hẳn lên, xử sự rất chín chắn, không hợp với độ tuổi của nàng chút nào.
-Vậy tại sao người làm đâu hết rồi? Tại sao ta nghe nói ai đặt chân lên đảo nếu phát hiện sẽ giết không tha? Có chuyện gì xảy ra?
-Cái này ta cũng không biết, khi bọn ta trở về thì cũng có nghe nói, là do phu nhân không biết chuyện gì xảy ra, ra lệnh như vậy, Ngữ Yên tỷ tỷ cũng đã có hỏi nhưng phu nhân không nói.
Trần Tinh nghe được A Bích nói, Hắn cũng tạm thời không suy nghĩ nhiều nữa. Đuổi đi thì đuổi đi, yên tĩnh cũng tốt. Tốt hơn là biến nơi này thành cấm địa, như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc tu luyện của hắn.
-Được rồi, A Bích, nàng sắp xếp cho mấy người bọn họ trước đi, ta đi xem những người khác. Tối nay chúng ta sẽ tụ hợp lại, ta có chuyện cần thông báo cho mọi người.
Trần Tinh để lại lời dặn rồi một mình đi lại hậu viện. Lúc trước người ra vào tuy không đông như trong hoàng cũng nhưng cái sơn trang rộng lớn này cũng có tốp - người đi, bây giờ vắng lặng quá Trần Tinh cảm giác cũng không quen lắm. Hắn theo hành lang một đường đến hậu viện.
Cũng là những khóm hoa mạn đà la, chỉ khác biệt là bây giờ chúng đã khô héo vì không có người chăm sóc, vẫn là cái đình nghỉ mát nhưng Trần Tinh không còn cảm thấy không khí trong lành nữa. Nó thiếu đi sức sống của tự nhiên.
Đi thêm một đoạn nữa, Trần Tinh đã thấy chúng nữ, Ngữ Yên, Uyển Thanh, Chung Linh, Hồng Miên, đang luyện tập võ công, chỉ thiếu Lý Thanh La là không có mặt, Trần Tinh cũng không quan tâm điều này. Thế nhưng Cam Bảo Bảo cũng ở đây là điều Trần Tinh không hiểu?
Chẳng lẽ lấy con gái tặng luôn mẹ sao? Đối với người bình thường thì như vậy sẽ được coi là trái với luân thường đạo lý. Nhưng đối với người theo đuổi trường sinh lại là một chuyện hết sức bình thường. Năm tháng dài đằng đẳng, chuyện gì không thể xảy ra?
-A Tinh, mừng chàng về nhà, mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi chứ...
Ngữ Yên cảm giác nhạy bén nhất, nàng là người đầu tiên phát hiện Trần Tinh, mấy người còn lại cũng tiến lên đón hắn.
Đôi lời hỏi thăm không bằng một cái ôm ấm áp. Tất cả đều ôm một lần rồi an ủi, cũng chỉ có Cam Bảo Bảo đứng một mình chỗ khác. Trần Tinh cũng chỉ hướng ánh mắt về nàng rồi gật đầu xem như chào hỏi.
-Các nàng nghỉ ngơi trước đi, tối nay chúng ta sẽ hợp mặt gia đình lần thứ nhất. Ta có một số chuyện cần thông báo.
Hắn không hỏi thăm Lý Thanh La cũng như nguyên nhân của sự thay đổi này, bởi vì khi nhìn thấy những đoá mạn đà la chết héo. Trần Tinh mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra cũng đã đoán được phần nào.
Trần Tinh để mấy nữ tự sắp xếp thu dọn. Một mình hắn ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ hoạch định kế hoạch bước tiếp theo.
Điều quan trọng nhất hiện tại là Trường sinh, một khi đã có vô hạn thời gian thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Chuyện thứ hai cần làm gia tăng phòng ngự nơi ở cũng như lực lượng bản thân. Hắn không muốn trong quá trình tu luyện của mình bị quấy rầy.
Mục tiêu thứ là tiến hành nghiên cứu, phát triển một cách toàn diện về tiềm năng bản thân không chỉ riêng hắn mà còn cá mấy cô gái nữa. Trong đó khả năng kháng độc là thứ Trần Tinh quan tâm nhất.
Một khi đã đặt ra mục tiêu rồi thì phải có hướng thực hiện, phải làm như thế nào để đạt được kết quả mình mong muốn mới là quan trọng nhất. Có thể trường sinh là mục tiêu quan trọng nhất được đặt lên hàng đầu, điều này được thực hiện bằng cách tập hợp lại tất cả sở học cả đời của Tiêu Dao tử để tiến hành nghiên cứu, nhiều người cùng nhau bàn luận sẽ nhanh hơn một mình Trần Tinh suy nghĩ, cho nên hắn muốn có mặt đầy đủ rồi truyền cho bọn họ Võ công Tiêu dao phái
Mục tiêu tiếp theo được thực hiện bằng cách như là một sản phẩm phụ kèm theo của mục tiêu thứ nhất thôi. Bởi vì Trần Tinh biết trường sinh không đơn giản, tu chân giả đã gần như không còn tồn tại rồi, hắn phải tự bơi không có ai chỉ dẫn cả. Sư phụ của hắn thì cũng đã một thời gian dài không thấy xuất hiện rồi.
Mãi mê suy nghĩ, Trần Tinh cũng không chú ý tới việc nơi này vẫn còn một người đó, từ nãy đến giờ Cam Bảo Bảo vẫn không có rời đi. Vẫn yên lặng nhìn hắn.
Đến khi Trần Tinh phục hồi lại tinh thần mới phát hiện điều này
-Vì sao ngươi không rời đi?
-Ngươi nói họp mặt gia đình, ta đi làm gì?
Cam Bảo Bảo tỏ vẻ nghi hoặc, Trần Tinh thì lắc đầu, hắn cũng lười giải thích, từ giờ đến tối vẫn còn khá nhiều thời gian, công pháp tiêu dao phái thì hắn đã thử nhiều lần vẫn không có tiến triển gì.
Trần Tinh không thể làm gì khác hơn là tiến hành nghiên cứu hàn khí trong cơ thể. Đây là một lợi thế cần tận dụng, không chỉ riêng hắn mà còn là vì Lý Thanh Lộ.
Có thể tiêu xài nhưng không thể bổ sung, đây là điều cần phải khắc phục lại. Thế nhưng bổ sung như thế nào mới là vấn đề quan trọng.
-Như thế nào mới được đây? Hay là…
Trần Tinh sau khi thử vài lần vẫn không thành công hắn bỗng nhiên nghĩ tới một thứ, chiếc giường đá còn lạnh lẽo hơn cả băng. Hắn không để ý nhiều việc tồn tại của Cam Bảo Bảo, hắn sử dụng năng lực lấy ra giường đá, hình ảnh lập thể từ từ hình thành một chiếc giường bằng đá cứ như trong phim viễn tưởng vậy, Cam Bảo Bảo thì sợ hết hồn còn tưởng xảy ra chuyện gì tính la to, nhưng khi thấy Trần Tinh làm như không có việc gì cũng bình tĩnh trở lại.
-Ân? Như thế nào nó không giống như lúc trước vậy?
Trần Tinh nhìn chiếc giường đá đầy nghi hoặc lẩm bẩm, hắn nhớ rõ rang chiếc giường này bề ngoài rất thô ráp sần sùi, nhưng tại sao giờ lại trông có vẻ như là một khối ngọc thạch lớn vậy? Bề ngoài vẫn là bằng đá nhưng trơn láng mịn màng hơn, bên cạnh đó khi bàn tay hắn đặt lên chiếc giường này vẫn là cảm giác lạnh nhưng lại không phải như lúc trước, một cảm giác rất đặc biệt giống như vô cùng thân thiết vậy.
-Này, con rể, đây là cái gì vậy? từ đâu ra?
Dường như nắm bắt được điều gì, Trần Tinh không để ý Cam Bảo Bảo câu hỏi. Hắn xếp bằng ngồi lên chiếc giường đá này, vận chuyển hàn khí trong cơ thể để nó từ trái tim theo dòng máu chảy đến các cơ quan nội tạng kể cả lông tóc, điều này lúc trước hắn cũng đã thử nhưng đến khi dòng máu chứa hàn khí theo tĩnh mạch chảy về tim thì lại biến mất. Nó không thể tạo thành một vòng tuần hoàn được thì làm sao có thể bổ sung sinh sôi không ngừng được?
Cam Bảo Bảo thấy Trần Tinh biểu hiện lại càng cảm thấy nghi hoặc thế nhưng khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lại càng há hốc mồm. Bởi vì xung quanh cơ thể Trần Tinh bắt đầu có một luồn không khí chuyển động theo một quy tắc nhất định.
Luồn khí này mang theo một loại cực âm hàn, khiến cho nàng cách xa Trần Tinh chừng m cũng cảm nhận được khí lạnh. Hàn khí kết hợp với hơi nước trong không khí tạo thành những tinh thể băng rơi xuống xung quanh người Trần Tinh, giờ phút này Trần Tinh hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì hắn cảm thấy tinh thần mình dường như được ôn nhuận vậy, thấy thanh tĩnh hơn, hàn khí trong cơ thể có thể tạo thành một vòng tuần hoàn và nơi cuối cùng là trái tim, sau khi tạo thành một vòng tuần hoàn rồi, Trần Tinh có thể cảm giác được hàn khí nhiều ra một chút, điều này chứng tỏ hắn thành công.
-Lộ tuyến vận hành đã có, chỉ cần hoàn thiện thêm một chút nữa là được nhưng chiếc giường này ắt hẳn là một bảo bối gì rồi, tạm thời cứ gọi nó giường hàn ngọc vậy. Như thế nào trời đã hoàng hôn rồi?
Trần Tinh mở mắt hài lòng lẩm bẩm, thế nhưng hắn nhận ra rằng chỉ thoáng nhắm mặt thì trời đã hoàng hôn. Trần Tinh không nghĩ tới hắn dùng nhiều thời gian như vậy.
Trần Tinh chuẩn bị tới khi hoàn thành đi tới đại sảnh, trên bàn cơm cũng đã đầy đủ mặt mọi người, kể cả từ đầu không thấy Lý Thanh La cũng có mặt, nàng đang ngồi chung với Ngữ Yên, thế nhưng biết hiện trên mặt cũng lạnh nhạt giống như thờ ơ với mọi chuyện xung quanh vậy, mấy người khác thì sôi nổi trò chuyện, khí Trần Tinh đến, mọi người cũng tập trung chú ý đến hắn, bởi vì tất cả mọi người ở đây chỉ có mình hắn là nam nhân,
Quan trọng hơn hết là đa số ở đây lại là nữ nhân của hắn, điều này giống như hắn mở hậu cung vậy.
Những món ăn nóng hổi, màu sắc rất bắt mắt, thế nhưng không ai động đũa mà đợi hắn đến, Trần Tinh nhìn vậy cũng không muốn phá vỡ bữa cơm này, chuyện hắn cần nói sau khi ăn cơm cũng có thể.
-Mọi người ăn cơm trước đi, sau giờ ăn ta sẽ nói một số chuyện cực kỳ quan trọng. Vấn đề này cần mọi người cũng nhau bàn luận mới có thể.
Trần Tinh nói xong cũng bắt đầu động đũa ăn
-A Tinh, vì sao chàng tới giờ vẫn đeo mặt nạ vậy? Ở đây không có người ngoài mà?
Uyển Thanh mở miệng hỏi, mấy người khác cũng gật đầu phụ họa.
-Haha, ta quên mất, như một thói quen vậy.
Trần Tinh nghe xong cũng cười nói, làm một việc gì đó quen nên đôi khi không để ý là nó không còn cần thiết nữa.
Hắn tháo xuống mặt nạ cầm trong tay rồi bóp nát nó luôn, chừa lại slot để có gì mô phỏng giả lập món đồ vật gì khi cần thiết hơn là mặt nạ này nữa.
Ở đây chỉ có Đồng Lão cũng Cam Bảo Bảo là chưa từng thấy mặt thật Trần Tinh nên cũng bất ngờ khi nhìn thấy
-Không nghĩ tới nếu ngươi trưởng còn hơn cả sư đệ ta nữa. Ta tưởng rằng do ngươi xấu xí không dám gặp người nên mới đeo mặt nạ chứ
Đồng lão mở miệng mỉa mai nói, nàng ăn thiệt thòi nhiều từ Trần Tinh đương nhiên là luôn tìm cách móc hắn, nhất là khi từ Tây Hạ trở về, tuy có nói chuyện nhưng tới câu thứ hai là thọt hắn rồi.
Trần Tinh nửa tháng này cũng quen với tính cách này rồi, hắn đương nhiên là không chịu thua, những lần bị móc hắn thường đáp trả, đôi co miệng lưỡi cũng là nhằm giết thời gian trên hành trình dài nhàm chán
-Lời hứa của ta còn hiệu lực trong ngày nữa, ngươi cũng khôi phục kha khá rồi chắc cũng nên đi chứ?
-Đương nhiên ta sẽ đi, không cần ngươi nhắc..
Đồng lão nói xong rồi tiếp tục dùng cơm, không để ý Trần Tinh nữa, bữa cơm kéo dài phút mới xong, trên bàn ăn có nói chuyện qua lại nên vậy
Sau khi thu dẹp mọi thứ, mọi người bắt đầu nhìn về phía Trần Tinh, thấy vậy Trần Tinh cũng không lên tiếng mà hắn lấy ra sấp giấy rồi đặt lên bàn.
-Mọi người trước tiên nghe ta nói, sau đó có câu hỏi gì cứ lên tiếng, sấp giấy này là ta đã chuẩn bị từ trước, đây là võ công của phái Tiêu Dao, từ trái qua phải theo thứ tự là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn công, Bắc Minh Thần Công, Tiểu Vô Tướng Công, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Lăng Ba Vi bộ. môn võ công này được một người tự xưng là Tiêu Dao Tử sáng tạo ra, mỗi một môn đều ẩn chứa tinh túy lý luận cao thâm mà có khi bỏ ra một đời cũng không thể học hết được. Thế nhưng điều này không phải là mục tiêu của ta, bởi vì mục tiêu của ta là Trường Sinh, đây là điều có thể thực hiện được, bằng chứng là Tiêu Dao Tử cách đây trăm năm đã từng phi thăng, ta nghi ngờ trong những môn công pháp này có thể dung hợp tạo thành một môn công pháp có thể khiến người ta từ một người bình thưởng trở thành tu chân giả. Điều này là sự thật, ta đã xác nhận điều đó từ một vị cao tăng của Thiếu lâm, người đó tận mắt chứng kiến quá trình phi thăng của Tiêu dao tử, nhắc đến đây cũng có một bộ công pháp này có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ cũng không thể trường sinh được các nàng cũng tham khảo xem.
Trần Tinh đưa tay chỉ về một sấp giấy rồi giới thiệu cho mấy nữ biết, sau đó cũng nêu lên hoài nghi của mình, đồng thời cũng lấy ra quyển da dê chứa nội dung Dịch Cân Kinh.
-Thì ra ngươi thu thập công pháp phái Tiêu Dao ta là để tìm hiểu xem bí mật trường sinh sao?
Đồng lão là người biết rõ nhất trong tất cả mọi người nên cũng là người đầu tiên lên tiếng, Trần Tinh hướng ánh mắt về nàng rồi gật đầu xác nhận cũng không trả lời, hắn nhìn xem mấy người khác xem ai có câu hỏi gì không.
-Đây chỉ là lời nói một phía từ ngươi, trên đời này làm sao có người thật sự có thể trường sinh?
Luôn im lặng Lý Thanh La đột nhiên mở miệng, nếu người thứ hiểu rõ về Tiêu Dao Phái trong chúng nữ không ai khác là Lý Thanh La, bởi vì cha mẹ nàng xuất thân từ đây mà ra.
-Trên đời này không có gì không thể, chỉ là do người kiến thức quá hạn hẹp, chính vì không dám thực hiện cũng như bị áp đặt suy nghĩ từ “không” nên ngươi cũng mãi là một người bình thường, trăm năm sau cũng sẽ trở thành một nắm cát bụi
Trần Tinh giọng điệu bình thản vang lên, Lý Thanh La muốn mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xem thường của Trần Tinh cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lựa chọn im lặng
Từ nãy đến giờ, mọi người nghe Trần Tinh nói đại khái cũng đã hiểu được, cũng không có ai lên tiếng hỏi nữa mà bắt đầu thay nhau tham khảo công pháp.
Trần Tinh cũng không làm phiền, một mình hắn tiếp tục nghiên cứu Hàn khí, thế nhưng sau khoảng giờ, chúng nữ bắt đầu bỏ cuộc, những công pháp này thật sự quá cao thâm, mỗi một môn có dành cả đời để tu luyện cũng đã là một vấn đề rồi, trong số mấy nàng cũng chỉ có Ngữ Yên kiến thức cùng học thức là uyên bác nhất, nhưng cũng phải lắc đầu chịu thua.
-Không sao, chúng ta có nhiều thời gian, từ từ rồi nghiên cứu, trong thời gian này mỗi người các em đều chăm chỉ luyện tập Dịch Cân Kinh này đi, nó sẽ giúp tuổi thọ được kéo dài.
Mọi người nghe được Trần Tinh an ủi động viên cũng cảm thấy phấn chấn hơn không ít, đêm đã tối cần nghỉ ngơi, đây cũng là lúc mà Trần Tinh bắt đầu tuyên dâm, hắn muốn chung một lần nhưng không ai đồng ý cả, rốt cuộc phải mò đến phòng từng người tiến hành trừng phạt.
Thời gian thắm thoát như thoi đưa, chớp mắt cũng đã một năm trôi qua, trong một năm này Trần Tinh có hai việc thành công mà hắn cảm thấy tâm đắc nhất. Việc thứ nhất đó là giáo dục thành công chúng nữ để bọn họ chịu chung một giường cũng như kèm theo tiện thể thu luôn Mai, Trúc, Cúc.
Việc tâm đắc thứ hai là hắn nghiên cứu ra một môn cước pháp mới dựa theo Hàng Long Thập Bát Chưởng và Trần Tinh đặt tên cước pháp này cũng là Hàng Long Thập Bát Cước, cũng gồm có chiêu được hắn đặt tên như sau:
. Thanh Long Xuất Động: thối như pháo đạn bắn ra, mạnh mẽ, chớp thời cơ ra đòn chóp nhoáng.
. Cổn Địa Long: lộn nhiều vòng đến đối phương, có thể quét thấp hoặc đá lên cao làm đối phướng khó chống đỡ.
. Long Tại Cửu Thiên: hai chân tập luyện lâu năm gân cốt như lò xò, có thể nhúng mình nhảy cao, mượn không trung để công.
. Hắc Long Thâu Tâm: lấy đá dài làm ưu thế, thế chân đâm tới ảo diệu, phóng mình về trước, chuyên tấn công tim, gan, yếu huyệt.
. Súc Long Thành Thốn: thân nhẹ nhàng cuộn tròn người, dùng tốc độ cao lộn mình, công thủ tiến thoái nhiều góc độ, tùy cơ ứng biến, tưởng lui mà lại tiến, công thủ linh động.
. Ác Long Triền: thối chiêu rất ác, dùng chân kẹp cổ người, đối phương không gãy cổ cũng bại liệt cả đời.
. Huyễn Long Vô Ảnh: xuất chiêu nhanh như hớp, hư thật khó phân.
. Thiết Long Tiễn: chân cứng tạo hình cái kéo, bất ngờ kẹp gãy khớp đối phương.
. Thần Long Bãi Vĩ: lực chân quét ngang cực mạnh hạ gục đối phương.
. Vân Long Phá Lĩnh: vận kình vào hai đầu gối, chuyên dùng đầu gối chấn vỡ sọ.
. Giao Long Phiên Giang: lực chân như sóng dữ dội bờ, cùng lúc tấn công vào nhiều chỗ yếu của đối phương.
. Thiên Long Tỏa: đôi chân thần kỳ phối hợp không hạn chế, chế ngự đòn tấn công quyền cước của đối phương, thần kỳ đến thắng.
. Quần Long Loạn Vũ: một chiêu liền hoàn cước vô cùng lợi hại, tung một lúc nhiều cước làm đối phương hoa mắt không đỡ được.
. Long Quyển Phong: dùng tốc độ cao tự xoay chuyển lực chân tạo ra khí lưu lốc xoáy, lực gió mãnh liệt kết hợp đá liên tục bức lui đối phương, có thể phòng thủ, phi người đá địch
. Ngạ Long Tranh Châu: tập trung lực vào hai mũi chân, đá vào mang tai hoặc thái dương đối phương.
. Du Long Hí Thủy: trong nhu có cương, đá trước lo sau, phá thế nguy, có thể tấn công biến yếu thành mạnh.
. Độc Long Toản: Toàn bộ lực công kích dồn vào mũi chân, chiêu xuất ra nhanh như chớp, chuyên phá hộ thân kình đối phương.
. Tích Lịch Cuồng Long: tốc độ ra chiêu nhanh như chớp, dùng hết sức bình sinh trong một giây tung ra cước tổng lực vào thiên linh, mi tâm, cổ họng, tâm khảm, đan điền, hạ âm.
chiêu này do không sử dụng nội công đơn thuần là sức mạnh thân thể nên sức phá hoại thì không cần phải nói, có thể nói là kinh thiên động địa đối với nhận thức của người bình thường rồi.
Cũng bởi vì lý do đó nên trong Cô Tô thành đang có lời đồn là có ai đó đang chọc giận Long Vương nổi giận tạo nên những cơn sóng lớn làm cho rất nhiều tôm cá chết cũng như ngư dân không đánh cá được. Trần Tinh biết được điều này hắn cũng rất áy náy nên mở phát cứu trợ xem như bồi thường thiệt hại vì sự vô ý của mình.
Bên cạnh đó, Trần Tinh cũng hoàn thiện một môn công pháp dành riêng cho Lý Thanh Lộ tu luyện hàn khí trong cơ thể cũng như bản thân của hắn. Môn nội công này tên là Huyền Băng Quy Tức Pháp.
Huyền Băng Quy Tức pháp là một môn nội công tâm pháp chú trọng việc tu luyện hàn khí. Người tu luyện môn công pháp này thường không cần ăn uống trong thời gian tu luyện, các bộ phận trong cơ thể dường như rơi vào trạng thái ngủ động vậy, hàn khí theo dòng máu lưu động toàn bộ cơ thể làm cho những cơ quan tế bào thích nghi rồi dần dần, một khi đã thích nghi rồi hàn khí bên ngoài sẽ bổ sung vào.
Nhược điểm của môn công pháp này là do người tu luyện rơi vào trạng thái giống ngủ đông, các tế bào hoạt động chậm lại nên sẽ mất trí nhớ tạm thời, tu luyện bao nhiêu ngày sẽ mất trí nhớ phân nữa thời gian đó, việc lấy lại trí nhớ cũng sẽ nhanh hơn nếu được gợi lại ký ức cũng như trải qua một vài sự việc, hoạt động có thể giúp lấy lại ký ức.
Cũng chính vì nhược điểm này nên có lần Trần Tinh làm cho chúng nữ lo lắng, nhưng thời gian cũng chỉ rất ngắn hắn liền khôi phục lại.
Huyền Băng Quy Tức Pháp gồm thức như sau:
. Nguyên tử đại tích lịch
. Cửu dương băng tiên kiếm
. Phong bạo đại na di
. Hỏa vân hàn băng chường
. Liệt dương phong tuyết đao
Những chiêu thức này do cần có nội công thôi động nên uy lực cũng dựa theo nội công. Chủ yếu là do Trần Tinh sáng tạo ra dành riêng cho Lý Thanh Lộ.
Trong một năm này bên ngoài cũng đầy sự biến động, Trần Tinh nghe ngóng được trong đó nổi bật nhất là cái chết của Tiêu Phong, việc này Trần Tinh cũng không có nói gì thêm. Ai cũng có số phận riêng của mình, những người không quá thân thiết thì hắn không rãnh nhúng tay.
Khi kết nghĩa thì cắt máu ăn thề nói không sinh cùng ngày nhưng chết cùng ngày, tới khi Tiêu Phong chết rồi Đoàn Dự thì về làm vua Đại Lý, cưới vợ sinh con, Hư Trúc thì phiêu bạt giang hồ, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, có cưới vợ không thì Trần Tinh không nghe ngóng được cũng không quan tâm.
Một năm có tâm đắc cũng sẽ có thất vọng, đó cũng chính là Việc nghiên cứu công pháp của Tiêu Dao phái cũng đi vào bế cục, không có một sự liên quan thì với nhau cả.
Trần Tinh cũng không muốn tạo thêm áp lực với các nàng nữa. Hắn tin chắc mình bỏ sót một cái gì đó. Vẫn còn nhiều thời gian nên không sao.
Ngày hôm nay, hắn quyết định một việc đó là dẫn chúng nữ đi du sơn ngoạn thủy, tinh thần thoải mái thì rất dễ đột phá tâm cảnh, như vậy sẽ rất có ích trong việc tu luyện dự kiến thời gian của hắn đi sẽ là rất lâu, ngoài ra hắn còn muốn tìm Lãnh Nguyên cùng Tiết Mộ Hoa để xem thành quả nghiên cứu của bọn họ, bởi vì lúc trong thời gian năm này Trần Tinh cũng không quên khả năng kháng độc của Mãng Cổ Chu Cáp.
-Các em thu xếp tới đâu rồi? ngày nữa chúng ta lên đường?
-A Tinh, chúng ta thật sự phải đi sao? ở đây không tốt sao?
Ngữ Yên có vẻ buồn rầu hỏi, chuyện này cũng đương nhiên, nàng là người có thời gian sống ở đây lâu nhất cũng như rất yêu quý nơi này.
-Yên nhi đừng buồn, chúng ta nếu có dịp nhất định sẽ trở lại, chúng ta đi mục tiêu là du sơn ngoạn thủy, ngắm phong cảnh đẹp thôi.
Trần Tinh mỉm cười vuốt tóc Ngữ Yên rồi an ủi nàng, thật ra hắn cũng không biết có dịp trở về không, vì thời gian sẽ phá hủy tất cả, nếu như không thể tìm ra cách trường sinh thì tiệc vui cũng sẽ sớm tàn thôi.
Nghe được Trần Tinh, Ngữ Yên cũng vơi đi phần nào nỗi buồn rồi trở về tiếp tục thu dọn, đi đến đâu dù nơi đó có tốt như thể nào cũng sẽ cảm thấy nhà là nơi tốt nhất vẫn là nhà của mình.
Anh em nào có tâm cho cái nhận xét để mình hoàn thiện truyện hơn, nếu không có nhận xét gì thì buff phiếu hay đậu cho mình thì mình sẽ có động lực cày chương nữa